Lời Mị Hoặc

Chương 21: "Không cần là không cần."



Edit: OhHarry

Nửa học kì sau của đại học năm nhất, mặc dù tôi đã quyết định sẽ phân chia ranh giới rõ ràng với Ma Xuyên, nhưng vì ở giữa vẫn còn Nghiêm Sơ Văn, thế nên chúng tôi giống như một cặp vợ chồng đã ly dị nhưng vẫn phải giữ liên lạc vì con cái, muốn né tránh đến mấy cũng sẽ có lúc vô tình đụng nhau khi đi đón con.

Hôm đó, tôi nhận được điện thoại từ Nghiêm Sơ Văn, nó bảo ở nhà gửi lên một thùng mận ăn ngọt lắm, mẹ nó bảo chia cho tôi một nửa nên gọi tôi đến lấy.

Thời tiết tháng năm, gió xuân mát mẻ, tôi xỏ dép lê đến đó, nhưng do lười, đi đường tắt nên bắt gặp Ma Xuyên đang được tỏ tình ở gần kí túc xá bọn Nghiêm Sơ Văn.

Tối thứ sáu, sinh viên trong vùng ai về nhà được đều đã về nhà hết, ai ra ngoài chơi đều đã ra ngoài chơi hết, sinh viên ở lại trường không nhiều, trên đường lớn có thể thấy lưa thưa mấy người, nhưng ở đường nhỏ thì đúng là vắng tanh.

Lúc đó ánh sáng tù mù, tôi nhìn không rõ lắm, chỉ loáng thoáng trông thấy cô gái tỏ tình có mái tóc uốn dày lọn to, dáng người mảnh khảnh, giọng nói ngọt ngào, hơi giống cô gái tóc xoăn trong câu lạc bộ cung săn.

"Không cân nhắc chút nào thật ư?" Cô gái đưa hai tay ra sau lưng, xoắn xuýt lo lắng.

"Xin lỗi." Ma Xuyên cụp mắt nhìn cô gái, lắc đầu.

Chắc do bị gọi gấp từ trên kí túc xá xuống nên cậu ta chỉ mặc mỗi chiếc áo phông mỏng màu trắng trên người, phong phanh khiến người ta thấy mà lạnh hộ.

Cô gái run run, lấy từ đằng sau lưng ra thứ gì đó đưa cho Ma Xuyên. Vì đứng ở xa nên tôi chỉ thấy món đồ kia lấp lóe dưới ánh đèn đường, hình như là đồ kim loại.

"Đây là mình tự làm, cậu... có thể nhận không?" Giọng cô gái khá đáng thương, tôi nghe thế cũng hơi mềm lòng.

Mỗi tội con người Ma Xuyên sắt đá, vẫn chỉ nói ra hai từ: "Xin lỗi."

Giọng điệu cậu ta không lạnh lùng, thái độ nhẹ nhàng nhưng cũng lại xa cách, kiên định khiến người ta không quá buồn khi bị từ chối, đồng thời cũng nghĩ có thể mình vẫn còn hy vọng.

"Mình làm riêng tặng cậu, không tặng được cho người khác, nếu cậu không cần... thì vứt đi." Cô gái mạnh dạn nắm lấy tay Ma Xuyên, nhét món quà handmade do chính mình làm vào rồi vội vàng quay người bỏ chạy như thể sợ bị đối phương trả lại.

Ma Xuyên giữ yên tay trên không trung, nhìn chằm chằm cô gái đang bỏ chạy, song không đuổi theo. Một lúc sau, cậu ta cúi đầu nhìn món đồ trong tay, vứt thẳng nó vào cái thùng rác cách đó không xa mà không luyến tiếc gì.

"Dù sao cũng là đồ người ta tặng cậu, không cần thì cũng đừng vứt thế chứ?" Tôi không đứng nhìn được nữa nên gạt cành hoa, bước ra khỏi bóng tối.

Khi đến gần hơn, tôi nhận ra món đồ mà cô gái tặng là một chiếc vòng tay bện handmade. Sợi dây bện màu bạc được tết nhiều loại nút phức tạp, phối thêm ít hạt và tag, vừa tinh xảo lại vừa thời trang, là một món quà rất ý nghĩa.

Ma Xuyên liếc nơi tôi vừa bước ra: "Cậu nghe lén à?"

Tôi chẳng lấy làm vui vì câu nói này: "Đừng nói chướng tai thế, các cậu không chắn đường tôi thì tôi nghe thấy à?"

"Tôi không cần." Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt cậu ta hơi trắng tái khác thường.

Tôi sửng sốt một lúc rồi mới nhận ra là cậu ta đang trả lời câu hỏi trước đó của mình. Tôi trách cậu ta không muốn thì cũng không nên vứt đi, cậu ta nói rằng cậu ta không cần.

"Một chiếc vòng tay thôi mà, cậu nhận xong đeo hay không cũng được, sao phải lãng phí tấm lòng của người ta như thế."

Chắc do nguyên nhân từ gia đình mà từ khi còn nhỏ, tôi đã vô thức hình thành nên thái độ cư xử khác biệt giữa nam và nữ. Tuy thích đàn ông nhưng từ xưa đến giờ, tôi chưa từng thấy đàn ông có bất kì đặc quyền nào với tôi; tôi không thích phụ nữ nhưng lại rất dễ mềm lòng với họ.

Tôi có thể dễ dàng nói với một người đàn ông rằng tôi hẹn hò với gã ta là vì buồn chán, thế nhưng tôi lại không thể khoanh tay đứng nhìn khi thấy tấm lòng của một cô gái bị chà đạp. Điều này không khỏi khiến tôi liên tưởng đến Bách Tề Phong, mặc dù tôi và ông ta rất giống nhau.

Một cơn gió nhẹ không đúng lúc thổi qua, thổi hết hoa lê rung rinh trên cành cây xuống người tôi và Ma Xuyên.

Một cánh hoa trắng mịn rơi trên đầu cậu ta, cậu ta không nhận ra, bỗng bật cười: "Thế thì khác gì vứt đi?"

Tôi chợt cứng họng, nghĩ sao lại không khác được, nhưng vì vướng phải nụ cười bất ngờ nở rộ của cậu ta nên không thể nhanh chóng tổ chức được ngôn từ phản bác.

Cậu ta hạ dần khóe môi xuống, đôi mắt đen tối sầm: "Không cần là không cần, người Hạ các cậu thích mập mờ không rõ, ngó đứt tơ vương, nhưng người Tằng Lộc chúng tôi không thích như vậy."

"Chuyện không có kết quả thì không nên cho bất cứ hy vọng gì."

Phía dưới rung lên, tôi từ từ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, luồng suy nghĩ vẫn đang chìm đắm trong giấc mơ về buổi tối rợp trời hoa bay thì tiếng thông báo máy móc của máy bay vang lên.

"Kính thưa quý hành khách: Chúng ta đã an toàn bay đến điểm đích..."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ mạn máy bay, chỉ trong vài tiếng đồng hồ, tôi đã bay từ Thố Nham Tung núi tuyết trùng điệp về đến Hải thành sát sạt cao ốc. Mới đi chưa đầy một tháng, vậy mà khi trở lại, tôi đã có cảm giác như mình đã xa mấy đời.

"Chào anh Bách, máy bay đã dừng hẳn, có thể xuống máy bay được rồi." Thấy mãi mà tôi vẫn chưa đứng dậy, tiếp viên hàng không mỉm cười bước đến nhắc nhở.

"... Cảm ơn." Tôi mỉm cười với cô ấy, sau đó đứng dậy, lấy ba lô trên giá hành lý rồi đi ra cửa cabin.

Sau khi quay lại Hải thành, cuộc sống của tôi nhanh chóng trở về với đúng quỹ đạo của nó. Thố Nham Tung giống như một giấc mơ ngắn ngủi lạ lùng, chỉ khi nhàn hạ mới bất chợt nhớ tới.

Kỹ thuật chế tạo "Chiếc Lông Vũ Của Thần" phức tạp, tính riêng mỗi chiếc lông vũ thôi đã là cả một công trình lớn, tôi phải đến xưởng nhiều lần, giám sát thợ cả để đảm bảo sản phẩm cuối cùng không có bất kì sự khác biệt nào so với ý tưởng của tôi. Thỉnh thoảng tôi ở lại xưởng cả ngày, thậm chí cả hai ngày cuối tuần cũng không ngừng nghỉ.

Có vẻ Hoàng Phủ Nhu đã bỏ cuộc, không còn quan tâm tôi nữa, bên cô Cốc tạm thời cũng không thúc giục, cho tôi đủ thời gian để nghĩ ra thiết kế mới.

Chậu lan èo uột trong phòng làm việc vẫn như trước, không có dấu hiệu nở hoa gì, lúc tôi đi nó như nào thì khi tôi về nó như thế.

"Thố Nham Tung vui không?" Triệu Thần Nguyên rót đầy cốc cho tôi.

Tôi cảm ơn cậu ta, ăn một miếng rồi đáp: "Cũng được."

Thẩm Tĩnh ở bên cạnh cười: "Cậu là người không chịu được cảnh im lặng, ở mấy ngày còn được, chứ ở lâu chắc chắn sẽ chán."

Tuần thứ hai sau khi tôi về Hải thành, vợ chồng Triệu Thần Nguyên mời tôi đến nhà dùng bữa. Trước khi đi, tôi xác nhận với Triệu Thần Nguyên xem còn ai khác không, nhận được đáp án phủ định rồi tôi mới yên tâm đi dự tiệc.

Triệu Thần Nguyên cười hỏi có phải sợ họ bày Hồng Môn Yến ám hại tôi không, đương nhiên là không đến mức hại tôi, tôi chỉ sợ Thẩm Tĩnh rủ Tưởng Bác Thư hay ai khác đến blind date, tới lúc đó sẽ rất khó xử.

"Cuộc sống ở đó... đúng là không tiện lợi cho lắm." Tôi nói thật, "Thích hợp để nghỉ dưỡng, nhưng không thích hợp để ở lâu dài."

Vì đã quen với cuộc sống ở nơi thành thị hiện đại nên tôi không mường tượng được cảnh sống cả đời ở Thố Nham Tung sẽ như thế nào. Tiêm phòng uốn ván thôi mà phải đi đi lại lại tận ba trăm cây số, lúc đó không cảm thấy gì, nhưng giờ nhớ lại, tôi chỉ thấy mệt mỏi mà thôi.

Ở với bạn bè thì chỉ toàn nói đến vấn đề công việc, cuộc sống và tình cảm.

Sau khi tốt nghiệp, Triệu Thần Nguyên và mấy đứa bạn cùng phòng mở chung một công ty game. Mấy năm nay họ cho ra mắt một vài tựa game mobile khá ổn, tuy không phải mega hit nhưng cũng kiếm được một chút lợi nhuận. Về mặt tình cảm, Thẩm Tĩnh lớn hơn cậu ta sáu tuổi, có tiền, có ngoại hình và tâm lý ổn định. Có thể nói rằng, cậu ta đã gặt hái được nhiều thành công trong cả sự nghiệp lẫn tình yêu, là người đứng trên đỉnh cuộc sống.

So với Triệu Thần Nguyên, có lẽ tôi chỉ thắng được cậu ta ở mỗi khoản "lên hot search".

"À đúng rồi, ông còn nhớ hồi đại học tôi từng làm một trò chơi có tên 'Đảo Hỏi Đáp' không?" Triệu Thần Nguyên bất ngờ hỏi.

Tay cầm cốc của tôi chững lại: "Nhớ."

Sao mà không nhớ cho được, mối tình dài nhất tính từ lúc chào đời cho đến giờ của tôi diễn ra trong trò chơi này đấy. Thậm chí tôi còn kết hôn trong game và có kết tinh tình yêu với đối phương nữa — một con rồng cưng do game tặng.

"Lúc đó trò chơi này chỉ dừng lại ở giai đoạn thử nghiệm, vì đủ thể loại lí do mà cuối cùng vẫn chưa hoàn thiện. Tôi cứ tiếc mãi nên dạo này đang đề xuất lại với đám lão Hứa xem có muốn làm lại không..." Lão Hứa là một trong những cộng sự của Triệu Thần Nguyên và cũng là bạn cùng phòng hồi đó của cậu ta. Truyện Trọng Sinh

Nghe cậu ta nói thế, tôi hơi động tâm: "Làm lại xong thì data trước có khôi phục được không?"

"Chắc chắn là không rồi, bao nhiêu năm như thế, toàn bộ data trò chơi đã bị xóa ngay khi đóng cửa server. Nếu ông muốn chơi lại thì đến lúc ấy tôi cho ông một account là được." Triệu Thần Nguyên hào phóng nói.

Data không khôi phục được thì có cho tôi một cái account giống y xì đúc, nó cũng chẳng phải cái account ban đầu.

"Không cần đâu." Tôi uống nước, nói, "Giờ tôi lấy đâu ra thời gian chơi game."

Triệu Thần Nguyên gật gù: "Cũng phải. Nhắc mới nhớ, lần này đến Thố Nham Tung, ngoài Nghiêm Sơ Văn ra ông không gặp người khác à?"

Tôi nhướn mày: "Ai?"

"Chẳng phải Ma Xuyên cũng là người vùng đó ư? Tôi nhớ tộc Tằng Lộc sống ở đó mà."

Nếu không phải vì trông nét mặt cậu ta vẫn bình thường, tôi đã hoài nghi không biết có phải cậu ta đã đánh hơi được chuyện gì không.

"Ma Xuyên là ai thế?" Thẩm Tĩnh rất xa lạ với cái tên này, chị ấy nghe vậy thì không kìm được hỏi.

"À, bạn cùng trường hồi trước của bọn anh, em biết Tiểu Nghiêm đúng không, bạn cùng phòng của nó đấy, cậu ấy là người dân tộc thiểu số. Anh là đàn ông mà anh còn phải công nhận cậu ấy... rất rất đẹp trai." Triệu Thần Nguyên hoa tay múa chân với vợ để miêu tả khí chất hào hoa phong nhã thời đại học của Ma Xuyên.

(*) Chỗ "rất đẹp trai" Triệu Thần Nguyên dùng là phương ngữ Đông Bắc.

"Đẹp thế ư?" Thẩm Tĩnh không tin vào mắt nhìn của Triệu Thân Nguyên lắm, chị ấy chỉ vào tôi, hỏi, "Đẹp hơn Bách Dận cơ à?"

"Bách Dận cũng đẹp trai, nhưng so với Ma Xuyên thì là hai kiểu đẹp khác nhau. Kiểu đẹp của Bách Dân là kiểu có thể thấy được đầy rẫy trên truyền thông truyền hình, nhưng còn Ma Xuyên... kiểu của cậu ấy là kiểu em không thể gặp được ở bên ngoài."

Ta bổ sung thêm: "Không gì sánh được."

Thẩm Tĩnh bỗng tỉnh ngộ, đồng thời cũng tò mò về Ma Xuyên hơn.

"Có ảnh không? Cho em thưởng thức vẻ đẹp không gì so sánh được nào."

Triệu Thần Nguyên lia mắt sang tôi: "Ông gặp cậu ấy không? Có ảnh thì cho vợ tôi xem nhanh lên."

Thẩm Tĩnh cũng nhìn tôi với vẻ mặt mong chờ.

Trước hai gương mặt đang gào khóc đòi ăn này, tôi rề rà lấy điện thoại ra khỏi túi, lướt một hồi cũng tìm thấy tấm ảnh chụp Ma Xuyên lúc đang tiếp đón tín đồ.

Tín đồ mặc trường bào tối màu quỳ mọp dưới đất, cung kính phủ phục Ma Xuyên. Ma Xuyên khom người, đưa tay đỡ người kia, hàng mi dày rủ xuống, che khuất cặp ngươi khiến biểu cảm của cậu ta trở nên mơ hồ. Sâu trong đại điện rất tối, chỉ có một chút ánh sáng le lói bên ngoài chiếu vào từ hướng cửa.

Tôi chụp bức ảnh này vào ngày thứ ba tính từ lúc sắp phải rời khỏi Bằng Cát. Tôi không để ý đến bố cục hình và cũng không điều chỉnh độ phơi sáng hay quang sai màu, tôi chỉ thấy đẹp nên chụp, tới khi xem lại mới thấy cảnh tượng này trông như một bức tranh sơn dầu.

"Đúng là đẹp trai thật." Thẩm Tĩnh cầm điện thoại, vừa ngắm nghía vừa tấm tắc khen.

Một lúc sau, chị ấy miễn cưỡng trả điện thoại lại cho tôi, hỏi: "Giờ cậu ấy đang làm gì thế? Thấy như ở trong đền."

Tôi ngẫm ngợi rồi đáp: "Chị cứ coi cậu ta là công chức nhà nước đi."

Đời sống phong phú, bận rộn, cứ tiến dần từng bước như thế cuối cùng cũng qua một tháng, chớp mắt đã tới lập xuân rồi đến Tết âm lịch. Giống như mọi năm trước, năm nay tôi cũng đón giao thừa ở nhà họ Nghiêm.

Những dịp lễ khác Nghiêm Sơ Văn có thể không về, nhưng chắc chắn nó phải về vào ngày lễ Tết.

Buổi chiều, cánh trưởng bối tất bật sửa soạn trong bếp, tôi, Nghiêm Sơ Văn và hội chị em của nó thì cùng đánh bài và chơi boardgame với nhau.

Nhà đông mà điều hòa bật cao, chơi được hai ván, tôi thấy bí bách nên ra hành lang hút thuốc.

Không lâu sau, Nghiêm Sơ Văn cũng đi ra.

"Trong nhà ầm quá, tao ra ngoài rep tin nhắn." Nó quơ quơ cái điện thoại trong tay, nói.

Tôi hút thuốc của tôi, nó tựa vào lan can gửi chat voice của nó, hai đứa chúng tôi không ai can thiệp đến ai.

"Ma Xuyên sắp đến Hải thành."

Tôi kẹp thuốc, đờ người ra mất hai giây, kinh ngạc nhìn Nghiêm Sơ Văn.

Nó cúi đầu, tay gõ chữ lia lịa chứ không gửi voice chat nữa, rõ ràng hai mắt đang dán chặt vào điện thoại nhưng lại như có thể trông thấy biểu cảm của tôi.

"Qua Tết, cậu ấy sẽ đến Hải thành." Nó lặp lại lần nữa.

23/10/2023