Lời Mị Hoặc

Chương 59: "Em không cần phải can thiệp vào chuyện này."



Edit: Miên

Beta: OhHarry

Sáu người sáu ghế sô pha đơn, vừa đủ chỗ ngồi.

Từ lúc vào cửa Hạ Nam Diên đã nghiêm mặt, thái độ cứng đầu bài xích mọi việc giao tiếp, toàn bộ câu hỏi đều do Tả Dũng trả lời, bao gồm nguyên nhân vụ việc, ai ra tay trước và cả bài học mà chúng rút ra từ sự việc này.

"Em chỉ muốn lấy lại ấn tín của em gái em nhưng chúng nó không chịu đưa, còn nói phải tự Tô Đóa đến xin chúng nó mới chịu trả. Em giận quá nên chửi chúng nó là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thế là chúng nó lao tới, sau đó thì đánh nhau..." Tả Dũng cúi đầu, giọng điệu thành khẩn, "Bọn em đã biết lỗi rồi ạ, bọn em không nên bốc đồng như vậy."

"Chuẩn, mấy đứa đúng là bốc đồng quá." Vừa mở miệng, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đã đổ dồn về phía tôi, tôi nhìn về phía hiệu trưởng, cười nói, "Sao đánh trả được? Phải đứng đó để người ta đánh chứ, đánh chết là đáng."

Mỉa mai lộ liễu như thế, đến người bị teo não còn nghe ra được thì sao hiệu trưởng lại không hiểu cơ chứ?

Nét mặt của ông ta lập tức trở nên lúng túng: "Nói vậy cũng không được. Mất... mất đồ phải báo cho thầy cô biết để thầy cô nghĩ cách chứ, có đúng không?"

"Cũng có thể báo cảnh sát mà!" Trưởng phòng giáo vụ bổ sung.

Tôi gật đầu, ra điều học hỏi: "Phải, việc này thì bọn nhỏ làm cũng chưa thỏa đáng. Hiệu trưởng Tiền đừng bị áp lực nhé, nên xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế thôi, bên phía cục trưởng Lý... cứ để chúng tôi nói là được. Những việc có thể làm thầy đều làm cả rồi, ông ấy sẽ không trách thầy đâu."

"Quá lời rồi quá lời rồi..." Lão hiệu trưởng liên tục xua tay, trên vầng trán hói nhanh chóng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, "Thật ra chúng tôi cũng khó xử lắm, phụ huynh người ta làm ầm ĩ hết cả lên, đe dọa rằng nếu không đưa ra cách xử lý thỏa đáng thì sẽ đến trường biểu tình... Chúng tôi cũng bó tay rồi."

Hay cho câu bó tay rồi.

Ban đầu tôi cứ tưởng là bọn nhóc tộc Tầng Lộc đơn phương đánh người ta nên mới định bồi thường chút tiền, kết quả hôm nay lại thấy Hạ Nam Diên và Tả Dũng đều bị thương, cũng chẳng được lợi bao nhiêu.

Vốn dĩ chuyện này là do đám kia chơi xấu trước, cũng là đối phương ra tay trước mà, dựa vào đâu lại xử lý con em của chúng tôi? Bắt nạt bên chúng tôi không có phụ huynh đến quậy phải không?

"Không phải, việc này..."

"Vậy thầy định xử lý thế nào?"

Tôi đanh định tranh luận đúng sai ra cho nhẽ với lão hiệu trưởng đầu hói thì Ma Xuyên, người chưa nói câu nào kể từ lúc bước vào văn phòng đã lên tiếng.

Làm Tần Già bao nhiêu năm nay, tình cảnh quan trọng cỡ nào anh cũng đã trải qua rồi, việc đối phó với hiệu trưởng trường trung học chỉ như giết gà bằng dao mổ trâu thôi, dư sức.

"Cũng đâu phải tôi muốn xử lý..." Hiệu trưởng vô thức liếc trưởng phòng giáo vụ.

Nhận được chỉ thị, trưởng phòng giáo vụ lập tức nói: "Hiệu trưởng nói rồi đấy, chúng tôi cũng khó xử lắm, thế nên mới mời hai anh đến thương lượng biện pháp xử lý xem làm thế nào để giải quyết chuyện này cho thỏa đáng." Anh ta nói xong, trong văn phòng im phăng phắc, không có ai nối lời.

"Bị thương như nào?" Ma Xuyên quay sang Hạ Nam Diên, hỏi thăm vết thương của thằng bé.

"Bị thanh gỗ quẹt trúng." Hạ Nam Diên sờ sờ miếng gạc trên xương mày, vẻ mặt hết sức miễn cưỡng giống như xấu hổ không dám nhắc đến.

"Mấy mũi?"

"Năm mũi."

Ma Xuyên lại nhìn về phía Tả Dũng đối diện, hỏi: "Tay cháu bị thương nặng không?"

"Vẫn ổn ạ, vết thương ngoài da thôi." Tả Dũng vén tay áo lên cho anh xem cánh tay quấn gạc của mình: "Đám đó tồi bại lắm, đánh không lại bọn cháu thì lấy đồ đánh lén."

"Những người khác thì sao?"

"Những người khác bị thương nhẹ hơn bọn cháu, cháu với Kháp Cốt xông lên đầu!" Tả Dũng phỉnh mũi tự hào.

Lúc cậu nhóc nói câu cuối, Ma Xuyên đã quay mặt đi: "Hiệu trưởng Tiền, con người ta bị thương, bố mẹ có thể gây sự với ông, đòi ông xử lý, vậy con chúng tôi bị thương thì phải tìm ai để đòi xử lý đây?"

Ngoại hình anh đẹp, đã thế còn mặc suit đi giày da nên rất dễ tạo cho người ta ấn tượng về tính công kích cao. Nhưng có thể do đã làm Tần Già lâu rồi, hoặc do chép quá nhiều kinh Phật nên sự công kích này đã khéo léo chuyển thành vẻ thiêng liêng phù hợp với thân phận của anh, ngoài ra còn có thêm biểu cảm mỉm cười như gió xuân hóa tuyết.

Muốn để anh mặc suit làm với tôi.

Trong hoàn cảnh này mà lại nghĩ đến chuyện giường gối, ít nhiều gì cũng không thích hợp. Nhưng đã hơn hai tháng, hơn bảy mươi ngày rồi tôi chưa quan hệ tình dục, tạm thời biến thành động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới cũng không quá đáng đâu nhỉ?

"Tìm... tìm ai cơ?" Hiệu trưởng lại đưa mắt cầu cứu trưởng phòng giáo vụ.

"Thêm một việc chi bằng bớt một việc, hiệu trưởng, chúng ta cùng lùi một bước thì sao?" Tôi lên tiếng trước, dứt khoát chặn lời của trưởng phòng giáo vụ, "Ông không tìm chúng tôi, chúng tôi cũng không tìm ông."

Hiệu trưởng cau mày suy nghĩ một lúc, đang mùa đông mà trán ông ta vẫn đổ mướt mải mồ hôi. Ông ta rút mấy tờ khăn giấy lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Vương Phương đang có mặt ở đây, xua tay ra cửa nói: "Cô Vương, cô về trước đi."

"Vâng, có việc gì thì thầy lại gọi tôi." Vương Phương gật đầu với chúng tôi rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Trong chớp mắt cô mở cửa ra, tiếng hô vang phản đối đều đặn ở ngoài cửa lập tức xộc vào tai mọi người.

"Đả đảo bọn côn đồ, bảo vệ bạn học nữ!"

Vương Phương cứng người: "Mễ Hạ, anh tạo phản đấy à!"

Vừa nghe thấy cái tên này, nét mặt Hạ Nam Diên bỗng kì quặc hẳn đi. Thằng bé ngóng ra ngoài cửa, trông có vẻ muốn ra nhưng lại ngại Ma Xuyên đang ở đây nên không đi được, có thể nói là "đứng ngồi không yên".

"Chúng em muốn thương lượng với nhà trường, đến cuối muốn đuổi Hạ Nam Diên hay ai là tùy vào thầy cô." Một giọng nói trong trẻo tràn đầy sức sống vang lên.

Ma Xuyên nhìn vẻ mặt xanh đen của hiệu trưởng Tiền rồi lại nhìn sang Hạ Nam Diên đang hơi lo lắng, anh đứng dậy đi ra cửa.

"Các, các em..." Giọng Vương Phương nghe có vẻ bất lực, "Các em về trước đi, chuyện không tệ như các em nghĩ đâu..."

Tôi đã đại khái đoán được chuyện gì đang xảy ra, thầm cảm thấy thú vị: "Mấy đứa là bạn cùng lớp à?"

Lực chú ý của Hạ Nam Diên đã tập trung hết ngoài cửa, không để ý đến tôi, hiển nhiên Tả Dũng biết bên ngoài đang xảy chuyện gì, gật đầu rùm rụp với tôi vẻ mặt phấn khích.

"Muốn đuổi ai?" Ma Xuyên mở toang cửa văn phòng, bề ngoài đang hỏi người bên ngoài nhưng thực chất lại đang hỏi thái độ người bên trong.

Nghe người bên ngoài đồng thanh hô "Tần Già", cuối cùng hiệu trưởng không ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy khỏi ghế. Ông ta vừa cử động, những người khác cũng lũ lượt cử động theo. Nhanh nhất là Hạ Nam Diên và Tả Dũng, bước sải vài bước đã ra đến cửa.

Tôi không nghe rõ cuộc đối thoại trong khoảng thời gian này, hình như... còn nhận họ hàng thân thích thì phải?

"Mễ Hạ! Mày... làm gì thế hả?" Chứng kiến cảnh tượng bên ngoài, Hạ Nam Diên kinh ngạc thốt lên.

Tôi tò mò hơn, đi đến sau lưng Hạ Nam Diên thì thấy hành lang vốn vắng hoe đã chật ních học sinh, không thấy điểm cuối đâu.

Thế trận này, tôi thích đấy.

"Ai dà, nhiều người quá nhở." Tôi choàng vai Hạ Nam Diên, cười trên nỗi đau của người khác, "Đông vui thật đấy."

"Cháu vừa bảo muốn đuổi học ai?" Thấy đủ người rồi, Ma Xuyên hỏi lại lần nữa.

Cậu nhóc đứng đầu da dẻ trắng nõn, trông rất dễ mến, đặc biệt là cặp mắt hạnh trắng đen rõ ràng, khi chuyển động thì linh hoạt như mèo.

"Hiệu trưởng bảo muốn đuổi học Hạ Nam Diên đó cậu." Cậu nhóc ngoan ngoãn đáp.

Tả Dũng chỉ vào mình: "Cả cháu nữa."

Mồ hôi chỗ thái dương hiệu trưởng sắp chảy xuống cằm: "Hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi! Chẳng phải vẫn đang trao đổi, chưa quyết định ư."

"Đúng đúng đúng, vẫn chưa quyết định đâu." Trưởng ban giáo vụ bên cạnh tiếp lời, "Chỉ dọa các em ấy để sau này các em ấy không bốc đồng như thế nữa thôi, không phải muốn đuổi thật đâu."

Cậu nhóc này đến quá đúng lúc, đẩy sự việc tiến thêm một bước lớn, vốn còn phải lằng nhằng thêm một lúc, thế nhưng bây giờ tôi thấy cũng không phải lên giọng nữa mà cứ nói rõ luôn là được.

Tôi: "Hiệu trưởng Tiền, thầy nhìn cái mớ hỗn độn này mà xem, tôi đã nói gì với thầy nào? Thêm một việc chi bằng bớt một việc, chắc thầy cũng không muốn cục trưởng Lý phải lo toan những việc con cỏn như này đâu nhỉ?"

Hiệu trưởng gật đầu lia lịa: "Đúng vậy đúng vậy."

"Tần Già ra khỏi Thố Nham Tung một lần cũng đâu có dễ, thế này đi, để hai cậu cháu hàn huyên riêng với nhau, còn chúng ta bàn tiếp chuyện của mình nhé, được không?"

"Tôi cũng nghĩ thế."

Tôi lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với Ma Xuyên, bảo anh yên tâm giao việc này cho mình, sau đó thì khoác vai hiệu trưởng, vừa nói vừa cười vào lại văn phòng.

Lão hiệu trưởng bị hoảng nhiều lần rồi nên rất dễ nói chuyện, cuối cùng, chẳng những không có ai bị đuổi mà thậm chí còn không có hình phạt nào.

Khi đi, hiệu trưởng và trưởng phòng giáo vụ còn đích thân tiễn tôi ra cổng.

"Khoản tiền đó không phải là tiền bồi thường thuốc men cho họ mà là lì xì chúng tôi cho xuất phát từ mục đích nhân đạo, hiểu chưa?" Trước khi đi, tôi xác nhận lại lần nữa.

"Hiểu rồi hiểu rồi!" So với lúc đến, thái độ của hiệu trưởng và trưởng phòng giáo vụ như hai người khác nhau, muốn niềm nở thế nào thì niềm nở thế ấy.

Tôi đi thẳng sang phía đối diện, mở cửa một quán ăn nhỏ rồi bước vào. Nhìn quanh trong quán chỉ có hai bàn có người, Ma Xuyên và Hạ Nam Diên đang ngồi một bàn trong số đó.

"Chờ lâu lắm rồi nhỉ?" Tôi ngồi xuống cạnh Ma Xuyên, "Hai người gọi món chưa?"

Ma Xuyên lấy khăn ướt đưa cho tôi: "Chưa, chờ cậu đến gọi luôn."

Cà vạt của anh đã biến mất, không biết là được anh cất hay ném đi rồi.

"Con ăn rồi." Hạ Nam Diên nói.

"Ăn rồi thì ăn thêm." Tôi nhìn menu dán đầy trên tường, vừa lau tay bằng khăn ướt, vừa gọi chủ quán cho hai món chay hai món mặn và hai bát cơm.

"... Không sao rồi, cứ yên tâm đi học nhé." Trong lúc chờ đồ ăn, tôi thông báo kết quả đàm phán cho hai người.

"Lần này phiền cậu rồi." Nói với tôi xong, anh liếc mắt sang Hạ Nam Diên, giọng điệu lập tức trở nên lạnh lùng, "Vẫn chưa cảm ơn?"

Hạ Nam Diên nhíu chặt mày, miễn cưỡng nói: "Cảm ơn."

Giọng lí nhí, tiếng trước dính vào tiếng sau, ai không biết còn tưởng nó đang hắng giọng.

Trong đợt nghỉ hè, kể từ lúc tôi bảo sẽ tìm người cha cặn bã cho Hạ Nam Diên, thật ra thái độ thằng bé dành cho tôi đã tốt lên rất nhiều, thế nhưng không rõ vì sao mà khi sắp khai giảng, thằng bé lại trở nên hậm hực, đã vậy còn là kiểu hậm hực chưa từng có trước đây.

Tôi tưởng thằng bé bị chứng sợ tựu trường nên không để tâm lắm, không ngờ hôm nay gặp, thằng bé vẫn tỏ thái độ như cũ với tôi — Không thèm ngó ngàng gì.

Cũng sắp cuối kì rồi, có thể loại trừ chứng sợ tựu trường. Vậy nếu không phải chứng sợ tựu trường, chẳng lẽ tôi lại sơ ý làm mích lòng thằng bé ư?

Chắc không phải vì thằng bé nghĩ tôi đã quên mất chuyện tìm gã khốn nên dỗi tôi đâu nhỉ?

Suốt bữa ăn, Hạ Nam Diên căn bản không nhìn về phía tôi, cũng chẳng đáp lời tôi, tuy không có thái độ thù địch dữ dội như hồi mới tiếp xúc nhưng trong đó lại có cảm giác kiểu "ghét nhưng lại không thể quá ghét".

"Học tốt nhé!"

Nhìn theo Hạ Nam Diên chạy vào trường, tôi và Ma Xuyên lại lên đường quay về Bằng Cát.

Vừa ngồi lên xe, Ma Xuyên thắt dây an toàn xong đã kể ngay cho tôi chuyện lạ mới xảy ra trong phòng Hạ Nam Diên.

"Lúc đó anh đang nói chuyện với Kháp Cốt, hỏi nó xem cậu bé cầm đầu ngày hôm nay có phải bạn mới của nó không, tính tình thế nào, nó bảo anh là không nói rõ được, thỉnh thoảng rất thông minh nhưng thỉnh thoảng lại như thằng ngốc. Anh đang ngẫm xem câu đánh giá này là như nào thì thấy mắt nó cứ nhìn thẳng..."

Anh quay lại nhìn theo tầm mắt của Hạ Nam Diên thì thấy cậu nhóc tên Mễ Hạ kia bất ngờ xuất hiện trên ban công rút quần áo.

Tôi: "..."

Tôi không phản ứng kịp: "Hai người ở tầng mấy?"

"Tầng bốn." Ma Xuyên đáp, "Nó trèo từ ngoài lên, nói thấy dự báo thời tiết báo sắp mưa nên về rút quần áo, còn bảo lần sau sẽ mời anh ăn cơm."

Anh chưa nói xong tôi đã không nhịn được mà cười phá lên, chuẩn miêu tả của Hạ Nam Diên đấy chứ, lúc thì thông minh lúc thì ngốc.

"Xong anh trả lời sao?"

Ma Xuyên im lặng một lát rồi bảo: "Một đứa nhỏ, ngoài 'được' ra anh còn trả lời thế nào được nữa?"

Tôi càng cười to hơn.

Một giờ hơn xuất phát, năm giờ hơn đã về đến Bằng Cát, đi đi về về một ngày đã giải quyết xong xuôi mọi việc, phải nói là hiệu suất khá cao.

Mùa đông ở Hải Thành, hơn năm giờ chiều trời đã sầm tồi, nhưng trời ở Bằng Cát vẫn rất sáng.

Tôi đỗ xe từ từ trước cổng viện nghiên cứu nhưng không tắt máy ngay.

Ma Xuyên tưởng xuống được rồi, vừa định mở cửa, tôi đã gọi giật anh lại: "Em có chuyện muốn nói với anh."

Chắc do ngữ điệu của tôi nghiêm túc quá mức, anh hơi ngạc nhiên quay lại nhìn tôi, tay vẫn nắm tay vịn.

"Đáng nhẽ hôm qua em phải nói với anh rồi, nhưng chuyện Tiểu Diên cấp bách hơn nên mới trì hoãn." Tôi sắp xếp lại lời nói, "Đợt tháng mười, nhờ bạn bè giúp mà em đã tìm được Hạ Quân, cũng chính là cha ruột của Tiểu Diên. Tên thật của gã là Hạ Minh Bác, một nhà nghệ thuật theo chủ nghĩa trừu tượng, giờ đang ở nước ngoài, nhưng năm sau sẽ về Hải Thành."

Anh chậm rãi rút tay khỏi cửa: "Em đi tìm Hạ Minh Bác?"

Đến lúc này, tôi vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn tự cho mình là đúng, nghĩ mình đã làm được việc rất tốt xứng đáng được Ma Xuyên khen.

"Em thấy Tiểu Diên rất muốn lấy lại ấn tín của mẹ thằng bé, nên muốn xem... có thể giúp được gì không."

Anh im lặng nghe rồi đột nhiên hỏi: "Nhờ bạn nào giúp mà tìm được?"

Tôi có thể nói dối anh, trả lời bừa tên của một người bạn, dù sao thì anh cũng không biết bạn tôi là ai. Nhưng tôi lại có linh cảm, nếu nói dối anh rồi bị anh vạch trần thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.

Tựa như bản năng nguyên thủy đã khắc sâu vào xương tủy, tôi sẽ vô thức tránh hết mọi khả năng chọc giận Ma Xuyên.

"Tưởng Bác Thư." Tôi nhanh chóng giải thích lí dó tại sao mình nghĩ đến việc tìm người thông qua công ty của Thẩm Tĩnh, rồi làm thế nào mà Thẩm Tĩnh chuyển vấn đề của tôi cho Tưởng Bác Thư, cuối cùng tiếp xúc với Hạ Minh Bác thông qua anh ta như nào.

Tôi tưởng nếu nói thật, Ma Xuyên sẽ không tức giận.

Nhưng tôi ngây thơ quá rồi.

Từ đầu đến cuối anh đều không ngắt lời tôi, anh tỏ ra bình tĩnh như thường, nhưng vừa mở miệng, giọng điệu đã khác hoàn toàn.

"Từ tháng mười đến giờ, không, là tháng tám đến giờ, bốn tháng..." Anh hoang mang nhìn tôi chằm chặp, "Bốn tháng rồi em mới nghĩ đến chuyện bàn bạc việc này với anh ư?"

Tôi đơ ra trước câu hỏi của anh, thậm chí hơi chột dạ: "Em muốn đợi đến khi chắc chắn tìm thấy người kia rồi..."

Anh ngắt lời tôi: "Thế giờ em muốn anh làm gì?"

"Em muốn anh quyết định xem xem có nên nói tin này cho Tiểu Diên không." Tôi trả lời một cách thận trọng.

Anh sầm mặt, sau khi nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu thì nói: "Không phải em cho anh quyết định mà là đang ép anh quyết định. Em lấy được ảnh từ chỗ Kháp Cốt rồi thì chẳng lẽ nó không kể với em chuyện anh không cho nó đi tìm tên đàn ông kia ư?"

Tôi ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như này. Đúng là Hạ Nam từng nói thế, nhưng tôi chỉ nghĩ đó là do Hải thành mênh mông biển người, muốn tìm một người mà không biết tên quá khó, thế nên anh mới không muốn cháu mình hao tâm tổn trí.

Nhưng có vẻ nó không giống với những gì tôi nghĩ cho lắm?

"Em chỉ muốn giúp thôi." Tôi vội nắm lấy tay anh.

Anh rụt phắt tay về như thể không muốn tiếp xúc thân thể với tôi quá nhiều.

"Em không cần can thiệp vào chuyện này." Nói đoạn anh đẩy mạnh cửa xe bước xuống mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại.

Tôi nhìn nhìn bóng người đang đi lên núi qua cửa kính ô tô, định đuổi theo nhưng lại nhìn có người khác cũng đang đi lên núi, đã thế còn bắt chuyện với Ma Xuyên nữa nên chỉ đành chọn ở lại trong xe.

Không cần?

Nhất thời, tôi vừa khó hiểu vừa bực bội, đồng thời còn hơi tủi thân vì bị hiểu lầm.

Ý anh là tôi... không đủ tư cách sao?

24/1/2024