Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 26



Lúc Hứa Tắc thức dậy với cảm giác khô nóng khắp người thì trong phòng đã là một mảnh màu vàng ấm áp, đã là buổi chiều rồi.

Chiếc quạt vẫn đang thổi, Hứa Tắc kéo chăn xuống một chút, hít một hơi dài. Lúc này cậu đang nằm thẳng, quay đầu lại, Hứa Tắc sững sờ nhìn cái ghế trước bàn học, Lục Hách Dương vẫn ngồi ở đó, một tay chống cằm, tựa hồ như đang nhìn cậu.

Ánh chiều tà xuyên qua rèm cửa chiếu vào Lục Hách Dương, khiến cho cả người anh trông có vẻ rất không chân thực.

Con ngươi của Hứa Tắc chậm rãi chuyển động mấy lần, ánh mắt chậm rãi và cẩn thận nhìn từ ngón tay, bả vai, cằm, mũi cho đến lông mày của Lục Hách Dương. Hai mắt cậu chưa đủ thanh tỉnh, lông mi rũ xuống, là trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Nếu như nói việc Lục Hách Dương tới nhà cậu vào buổi trưa là sự thật, vậy thì Hứa Tắc tin chắc rằng Lục Hách Dương của hiện tại thật sự là đang nằm mơ.

Nếu không cậu sẽ không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt Lục Hách Dương như thế này.

Hứa Tắc không thường xuyên mơ thấy Lục Hách Dương, một năm chưa đến vài lần. Cậu không hy vọng sẽ mơ thấy, bởi vì khoảng cách giữa giấc mơ và hiện thực quá lớn, rất dễ khiến người ta tâm tình xuống dốc sau khi tỉnh dậy. Nhưng mỗi khi mơ thấy Hứa Tắc đều vô cùng trân trọng.

Cậu duy trì ánh mắt và tư thế bất động thanh sắc nhìn Lục Hách Dương, sau đó nghiêng người qua, yên lặng đối mặt với Lục Hách Dương.

Tay trái Lục Hách Dương đặt lên đầu gối, đột nhiên cử động một chút. Hứa Tắc ngay lập tức bị thu hút lực chú ý, nhìn theo tay trái của anh.

Năm ngón tay vừa dài vừa trắng nõn, khớp xương rõ ràng, bụng ngón trỏ ép vào đầu gối, đang ma sát với một lực rất nhỏ. Hứa Tắc nhìn vài giây, không biết vì sao lại bị động tác nhỏ vụn này làm cho mặt và tai trở nên nóng bừng, sống lưng đều tê dại, như thể ngón tay Lục Hách Dương đang vuốt ve lưng cậu.

Hứa Tắc nuốt nước bọt, alpha trong kỳ dịch cảm không thể chịu được khảo nghiệm, cậu cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì sự liên tưởng này của mình, mặt đỏ tía tai quay lưng lại với Lục Hách Dương. Quá nóng rồi, Hứa Tắc đưa tay nắm lấy cổ áo phông đằng sau của mình kéo lên, cởi áo ra, để lộ tấm lưng trần. Rõ ràng là một giấc mơ thế nhưng Hứa Tắc lại cảm thấy ánh mắt đặt trên lưng cậu của Lục Hách Dương dường như có sức nặng. Hứa Tắc hít sâu vài hơi, lại lật người lại, trong con ngươi sáng ngời phản chiếu bóng dáng của Lục Hách Dương.

Cái chăn vẫn còn đắp đến eo, Hứa Tắc giơ chân phải lên kẹp chăn. Sau khi giằng co mất mấy giây, Hứa Tắc mới duỗi tay ra, thò tay vào trong chăn.

(đúng rùi đoá em nó bắn máy bay thật nha bà coan =))))

Cậu thở hổn hển một hồi, mở mắt ra, phát hiện cho dù mình thành ra thế này rồi mà vẫn còn chưa tỉnh, sau đó cậu nhìn thấy Lục Hách Dương đứng dậy đi về phía giường.

Hứa Tắc ngẩn người nhìn anh đi tới trước mặt mình, một tay Lục Hách Dương đặt ở bên gối của Hứa Tắc, cúi người xuống. Hứa Tắc nhìn kỹ khuôn mặt đó ở cự ly gần, không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào trên đó —— trên đời này có thể không có người hoàn hảo, nhưng khuôn mặt của Lục Hách Dương thì có thể nói là hoàn hảo.

Môi dưới bị Hứa Tắc cắn đến có hơi sưng đỏ, cậu cảm thấy khuôn mặt của Lục Hách Dương không nên rõ ràng đến như vậy, trước kia lúc mơ thấy đều giống như có một lớp màn che, cho nên thế nào cũng không nhìn rõ. Hứa Tắc vươn cánh tay trái sạch sẽ tối qua vừa bị trật khớp ra, đến bây giờ vẫn còn đau —— cậu muốn chạm vào mặt Lục Hách Dương, không dám làm gì khác, chỉ là chạm vào mà thôi.

Nhưng còn chưa kịp chạm tới mặt Lục Hách Dương, Hứa Tắc nhìn thấy Lục Hách Dương nhíu mày, sau đó tay cậu bị giữ lại.

Lục Hách Dương gọi cậu: “Hứa Tắc.”

Trong phòng chỉ còn lại tiếng quạt quay, Hứa Tắc sững sờ nhìn Lục Hách Dương từ dưới lên trên, ánh mắt dần dần trở nên sáng trong.

Từ sắc mặt phớt hồng cho đến mặt cắt không còn một giọt máu chỉ mất thời gian một cái chớp mắt. Khuôn mặt Hứa Tắc tái nhợt, lộ ra biểu tình tuyệt vọng và vô hồn.

Cậu có thể tưởng tượng được dáng vẻ hiện giờ của mình như thế nào, vết thương chưa lành, khóe miệng vẫn còn sưng, kỳ dịch cảm cả người đầy mồ hôi —— đã nhếch nhác thành cái dạng này, thế nhưng còn tưởng tượng dâm dục với một alpha cùng giới.

Lục Hách Dương sẽ nghĩ gì về cậu? Hứa Tắc không dám nghĩ sâu thêm dù chỉ một giây.

Cậu không nói nên lời, cổ họng như bị cát lấp đầy, suy nghĩ cũng dừng lại ngay khoảnh khắc nhận ra sự thật, không thể làm ra một phản ứng hữa hiệu nào.

“Bác sĩ Trác nhờ tôi nhắc nhở cậu, nhớ uống thuốc và đo nhiệt độ.” Lục Hách Dương buông cổ tay Hứa Tắc ra, sau đó chuyển đến ấn lên lồng ngực đẫm mồ hôi của cậu, hời hợt nói: “Anh ta còn bảo tôi hỏi cậu, phổi có còn đau không?”

Tay anh không chút ngăn cách dán lên da thịt của Hứa Tắc, có thể cảm nhận được tiếng tim đập rất nhanh dưới lòng bàn tay.

Cả người Hứa Tắc cứng đờ, dùng rất nhiều sức lực mới có thể lắc đầu.

“Được.” Lục Hách Dương đưa tay đến sau gáy Hứa Tắc, giữ lấy, “Miếng dán ức chế cứ mỗi ba tiếng thì thay mới, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.”

Lúc anh nói như vậy thì không nặng không nhẹ véo gáy Hứa Tắc, như thể muốn khắc sâu ấn tượng của Hứa Tắc về việc phải thay miếng dán ức chế.

“Được.” Thanh âm của Hứa Tắc nhỏ đến mức khó nghe, cậu khàn cổ họng nói: “Cậu về trước đi.”

Lục Hách Dương đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn Hứa Tắc vài giây, nhưng Hứa Tắc đã nhắm mắt và vùi mặt vào trong gối. Cái chăn vẫn còn quấn quanh eo cậu, để lộ phần trên cơ thể và một phần bắp chân, ánh sáng lờ mờ bên cửa sổ làm lộ ra những vết tích đỏ thẫm và mồ hôi trên người cậu, xung quanh những phần được dán băng gạc và băng cá nhân còn có những vết sẹo đỏ mờ.

Năm phút sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Hứa Tắc ngồi dậy khỏi giường.

Cậu trông chẳng khác nào một cái xác sống, lê chân đi lấy đồ lót và quần áo sạch sẽ, sau đó mở cửa bước vào phòng tắm.

Lúc đi ngang qua phòng khách, Hứa Tắc nhìn thấy hộp giữ nhiệt vẫn còn đặt trên bàn ăn——Lục Hách Dương quên mang bộ đồ ăn về rồi.

Điều này có nghĩa là tuần sau đến trường phải tự mình trả lại đồ cho anh.

Hứa Tắc chưa bao giờ gặp phải nhiều vấn đề nan giải cùng một lúc như vậy.

—-

Vẫn còn người chưa biết Lục Hách Dương là quân tử à? (vừa sờ cơ ngực Hứa Tắc vừa nói)