Lời Mị Hoặc

Chương 26: "Khinh nhờn cậu ta, vấy bẩn cậu ta."



Edit: Miên

Beta: OhHarry

"Cậu thấy sao?" Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cậu ta.

Sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu ta cũng mở miệng: "Vậy chúc mừng cậu trước nhé." Đồng thời trở tay đẩy cửa, không đợi tôi nói thêm tiếng nào đã bước xuống xe.

Điện thoại rung lên hai cái, tôi cầm lên thì thấy là Triệu Thần Nguyên gửi thời gian và địa điểm của bữa ăn tối thứ ba đến.

Bên ngoài xe, Ma Xuyên đã dần đi xa, tôi vội hạ cửa sổ ghế phụ xuống, chồm người qua hét lên với cậu ta: "Sáu rưỡi tối thứ ba tôi đến đón cậu, cậu đi cùng tôi rồi giúp tôi đánh giá với!"

Tôi chắc chắn giọng mình đủ to để cho cậu ta nghe rõ, suy cho cùng thì cả những người đi trước cậu ta cũng quay lại nhìn, thế nhưng cậu ta vẫn tiếp tục sải bước về trước, không buồn đáp lại như thể đã chặn tôi.

"Cậu không trả lời thì coi như ok nhé!" Tôi không cần cậu ta trả lời mà tự đơn phương tuyên bố chốt kèo, tôi nhìn theo bóng lưng cậu ta đi vào cổng trường, sau đó mới khởi động xe rời đi.

Buổi tối tôi gửi tin nhắn cho Triệu Thần Nguyên, nói rằng thứ ba sẽ dẫn thêm một người đến dự tiệc. Cậu ta trả lời tôi bằng một loạt dấu chấm hỏi, dò hỏi tôi xem tình hình thế nào, đối phương là nam hay nữ.

【 Không phải là em gái ông đó chứ? 】

【 Không phải, ông cũng quen. 】

【 Nghiêm Sơ Văn? 】

【 Ma Xuyên. 】

Wechat của đối phương cứ hiện là đang nhập, nhưng mãi mà vẫn không có tin nhắn được gửi đi. Tôi thoát khỏi cửa sổ chat của cậu ta, sau đó nhấp vào ảnh đại diện của Nghiêm Sơ Văn.

【 Gửi tao thông tin liên lạc của Ma Xuyên. 】

Hồi đại học tôi từng lưu số điện thoại của Ma Xuyên, nhưng sau khi cậu ta về Thố Nham Tung, tôi đã xóa số của cậu ta.

Nghiêm Sơ Văn không hỏi tôi xem xin để làm gì đã gửi thẳng một dãy số điện thoại qua, tiện thể sắp xếp luôn bữa tối thứ tư.

【 6 giờ tối thứ tư, tiệm này: Chia sẻ liên kết 】

【Ok】

Tôi tìm số điện thoại trên Wechat thì hiện kết quả người dùng không tồn tại.

【 Ma Xuyên có Wechat không? 】 Tôi hỏi Nghiêm Sơ Văn.

【 Có, nhưng cậu ấy không dùng nhiều, mày gửi thẳng SMS cho cậu ấy đi. 】

Thời buổi này rồi mà vẫn có người không dùng Wechat ư?

Mà thôi, cũng được, cậu ta có dùng cũng chưa chắc đã chấp nhận lời mời kết bạn của tôi.

【Hẹn Triệu Thần Nguyên rồi đó, bao nhiêu năm không gặp như thế, cậu mà cho nó leo cây thì không ổn đâu. 】

Tôi xóa đi sửa lại, có mỗi dòng tin nhắn mà phải chỉnh mất năm sáu lần mới xong. Nhắn cho Ma Xuyên rồi, tôi quay lại cửa sổ chat với Triệu Thần Nguyên, cậu ta gửi ngập màn hình, chắc phải hơn trăm cái dấu hỏi chấm.

【 Đúng lúc cậu ấy đến Hải thành họp. 】

Tôi giải thích qua loa, Triệu Thần Nguyên nhắn lại rất nhanh.

【 Tôi bảo với Thẩm Tĩnh là Ma Xuyên sẽ đến, cô ấy đã quyết định hôm đó sẽ mặc gì rồi, cơ mà giờ lại đang chuẩn bị để mai đi mua váy mới. 】

Tôi phì cười, nói cho vuông thì tôi đã làm họ tốn kém rồi.

Tin nhắn SMS gửi cho Ma Xuyên như đá chìm đáy biển, mãi đến ngày hôm sau vẫn không có động tĩnh gì. Tôi biết cậu ta sẽ không trả lời tôi, nhưng tôi không quan tâm, thứ ba tôi vẫn đến Đại học Hải thành như thời gian đã hẹn.

Tôi căn giờ, đến sớm hơn mười phút, nghĩ bụng sẽ đợi cậu ta nửa tiếng, nếu nửa tiếng sau cậu ta vẫn chưa đến thì tôi sẽ đi luôn, kết quả từ xa tôi đã thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang chờ bên đường.

Xem ra Triệu Thần Nguyên vẫn có máu mặt nhỉ. Nghĩ vậy, tôi từ từ tấp xe vào lề.

Lần trước Ma Xuyên mặc nguyên cây đen, hôm nay lại đổi thành nguyên cây trắng. Áo len cao cổ trắng, quần trắng, áo khoác mỏng dài màu trắng ngà, áp khâm mười tám hạt ngọc trước ngực cũng được đổi thành ngọc tím đậm để hợp với màu quần áo.

Rốt cuộc tên này đến đây để đi công tác hay đi catwalk vậy?

Xe vừa dừng lại, Ma Xuyên liền mở cửa ghế phụ ra, khi trông thấy bó hoa to được đặt trên ghế, cậu ta lập tức đứng hình ngoài cửa.

Tôi cầm hoa lên: "Đây là hoa tặng cho vợ của Triệu Thần Nguyên, cậu cứ ôm là được."

Cậu ta khom lưng bước vào xe, sau đó cẩn thận cầm bó hoa đặt lên đùi. Bó hoa mix tông trắng tím trông trang nhã và cũng không kém phần nữ tính, vô tình lại rất phù hợp với trang phục của cậu ta hôm nay.

Nhà hàng nằm ở trung tâm thành phố, ngay dưới tầng công ty của nhóm Thẩm Tĩnh, cách Đại học Hải thành không hẳn xa, nhưng do đang trong giờ cao điểm nên chúng tôi phải lái xe mất nửa tiếng mới đến nơi.

Không thích bầu không khí quá yên tĩnh trong xe, tôi mở bừa một playlist lên.

Xe đi rồi lại dừng, các ca sĩ trên loa lần lượt thay đổi. Tôi khẽ ho một tiếng, phá vỡ sự im lặng: "Hai ngày nay bận họp à?"

Ma Xuyên như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau mới trả lời tôi: "Cũng bình thường, gần giống hồi đi học thôi."

"Gần giống hồi đi học? Thế các cậu học môn nào?"

Cậu ta dừng lại rồi thật sự báo tên của một chương trình học đàng hoàng: "Công nghệ số chấn hưng nông thôn." Nghe tên thôi cũng khiến người ta sục sôi tinh thần phấn đấu.

"Livestream bán hàng à?" Đây là phương tiện số hóa hot nhất và hiệu quả nhất mà tôi có thể nghĩ đến trong những năm gần đây.

Ma Xuyên thấp giọng đáp "ừm", không nói gì thêm về chủ đề này, trông không có hứng nói chuyện lắm.

Tôi hít một hơi thật sâu, tăng âm lượng nhạc lên một chút, không cố bắt chuyện nữa.

Lúc tôi và Ma Xuyên đến nhà hàng thì đã sắp 7 giờ, tuy là ngày làm việc nhưng phần lớn mọi người đều đã đến, bao gồm cả Tưởng Bác Thư.

"Cuối cùng hai cậu cũng đến!"

Vợ chồng Triệu Thần Nguyên rời chỗ ngồi ra đón chúng tôi.Thẩm Tĩnh thấy Ma Xuyên thì mặt mày tươi tỉnh hẳn, lúc nhận hoa từ tay đối phương, thậm chí còn vô thức thốt ra một câu: "Sao mà đẹp quá..."

Lúc ôm bó hoa này đi vào, không biết Ma Xuyên đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn, hoa đẹp, mà cậu ta còn đẹp hơn hoa. Tất nhiên là có không ít người có chung suy nghĩ với Thẩm Tĩnh, nhưng chị ấy thì nói ra, còn những người khác thì chỉ có thể giữ trong lòng.

"Ý chị là hoa, hoa đẹp thật luôn ấy." Thẩm Tĩnh kịp thời nói vòng về, sau đó hít sâu một hơi ngửi mùi hoa rồi nói, "Cảm ơn nhé, chị thích lắm."

Ma Xuyên không kể công: "Bách Dận mua đấy, em chỉ phụ trách cầm thôi."

Cậu ta ăn nói khéo léo, cư xử đúng mực, khi giới thiệu bản thân chỉ nói là bạn cùng trường của tôi và Triệu Thần Nguyên, không hề nhắc đến tộc Tầng Lộc, càng không nói đến thân phận "Tần Già" của cậu ta. Trước mặt những người không biết thân phận ngôn quan của cậu ta, cậu ta được trở về làm "Ma Xuyên", trở về làm bản thân cậu ta trong thời gian ngắn ngủi.

Vợ chồng Triệu Thần Nguyên đặt chỗ ở nhà hàng Tây, mười mấy ghế ngồi được bố trí đối diện nhau dọc theo chiếc bàn ăn dài, chắc muốn tạo cơ hội cho tôi và Tưởng Bác Thư thân thiết hơn nên chỗ ngồi của anh ta được xếp bên trái tôi, còn Ma Xuyên thì ngồi bên phải tôi.

"..." Tôi ngồi vào chỗ với gương mặt lạnh tanh, Triệu Thần Nguyên ở đối diện còn ám muội nháy mắt mấy cái với tôi.

Vừa ngồi xuống, Tưởng Bác Thư đã chủ động chào hỏi tôi: "Lâu rồi không gặp, dạo này công việc bận không?"

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau kể từ lúc nói chuyện điện thoại ở Bằng Cát, tôi nhớ lúc đó còn bảo khi về sẽ mời anh ta đi ăn...

"Vừa du lịch về là tôi bận rộn với dự án mới ngay, ngại quá, quên mất chuyện mời anh đi ăn." Đến tuổi này rồi, ít nhiều gì tôi cũng đã học được cách nói chuyện khách sáo, thế nhưng với Tưởng Bác Thư, tôi vẫn chọn ăn ngay nói thật.

Đã huỵch toẹt ra thế rồi, tôi nghĩ anh ta sẽ hiểu ý mình thôi.

Quả nhiên, sau khi nghe tôi nói vậy, khuôn mặt anh ta lộ ra chút ngượng ngùng: "Không sao, vừa hay công việc dạo này của anh cũng rất bận, đợi bao giờ cả hai rảnh rồi hẹn cũng không muộn."

Nói vậy nhưng cả tôi và anh ta đều biết, cái "bao giờ" này có lẽ sẽ không đến.

Đột nhiên, có thứ gì đó đập vào chân tôi, sau đó là tiếng kim loại lanh lảnh rơi xuống nền. Tôi cúi xuống nhìn thì thấy là một chiếc dao ăn.

"Xin lỗi, có thể nhặt lên giúp tôi không?" Ma Xuyên đưa tay về phía tôi.

Tôi cúi người nhặt con dao ăn lên, nhưng không trả cho cậu ta: "Bẩn rồi, để người ta lấy cho cậu chiếc mới đi." Nói rồi, tôi giơ tay ra hiệu cho người phục vụ đi tới.

Tôi đưa con dao bẩn cho đối phương, rất nhanh, con dao sạch được mang đến, tôi cầm phần giữa, đưa cán dao cho Ma Xuyên.

"Cảm ơn." Đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau, cậu ta nắm cán dao, cầm về.

Nhà hàng Tây đương nhiên sẽ phục vụ món Tây, bữa ăn bốn món kinh điển — món khai vị, súp, món chính và tráng miệng. Khoảng cách thời gian giữa món trước và món sau rất dài, buộc người ta phải tham gia vào những cuộc trò chuyện ngượng nghịu.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tĩnh gặp Ma Xuyên, chị ấy rất tò mò về cậu ta nên gần như trò chuyện với cậu ta cả tối.

"Triệu Thần Nguyên còn biết bắn tên cơ à? Sao chị không biết gì hết vậy." Khi biết Triệu Thần Nguyên từng tham gia câu lạc bộ cung săn, chị kinh ngạc nghiêng ly rượu vang đỏ trong tay về phía chồng, cười nói, "Giấu kĩ ha."

Triệu Thần Nguyên cụng ly với chị, nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Lại chả, cao nhân toàn thế mà, tinh thông mười tám ngón võ nhưng chưa bao giờ khoe khoang."

Mấy người xung quanh nghe thấy phát ngôn không biết xấu hổ này của cậu ta thì cùng cười phá lên, trọng tâm cuộc trò chuyện thay đổi, mọi người bắt đầu nhao nhao chất vấn cậu ta biết được ngón võ gì.

Tôi cười cười nhìn qua đĩa đồ ăn của Ma Xuyên, lúc này món chính đã được đưa lên, những người khác được phục vụ steak thăn bò, chỉ có cậu ta ăn chay nên trước mặt là một đĩa risotto rau củ. Có lẽ do không hợp khẩu vị nên cậu ta chỉ ăn vài miếng rồi thôi.

"Không ngon à?" Tôi ghé sát vào cậu ta, hỏi.

Cân nhắc thói quen ăn uống của cậu ta, tôi đã bảo Triệu Thần Nguyên đổi món riêng cho cậu.

Cậu ta cụp mắt nhìn lướt qua đĩa đồ ăn của mình, lộ ra vẻ bất mãn hiếm thấy với đồ ăn: "Cứng quá, tôi không thích."

Gạo nước ngoài là vậy đó, lúc nào cũng giống như nấu chưa chín.

"Thế lát cậu ăn nhiều món tráng miệng vào để lót dạ, về thì sang quán đối diện mua cơm rang mang về ăn nhé." Nếu risotto còn không hợp khẩu vị của cậu ta, vậy chắc nhà hàng này chẳng còn món chính nào mà cậu ta ăn được rồi.

Cậu ta gật đầu, đột nhiên ánh mắt lướt qua tôi nhìn ra phía sau.

"Là người bên cạnh cậu ư? Đúng là... trông cũng không tệ." Cậu ta dừng một chút rồi bổ sung thêm, "Tốt hơn Minh Trác."

Tôi sửng sốt, nhận ra cậu ta đang nói đến Tưởng Bác Thư thì trong nháy mắt, thức ăn trong dạ dày như xảy ra phản ứng hoá học kinh khủng, trở nên vừa cứng vừa lạnh, không tiêu hóa nổi.

Ha, được lắm, tôi bảo cậu ta đến đánh giá thử, không ngờ cậu ta lại đánh giá thật.

"Trên đời này còn có ai nát hơn Minh Trác à? Cậu đừng hạ thấp tiêu chuẩn người yêu của tôi như thế được không?" Lồng ngực tôi trĩu nặng, tôi nâng ly rượu vang đỏ trong tay lên uống cạn rồi giơ tay, bảo phục vụ rót đầy lại cho mình.

"Cậu thật sự thấy anh ta tốt à?" Mùi rượu nhanh chóng xộc lên mặt, khi nói chuyện, tôi thậm chí còn ngửi thấy rõ mùi rượu nồng nặc phả ra từ miệng mình.

Ma Xuyên hồi lâu không trả lời tôi, tôi tưởng cậu ta không nghe rõ nên hỏi thêm lần nữa, từng câu từng chữ, rõ ràng rành mạch.

Hình như cậu ta không thích mùi trên người tôi cho lắm, cau mày nói xong câu: "Các cậu rất xứng đôi." Thì lùi lại ngay tức khắc.

Rất xứng đôi? Xứng chỗ nào? Tuổi tác, học vấn, ngoại hình hay là... khoảng cách?

"Bách Dận, tôi bảo Thẩm Tĩnh là ông yêu qua mạng mà cô ấy không tin. Ông nói xem có phải ông kết hôn với người ta trong game, đặt hình nhân vật của người ta làm màn hình khóa rồi ngày nào cũng gọi vợ ơi vợ à không?" Không hiểu sao nhóm Triệu Thần Nguyên lại nhắc đến tôi, "Sau khi đóng server beta, ông còn muốn tôi lạm quyền tìm thông tin cá nhân của người ta giúp ông, kết quả bị tôi từ chối bằng lí do chính đáng, ông nói xem có chuyện này không?"

Tôi dựa vào ghế, bất giác liếc qua Ma Xuyên, thấy cậu ta không tỏ phản ứng gì thì lại uống cạn rượu trong ly, sau đó đặt mạnh ly rượu vang đỏ xuống bàn rồi nói: "Đó là chuyện quá khứ cả rồi."

Vì uống nhiều rượu nên tay tôi bắt đầu run, run đến mức cầm ly cũng không chắc, khiến nó lung lay đổ xuống bàn. Tôi phản ứng chậm mất nửa nhịp, định đỡ lấy nhưng Ma Xuyên đã đưa tay dựng nó lên trước tôi một bước.

"Cẩn thận." Cậu ta để chiếc ly vào chỗ sâu hơn.

Thật ra tửu lượng của tôi không tốt lắm, uống mấy ly rượu vang đỏ đã bắt đầu choáng, tim đập nhanh, sau đó, theo thời gian, cảm giác ngà say ngày càng nặng, ăn xong bánh sinh nhật, tôi chỉ có thể nằm gục trên bàn nghỉ ngơi cho tỉnh rượu, không tham gia được vào bất cứ chủ đề nào.

Đến khi tàn tiệc, nhà hàng sắp đóng cửa, tôi nghe thấy Triệu Thần Nguyên đang gọi mình, nhưng vì không muốn để ý đến cậu ta nên tôi cứ nằm tiếp ở đó giả chết. Không ngờ họ lại tưởng tôi say bất tỉnh nhân sự nên định nhờ Tưởng Bác Thư đưa tôi về.

Tôi đang tính đứng lên bảo không cần thì giọng của Ma Xuyên bỗng xen vào cuộc trò chuyện.

"Tôi đưa cậu ấy về cho, chúng tôi tiện đường."

Xung quanh lặng im, chỉ nghe thấy Tưởng Bác Thư nói: "Vậy là tốt nhất, thật ra tôi không tiện đường lắm, với lại tôi cũng lái xe đến."

Tôi định đứng lên rồi, nhưng nghe vậy thì lại nằm xuống.

Tôi với Ma Xuyên tiện đường ư? Không, cậu ta có biết tôi ở đâu không mà kêu tiện đường?

"Vậy được, phiền cậu đưa Bách Dận về nhà nhé, để tôi gọi tài xế lái xe hộ cho các cậu."

Triệu Thần Nguyên không nghi ngờ cậu ta, trực tiếp gọi tài xế đến lái xe của tôi, còn giúp Ma Xuyên đỡ tôi lên xe. Giống như việc sau khi bỏ lỡ cơ hội nói cho người khác biết là mình biết tiếng Tầng Lộc, tôi chỉ có thể giả vờ như không hiểu, vì bỏ lỡ cơ hội tỉnh táo nên tôi cũng chỉ có thể giả say.

Nhắm mắt nguyên chặng đường, cảm giác đã vào chung cư nhà mình, tôi biết nếu còn không tỉnh thì sẽ không ổn, thế nên mơ màng mở mắt ra.

"Đây không phải... là nhà tôi sao?" Tôi bổ nhào về trước, run rẩy chỉ vào tòa nhà trước mặt, "Đây này, tầng 18... 1801, chính là, là nhà tôi đó!"

Tài xế liếc kính chiếu hậu, cười nói: "Tỉnh đúng lúc nhỉ."

Ma Xuyên bắt lấy cánh tay tôi, kéo tôi về, nói: "Phiền anh dừng ở phía trước."

Anh tài xế đỗ xe vào chỗ đậu trước cửa xong thì phóng scooter đi mất. Ma Xuyên khoác một tay dìu tôi vào cửa, quét khuôn mặt, ấn vân tay liền một mạch không gặp bất cứ trở ngại nào.

Sau khi vào nhà, cậu ta đặt tôi lên giường, trong chốc lát không có thêm động tĩnh gì.

Tôi cứ tưởng cậu ta đã lặng lẽ đi rồi thì chỗ đệm bên cạnh bỗng lún xuống, một lúc sau, cậu ta cởi áo khoác hộ tôi.

Thấy có vẻ cậu ta như sắp rời đi, tôi mở mắt ra lần nữa, sau đó bất ngờ chộp lấy cổ tay cậu ta từ phía sau, kéo ngược cậu ta trở lại.

Cậu ta không để ý nên ngã thẳng xuống giường, bị tôi nhân cơ hội trở mình đè lên.

Cậu ta nghĩ tôi bậy bạ, cho rằng tôi làm với ai cũng được, thế sao tôi không làm vậy nhỉ?

"... Cưng tên gì? Sao lại ở nhà anh?" Tôi dùng ngón cái mân mê môi Ma Xuyên, giả vờ say rượu nói nhảm.

Cậu ta cau mày, bắt lấy tay tôi, thử ngồi dậy: "Cậu nhận nhầm người rồi."

Tôi đè mạnh vai cậu ta, dùng hết sức bình sinh ấn cậu ta xuống lại.

"Đi đâu? Không biết... quy tắc à?" Tôi nhìn chằm chằm vào cặp môi mỏng mở hé của cậu ta, chỉ cảm thấy một nửa lượng cồn dâng lên tụ lại ở não, nửa còn lại đi xuống, tụ dưới háng.

Hô hấp trở nên nặng nề hơn, tôi không muốn thừa nhận, nhưng trong một khoảnh khắc rất ngắn rất ngắn, khoảng chừng một micro giây, không ngờ tôi lại có thể đồng cảm với Minh Trác.

Người không có ham muốn trần tục, không sụp đổ vì dục vọng mới là người quyến rũ nhất.

Trong đầu tôi tràn ngập những suy nghĩ dơ bẩn, quá quắt mà luôn phải đau khổ đè nén khi tỉnh táo, tôi sàng lọc từng cái một, chỉ trong vài giây đã đưa ra quyết định.

Tôi muốn người này...

Cúi người xuống, vốn dĩ đã nghĩ xong, định mượn rượu làm càn, định cướp lấy thứ mình vẫn luôn ao ước, nhưng khi bắt gặp ánh mắt khiếp sợ của Ma Xuyên, tôi lại đổi ý vào phút cuối, bỏ lỡ môi của cậu, thay vào đó là cắn vào dái tai cậu ta.

Đệt! Tôi nghiến mạnh chiếc khuyên tai kim loại giữa hai hàm răng, phỉ nhổ chính mình. Mẹ kiếp đúng là vô dụng, đến nước này rồi mà vẫn không dám...

Cậu ta muốn chết muốn sống thì mặc cậu ta đi, chẳng phải mày chỉ cần bản thân vui vẻ thôi sao? Khinh nhờn cậu ta, vấy bẩn cậu ta, để cậu ta cắm cho Sơn quân một cặp sừng đi! Do dự nhiều thế làm gì? Cả đời không qua lại thì cả đời không qua lại, lần này đi chẳng lẽ cậu ta còn quay về ư?

Bách Dận ơi là Bách Dận, cậu ta đã đến Hải thành, đã vào nhà mày rồi, nếu mày còn để cậu ta đi thì mày đéo phải đàn ông!

Lực nghiến giữa hai hàm răng đột ngột tăng lên, lý trí bảo tôi không được làm nhưng dục vọng lại khuyên tôi thỏa hiệp. Tôi phát ra tiếng thở hổn hển như một con thú bị vây hãm, vẫy vùng chìm nổi giữa hai bên, không sao thoát ra được.

Dưới người vang lên một tiếng kên rên, ngay sau đó, gáy tôi bị một bàn tay to lớn túm lấy.

"Tôi bảo, cậu nhận nhầm người rồi." Giọng nói kia vừa khàn vừa lạnh lùng, ẩn chứa sự tức giận, tựa như bông tuyết mùa đông sướt qua mặt, nếu không chú ý sẽ chảy máu ngay.

5/11/2023