Lời Mời Của Thần Linh

Chương 11: Truy tìm u linh (11): Trước ánh hừng đông



Chu Mạch đã chết, thi thể xuất hiện ở ngã ba cầu thang giữa lầu 2 và lầu 3.

Dường như cô ấy đã vùng vẫy trước khi chết, trên vách tường in vài dấu tay đẫm máu, bàn tay đặt trước ngực nắm chặt lại.

Nhưng vẻ mặt của cô ấy rất bình thản, không hề dữ tợn như những người khác, dường như cô ấy đã ra đi rất thanh thản.

Mạnh Kình cố ý đi chậm, cho đến khi mọi người đến gần hết cô chậm rãi đến muộn, khi cô đến hiện trường, những người chơi còn lại đang vây quanh thi thể, xác nhận người bị loại hôm qua là Chu Mạch.

Cô nghe thấy Tôn Giai Hủy cười khẩy: “Rốt cuộc là u linh cố ý không giết người, hay chọn trúng người chơi được người gác đêm bảo vệ đây? Đúng là càng ngày càng thú vị.”

Hoa Việt từ tốn hỏi: “Chẳng lẽ cô Chu không phải bị u linh giết à?”

“Tất nhiên không phải, cô ta bị thẩm phán hành quyết, tôi chính là thẩm phán.”

“Ồ, vừa phát hiện ra thi thể, mọi người chẳng ai nói gì cả, cô Tôn lại vội vàng tự khai thân phận, khó mà không khiến người ta suy nghĩ nhiều.”

“Cục diện do anh sắp đặt, anh đương nhiên không vội, nhưng ở đây còn có người tốt, tôi phải nói cho người tốt nghe.”

“Nếu cô thật sự là người tốt thì không cần phải phô trương rùm beng như vậy, để nhận cái thân phận này có phải cô Tôn đã luyện tập rất nhiều lần rồi không?”

“Sự thật thì không thể làm giả được, tôi nghi ngờ cô Chu là đồng đội u linh của anh, cho nên dùng kỹ năng giết cô ta, có vấn đề gì sao?”

Hoa Việt khẽ gật đầu: “Không có vấn đề gì, nhưng ban đêm phe dân thường không thể ra khỏi cửa, sao cô có thể hành quyết cô Chu ở cầu thang được thế?”

“Thế thì phải hỏi anh rồi, tôi chỉ phụ trách dùng kỹ năng nên không biết cô ta chết ở đâu.”

“Lời giải thích này quá khó tin.”

“Vậy anh nói xem phải giải thích thế nào mới đáng tin đây?”

Địch Tử Uyên vừa gội đầu xong, tay cầm một cái khăn tắm màu trắng lấy từ phòng tắm ra, anh vuốt thẳng khăn rồi đắp lên mặt Chu Mạch.

Anh liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt của Chu Mạch, do dự một chút, sau đó dùng sức mở tay cô ấy ra.

Tôn Giai Hủy đang bận đấu khẩu với Hoa Việt nên để không chú ý đến hành động nhỏ này của anh, ngược lại Trương Bắc Thiên đứng cách đó không xa đã nhìn thấy.

Anh lập tức giấu khuy áo ngọc trai đi, rồi vẫy tay với Mạnh Kình đang đứng trên cầu thang.

“Cô Mạnh, cô có muốn ăn Hamburger không? Chúng ta đến phòng bếp chiên thịt bò đi.”

Mạnh Kình tỏ vẻ khó xử: “Hả…? Làm thế có ổn không…”

“Có gì mà không ổn? Dù trò chơi căng thẳng đến mức nào cũng không thể không ăn uống gì được.”

Địch Tử Uyên nắm lấy cổ tay của Mạnh Kình, kéo cô rời khỏi hiện trường.

Anh xem Mạnh Kình là đồng đội tốt của mình, có manh mối chỉ dám chia sẻ với mình cô.

Lúc đi ngang qua Trương Bắc Thiên, anh nghe hắn nhắc nhở mình một câu kỳ quái.

“Anh Địch, không nên quá thân cận với người mà mình không hiểu rõ, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân.”

Anh vốn không tin Trương Bắc Thiên, nên tất nhiên không nghe lọt tai câu nói này.

“Anh Trương, anh có ăn Hamburger không? Tôi cũng làm cho anh một cái nhé?”

“...”

Địch Tử Uyên không hề biết nụ cười trên môi của Mạnh Kình lúc này có ý nghĩa là gì, cũng không hề biết mình đã bị cô lợi dụng để trở thành nhân chứng giả.

Anh đang chủ động bước vào bẫy của cô.



Mười phút sau.

Trong phòng bếp, Mạnh Kình đang vân vê chiếc khuy áo ngọc trai mà Địch Tử Uyên đưa cho, vẻ mặt mờ mịt.

“Cái này rất giống với khuy áo của cô Tôn, cho nên tối hôm qua lúc chị ta giết cô Chu đã bị cô Chu tháo xuống sao?”

“Chỉ có khả năng này mà thôi.” Địch Tử Uyên vừa quét bơ lên chảo để chiên thịt vừa thấp giọng đáp lại, “Tôi cảm thấy anh Hoa nói rất có lý, thẩm phán chỉ có thể kích hoạt kỹ năng trong phòng, tử trạng của cô Chu cũng quá kỳ quặc, hơn nữa chiếc khuy áo này là bằng chứng chứng minh đêm qua hai người đó đã gặp nhau, chứng cứ vô cùng xác thực.”

“Thật ra tôi vẫn luôn suy nghĩ.” Mạnh Kình tiếp lời, “Vì sao cô Tôn luôn nhấn mạnh bảo người gác đêm hãy bảo vệ anh Trương? Nhiều người chơi bị loại như vậy, sao chị ta biết người gác đêm vẫn còn sống? Có khả năng cao chị ta muốn cho anh Trương một thân phận tốt, rồi tự nhận mình là thẩm phán, sau đó vu oan cho anh Hoa và cô Chu là u linh. Dù sao có nhiều người chết như thế, có lẽ thẩm phán đã bị loại lâu rồi nên không có ai vạch trần chị ta.”

Miếng thịt mới chiên xong tỏa ra mùi hương thơm phức, Địch Tử Uyên kẹp thịt vào Hamburger, nhét thêm dưa leo, cà chua và một lát phô mai vào, sau đó trịnh trọng đưa cho Mạnh Kình.

“Ăn nhiều một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“Chuyện gì?”

Dường như anh đã hạ quyết tâm, nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Thật ra người gác đêm vẫn còn sống, tôi là người gác đêm.”

Đây chẳng phải là chuyện rất rõ ràng rồi sao?

Nhưng Mạnh Kình không thể nói ra được, cô phải cho anh mặt mũi, thế nên cô làm bộ lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Trời ạ… Anh là người gác đêm thật sao?”

Địch Tử Uyên gật đầu thật mạnh để tăng độ tin cậy trong lời nói của mình: “Đúng vậy, đêm đầu tiên không quen ai nên tôi chọn bắt đầu từ đầu, vì thế tôi đã bảo vệ số 1 là cô Chu; đêm thứ hai và thứ ba thấy cô sợ hãi như vậy thế nên tôi bảo vệ cô; đêm qua tôi cảm thấy anh Hoa mới là thầy bói thật nên bảo vệ anh ấy, nếu tôi bảo vệ cô Chu thì tốt rồi, cô ấy sẽ không phải chết.”

… Cũng không tệ… Người anh em, cả bốn đêm liền anh đều bảo vệ u linh, với độ chính xác tuyệt đối này thì đặt cho anh một biệt danh đi, gọi là thủ hộ giả của u linh.

Tuy rất muốn cười nhưng Mạnh Kình không thể cười được, cô còn phải cảm ơn anh nữa.

Cô dùng đôi mắt nai tơ nhìn anh, giọng nói mềm mại ấm áp: “Cảm ơn anh Địch, anh đừng tự trách mình, sao chúng ta có thể đoán được suy nghĩ của u linh chứ? Anh đã làm rất tốt rồi.”

Địch Tử Uyên thở dài: “Tôi đoán phiên bỏ phiếu đêm nay nhất định sẽ có một cuộc khẩu chiến.”

“Chúng ta không thể quản được những người khác, miễn là chúng ta kiên định với lựa chọn của mình, không nên để bị ảnh hưởng.”

“Vậy tối nay cô bỏ phiếu cho ai?”

“Nếu anh Trương và cô Tôn cùng một phe, tốt hơn hết chúng ta đừng nên chia phiếu, hãy tập trung chọn anh Trương đi.”

Địch Tử Uyên có chút băn khoăn: “Không biết cô Phùng chọn ai, nếu như cô ấy không tin chúng ta, rất có thể số phiếu hai bên sẽ bằng nhau, nếu bằng nhau thì u linh sẽ tiếp tục giết người, lỡ như tôi không bảo vệ đúng người, ngày mai chúng ta sẽ thua…”

“Vậy hôm nay chúng ta thử thuyết phục cô ấy xem.” Mạnh Kình nói, “Hơn nữa anh phải tin vào chính mình, cho dù xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thì anh cũng phải chọn người để bảo vệ.”

“Đúng đúng, mượn lời chúc của cô, tôi nhất định sẽ làm được.”

Đáng tiếc.

Đẹp trai thì đúng là đẹp trai, nhưng ngốc cũng là ngốc thật.

****

Phùng Dao biết Địch Tử Uyên đang tìm mình, nhưng cô ta cố tình tránh anh và chủ động gõ cửa phòng của Tôn Giai Hủy.

Vì người chơi không thể vào phòng của người khác nên Tôn Giai Hủy đóng cửa rồi bước ra ngoài, cả hai cùng vào một căn phòng trống khác.

Phùng Dao đưa cho Tôn Giai Hủy một quả táo: “Tôi vừa rửa xong, chị có muốn ăn không?”

“Cảm ơn, nhưng tôi biết cô đến tìm tôi không chỉ vì muốn đưa cho tôi một quả táo.”

“Tất nhiên là tôi của chuyện quan trọng muốn bàn với chị.” Cô ta liếc ra ngoài cửa, sau khi xác định xung quanh không có ai, mới lo lắng mở miệng nói: “Tôi thấy anh Địch và cô Mạnh thảo luận với nhau rất lâu, anh ta dường như rất tin cô Mạnh, nhưng tôi có linh cảm cô Mạnh cùng phe với anh Hoa, anh Hoa là thầy bói giả.”

“Linh cảm của cô không sai.” Tôn Giai Hủy gật đầu, vẻ mặt căng thẳng của cô ta cuối cùng cũng lộ ra dấu hiệu thả lỏng, “Cuối cùng cũng có một người hiểu chuyện rồi.”

“Nhưng chị, tôi và cộng thêm anh Trương, tổng cộng chỉ có ba phiếu bầu thôi. Nếu anh Địch chọn bỏ phiếu theo bọn họ, chúng ta có thể lại một lần nữa vào đêm bình an, vậy thì tình thế ngày mai sẽ rất bị động, khả năng thua rất cao.”

“Nếu người gác đêm bảo vệ đúng người, đêm nay không có người chết, chúng ta còn có hy vọng.” Tôn Giai Hủy nói, “Nhưng tôi luôn cảm thấy Địch Tử Uyên là người gác đêm, rất có thể anh ta sẽ bảo vệ sai người, mấy anh chàng trẻ tuổi ngày nay quá dễ bị vẻ đẹp mong manh yếu đuối của con gái lừa.”

Phùng Dao kiên quyết lắc đầu, thần bí nói với cô ta: “Chị à, không phải đâu, thật ra tôi mới là người gác đêm.”

“... Thật sao? Là cô à?”

Đây là chuyện mà Tôn Giai Hủy chưa từng tưởng tượng qua, dù sao trong mắt của cô ta, Phùng Dao hơi khờ khạo, lúc bỏ phiếu không biết nghe theo ai, dễ bị dắt mũi, chắc hẳn là dân thường sợ chết.

Kết quả, sợ chết cũng có lợi của sợ chết, vì bị người khác xem thường nên khó bị chọn làm mục tiêu, còn thể che giấu thân phận nữa.

“Đã đến lúc này rồi, người tốt phải đoàn kết, tôi lừa chị làm gì?” Phùng Dao kiên nhẫn giải thích với cô ta, “Đêm thứ nhất tôi chọn bảo vệ cho anh Địch phòng cách vách, đêm thứ hai bảo vệ Thiến Thiến, đêm thứ ba thấy anh Hoa bị thương nên bảo vệ anh ta, tôi thật hồ đồ, nhớ sai quy tắc, người bị tấn công vào đêm thứ hai thì không bị tấn công vào đêm thứ ba, nếu lúc đó tôi tiếp tục bảo vệ Thiến Thiến thì cô ấy đã không chết.”

Thấy cô ta ảo não tự trách, Tôn Giai Hủy an ủi một câu.

“Không thể trách cô được, là do khổ nhục kế của u linh quá hèn hạ.”

“Sau đó đến đêm thứ tư, tôi cá là u linh không dám giết anh Trương nên đã bảo vệ chị, tôi không nghĩ là bọn họ cố ý không giết người đâu, có thể bọn họ muốn giết chị nhưng không thành công đấy.”

Tôn Giai Hủy đồng ý với cách nói của cô ta: “May mà cô bảo vệ tôi, nếu không bọn chúng ra tay quá nhanh thì tôi cũng không có cách nào kích hoạt kỹ năng.”

Phùng Dao cẩn thận phân tích: “Cho nên chúng ta phải thương lượng đối sách sớm, lỡ đâu tối nay hòa nhau, thế thì tôi nên bảo vệ ai đây? Tuyệt đối không thể chọn sai được… Thật lòng mà nói thì áp lực của tôi lớn lắm đó.”

Tôn Giai Hủy đặt tay lên tay cô ta và vỗ nhẹ, điều này có nghĩ là đã công nhận cô ta là đồng đội của mình.

“Yên tâm đi, lúc nãy quên nói với cô, đêm nay nhất định không hòa.”

“Sao chị lại chắc chắn như vậy chứ?”

Tôn Giai Hủy cười lạnh: “Tuy hai chúng tôi không lợi hại như tên họ Hoa kia, nhưng vẫn tìm được thứ cần tìm, ngoại trừ tấm thẻ mà Trương Bắc Thiên đã dùng ra thì trong tay tôi vẫn còn một tấm nữa, chẳng lẽ đêm nay hắn vẫn có thể cưỡng ép tiến vào đêm bình an à? Hắn không có bản lĩnh đó đâu.”

Phùng Dao bừng tỉnh đại ngộ, cô ta vui mừng khôn xiết: “Vậy thì quá tốt rồi, một u linh đã chết, tối nay lại loại thêm một u linh nữa, cho dù đêm nay bọn họ giết ai, thì ngày mai chúng ta nhất định sẽ thắng.”

Theo lẽ thường, trong đêm chết một người, ngày mai chỉ còn lại bốn người, nếu trò chơi vẫn chưa kết thúc, điều đó chứng tỏ Trương Bắc Thiên và Tôn Giai Hủy không phải song u linh, nếu không, khi số lượng u linh và dân thường bằng nhau, trò chơi chắc chắn sẽ kết thúc.

Đến lúc đó cho dù Địch Tử Uyên không chết, thì khi chứng kiến tình cảnh này, anh tuyệt đối sẽ không tin tưởng Mạnh Kình nữa.

Thế thì có thể dễ dàng loại bỏ Mạnh Kình.

“Nói thế cũng đúng, nhưng nếu đêm nay cô bảo vệ đúng người, không có ai chết thì chúng ta sẽ nhanh thắng hơn.”

“Nhưng mà… chị à, nếu bọn họ chọn giết tôi thì sao? Người gác đêm không thể bảo vệ chính mình.”

Tôn Giai Hủy vốn không để ý đến vấn đề này, cô ta sững sờ trong giây lát.

Tuy nhiên trước khi cô ta nghĩ ra một lời an ủi thích hợp thì Phùng Dao lại mở miệng.

Phùng Dao mỉm cười trong bất lực nhưng giọng điệu của cô ta lại rất kiên định.

“Không sao cả, tôi đã sớm ý thức được rằng ai cũng có khả năng sẽ chết trong loại trò chơi thế này mà.”

“Nhưng dù chết trước hay chết sau thì phe của tôi cũng phải chiến thắng.”