Lời Nguyền Khoá Hồn

Chương 10: Thư Cầu Cứu



"Cậu tỉnh rồi, đầu đỡ đau chút nào chưa?"

Lúc tôi mở mắt ra lần nữa, đã nhìn thấy một bác sĩ nam và một y tá nữ đang đứng trước giường bệnh của mình. Y tá đó vai rộng eo tròn, trông giống như Tôn Nhị nương vậy, tôi nhìn thế nào cũng thấy cô ta nên đi mở tiệm ăn, làm y tá không phải khiến người khác cảm thấy buồn nôn ư? Bác sĩ nam khẽ mỉm cười, rất dịu dàng và hiền lành, nhưng tôi lại không thích ánh mắt quan tâm của anh ta, bởi vì nó sẽ khiến bạn cảm thấy bản thân như là một con chuột trên bàn thí nghiệm của anh ta vậy.

(*Tôn Nhị Nương là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử. Bà có tên hiệu là Mẫu Dạ Xoa. Ở Lương Sơn Bạc, Tôn Nhị Nương là đầu lĩnh thứ 103, được sao Địa Tráng Tinh chiếu mệnh)

"Đây là đâu? Các người muốn làm gì?" Tôi thẳng thừng hỏi.

"Cậu không nhớ đây là nơi nào ư?" Bác sĩ có chút kinh ngạc hỏi.

"Nhớ?" Tôi bị anh ta làm cho mơ hồ, trước giờ tôi chưa từng đến đây, sao lại có chuyện nhớ hay không nhớ chứ?

"Vậy ký ức gần đây nhất của cậu là gì?" Bác sĩ nhẫn nại hỏi.

"Là ý gì?" Tôi sắp mất hết kiên nhẫn rồi, tôi lại không phải bị chứng mất trí nhớ, sao cứ hỏi mãi về vấn đề trí nhớ của tôi vậy?

"Tôi muốn giúp cậu, đem trói cậu lại là vì để ngăn cậu tự làm hại chính mình." Bác sĩ không hề bị sự tức giận của tôi ảnh hưởng chút nào, anh ta vẫn bình thản nói, "Cậu thật sự không nhớ, đầu của cậu làm sao bị thương ư?"

"Dừng dừng." Tôi giận đến bật cười, "Không phải do bị các người đánh sao?"

"[Các người] là ai?" Bác sĩ kiên trì hỏi.

"Là Đàm Chấn Nghiệp phái anh đến đây đúng không?" Tôi thật sự bị anh ta đánh bại rồi, giả vờ không biết gì như thật vậy, "Có gì thì cứ nói thẳng, đừng vòng vo với ông đây. Tôi có thể nói cho anh biết, bạn của tôi sắp đến rồi, khôn hồn thì mau thả tôi ra."

"Không ai làm hại cậu cả!" Bác sĩ đưa ánh mắt cảm thông nhìn tôi, "Là tự cậu làm mình bị thương. Cậu nghĩ kỹ lại đi, hôm qua cậu đang ở trong phòng hồ sơ nhập tài liệu. Sau đó thì đột nhiên trở nên rất kích động, lật tung đồ đạc rồi đập đầu vào tường. Nghĩ kỹ lại xem, đã nhớ ra chưa?"

Tôi bỗng hiểu ra rồi, Đàm phu nhân từng nói: "Bọn họ còn muốn đưa tôi đến bệnh viện tâm thần, như vậy sẽ không có ai biết được bí mật của họ!" Bây giờ tôi cũng đứng trước số phận tương tự, bọn họ muốn ép tôi thành một kẻ điên.

"Anh muốn nói, tôi là một người mắc bệnh tâm thần, tất cả mọi thứ đều là ảo giác xuất hiện trong đầu tôi thôi đúng không?" Tôi cười mỉm, giọng điệu rất bình tĩnh, tâm tình ổn định, gần như ngây dại.

"Cậu là bệnh nhân của tôi, đã điều trị mấy tháng rồi, tình trạng của cậu vốn đang dần ổn định. Nhưng hôm qua lại đột nhiên phát bệnh, tôi muốn biết cậu đã nhìn thấy gì trong phòng hồ sơ, chỉ có như vậy tôi mới có thể giúp được cậu." Tôi vô cùng bái phục vì anh ta có thể nói chuyện một cách mạch lạc như vậy, giống như chuyện đúng thật đã xảy ra như thế vậy.

"Tôi không thể nói, đây là bí mật, không thể nói với người khác được." Tôi giả vờ hoảng loạn nói, còn không ngừng lắc đầu, như thể một người thiểu năng đúng chuẩn.

"Nói với tôi, tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu." Bác sĩ tiến lại gần tôi thêm một chút.

"Vậy anh tới gần đây, tôi không muốn để cô ta nghe được." Tôi liếc mắt nhìn cô y tá mập mạp, cô ta còn lườm lại tôi một cách ác ý.

"Được." Bác sĩ nghe tôi nói vậy thì tiến sát lại, tôi dồn hết sức lực vào chân mình, đá hắn văng thẳng ra bên ngoài, cả người tên bác sĩ đó đập vào cửa kêu "rầm" một cái.

Tôi vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng thân thể bị bọc trong bộ quần áo bệnh nhân không thể giữ được thăng bằng, vừa lật người đã giống như một khúc gỗ rơi thẳng xuống đất. Dù có cố gắng thế nào, cũng chỉ có thể ngọ nguậy như một con giun.

"Tao chửi cả mười tám đời tổ tông nhà mày, muốn ép ông đây phát điên hả, nói cho mày biết, không có cửa!" Tôi dồn toàn bộ sức lực hét lên, y tá mập kia không nói lời nào liền nhào tới, cầm một ống tiêm chứa chất lỏng màu vàng bên trong, tiêm lên cánh tay tôi.

Rất nhanh, cơn tức giận trong tôi giống như đám cháy trên núi bị một cơn mưa lớn dập tắt vậy, chỉ còn lại cảm giác bình yên, thoải mái mà trước giờ tôi chưa từng thấy.

"Triệu chứng của cậu ta ngày càng nghiêm trọng hơn rồi." Y tá mập lo lắng nói.

"Thu dọn phòng hồ sơ đi." Bác sĩ cả người nhếch nhác bò dậy, thở hổn hển nói: "Tôi muốn tìm cho ra tài liệu cuối cùng mà cậu ta đã nhìn thấy, cậu ta đã bị nhân cách ảo chiếm giữ, buộc phải nghĩ ra cách đưa ký ức bình thường của cậu ta trở lại."

Bác sĩ và y tá lại vây đến chỗ tôi, nhưng kỳ lạ là, bây giờ trong mắt tôi, bọn họ không còn khiến tôi cảm thấy căm ghét nữa, mà ngược lại họ giống như bố mẹ tôi vậy.

"Cậu còn nhớ bản thân mình tên gì không?" Bác sĩ hỏi tôi.

"Giản Chân." Tôi không nghĩ ngợi gì mà trả lời, cần phải suy nghĩ nữa ư?

"Không, số bệnh nhân ở đây của cậu là 773."

"Cậu còn nhớ cậu làm nghề gì không?"

"Tôi tốt nghiệp đại học, sau đó mở một trang web."

"Không, cậu không tốt nghiệp đại học, vào năm cuối cấp 3, bởi vì thất tình đã khiến tinh thần cậu bị đả kích mạnh, cậu được đưa đến đây để điều trị, trước giờ cậu chưa từng mở trang web."

......

Thông tin tôi tiếp nhận về bản thân mình càng lúc càng lớn, mãi cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ hồ, tôi cảm thấy có người đang ôm đầu mình, sau đó thì thầm nói: "Cho dù anh đã quên đi tất cả, nhưng anh tuyệt đối không thể quên em. Anh là người duy nhất trên thế gian này thật sự đối xử tốt với em, chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi..."

Tôi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, nhưng não phải mất cả giờ đồng hồ mới làm rõ được vấn đề rốt cuộc mình là 773 hay là Giản Chân. Thuốc của bọn họ quá khủng khiếp, đến mức có thể đảo ngược hoàn toàn ý thức của một người. Nếu như lại bị tiêm thêm vài mũi nữa, phải chẳng tôi sẽ hoàn toàn đánh mất chính mình?

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi rùng mình. Không ai biết chuyện tôi đã bị đưa vào viện tâm thần, bây giờ chỉ có tôi mới có thể cứu được chính mình, tôi buộc phải rời khỏi bệnh viện đáng sợ này trước khi bọn họ tiêm cho tôi thêm một mũi thuốc nữa.

Tôi lại quan sát kỹ căn phòng, cửa sắt là loại có khoá hai bên, muốn ra ngoài bắt buộc phải dùng chìa khoá để mở. Trong phòng ngoại trừ giường thì không còn thứ gì nữa, cho nên cũng không có gì có thể dùng để cạy khoá. Trên bức tường phía sau có một cánh cửa sổ rộng chừng một thước vuông, bên ngoài cửa sổ là thế giới tự do sao?

Tôi không nhìn thấy, bởi vì cửa sổ cách mặt đất gần 2,5 mét, hơn nữa bên trên còn bị chắn lại bằng thanh thép. Chiều cao của tôi là 1m75, cộng thêm độ dài của cánh tay, chỉ cần tôi chạy lấy đà bật lên một chút là có thể chạm tới cửa sổ.

Thế nhưng bây giờ tôi lại bị trói trong cái áo rộng thùng thình này, đừng nói là chạy, e là chỉ cần cử động một chút cũng sẽ bị trượt ngã. Nhất định phải cởi bộ quần áo chết tiệt này ra, tôi dùng hết sức lực muốn xé rách nó, nhưng cũng giống như lần trước, độ co giãn của bộ quần áo này quá tốt, các cơ trên người tôi đều căng đến sắp đứt tới nơi, mà nó thì vẫn lành lặn như cũ.

Làm sao mới có thể tháo ra được? Thời gian cứ thế trôi qua từng phút từng giây, tôi nôn nóng như kiến bò trong chảo. Bình tĩnh, bình tĩnh, tôi tự nói với mình, nhất định sẽ có cách thôi! Tôi hít sâu vài hơi, nhìn xuống bên dưới, vừa hay nhìn thấy được cổ áo của mình.

Cởi ra! Tôi cảm thấy trước mắt như có một tia sáng, đúng rồi! Lẽ ra tôi nên tìm cách cởi nó ra chứ không phải xé rách nó mới phải. Để mặc bộ quần áo này một cách thuận tiện, phần cổ áo đã được làm rộng ra hơn bình thường, chỉ cần tìm thứ gì đó móc vào cổ áo, sau đó dùng hết sức lực để thoát ra, chẳng lẽ không thể rút người ra khỏi nó sao?

Lấy đâu ra thứ để móc vào áo bây giờ? Tôi nhìn chiếc giường bệnh mà mình đang nằm, chợt loé lên một ý nghĩ sâu xa, đúng là trời không tuyệt đường con người, ông trời ép bạn vào đường cùng, nhưng quỷ satan lại đưa cho bạn một chiếc thang cứu mạng, chỉ cần bản thân bạn có thể tìm thấy được nó.

Tôi chậm rãi lật người xuống giường, dùng răng cắn chặt mép giường, cẩn thận lộn ngược nó lại. Động tác của tôi rất chậm, sợ sẽ gây ra tiếng động, nhưng như vậy thì sức chịu đựng của răng cũng tăng lên gấp đôi. Tôi nghĩ sau khi thoát được ra ngoài e là cả tuần tôi cũng không ăn được thức ăn có độ cứng như đậu phụ. Có điều không sao cả, giờ phút này tôi hoàn toàn tự tin vào khả năng trốn thoát của bản thân.

Sau khi lật giường lại, tôi đem cổ áo móc vào trong chân giường, sau đó dồn hết sức lực đẩy người lên. Tuy rằng cổ áo khá rộng, nhưng dù sao nó cũng không rộng bằng vai tôi, cổ áo chà xát lên da nóng rát, giống như là muốn lột sạch da của tôi ra vậy.

Tôi vặn người liên tục, cố gắng giảm bớt "diện tích tiếp xúc" của bả vai, trong cơn đau đớn tận cùng, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi bộ đồ chết tiệt đó như một con bướm thoát ra khỏi kén. Tôi đứng trần truồng trên sàn, cảm giác như một đứa trẻ vừa được sinh ra, hận không thể khóc lên ba tiếng để ăn mừng sự tái sinh của mình.

Có điều bây giờ chưa phải là lúc để vui mừng, tôi lùi về sau hai bước, sau đó lao về phía trước, lúc sắp đến được bức tường kia tôi lập tức dồn sức bật nhảy lên. Đúng như dự đoán của tôi, hai tay tôi vịn được cửa sổ một cách thuận lợi, tôi dồn lực vào hai tay nâng cơ thể mình lên rồi đưa đầu áp sát lại cửa sổ. Nhìn thấy rồi, tôi đã nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Thế nhưng mọi thứ trước mắt dường như đã dập tắt toàn bộ hy vọng của tôi, khoảng không bên ngoài chẳng hề gần sát mặt đất như tôi tưởng tượng, thay vào đó nó cách mặt đất đến hàng chục mét. Hoá ra bệnh viện tâm thần này được xây dựng trên một vách núi. Hơn nữa, song sắt cửa sổ đã cắm sâu vào trong một lớp xi măng, dù tôi có rung lắc thế nào nó cũng không mảy may xê dịch.

Trong bóng tối, dường như tôi có thể nhìn thấy quỷ Satan đang mỉm cười, cái thang mà nó đưa cho tôi không có bậc thang để bước.

Lẽ nào hết cách rồi sao? Tôi có thể hét lớn kêu cứu, thế nhưng bên dưới là một bãi rác khổng lồ, nửa đêm nửa hôm, đến cả một bóng ma cũng chẳng có. Nhất định có cách! Tất cả những cách sinh tồn trong tivi, phim ảnh, tiểu thuyết đều nhanh chóng hiện lên trong đầu tôi.

Andy của The Shawshank Redemption có một chiếc búa đẽo đá bất khả chiến bại, Miller trong Vượt Ngục có một hình xăm biết được tất cả mọi thứ, quan trọng hơn cả là bọn họ đều có đủ thời gian để hành động mà tôi thì lại chẳng có gì. Sau khi suy xét tất cả các phương án có thể, tôi đã đi đến kết luận cuối cùng ---- Tôi có thể viết một lá thư cầu cứu!

Bộ đồ chết tiệt kia cuối cùng cũng có chút tác dụng, tôi cắn đầu ngón tay, dùng máu tươi viết lên đó: "Tôi bị bắt cóc đến bệnh viện tâm thần, xin hãy gọi đến số 136xxxxxxxxx, tiền thưởng 5000 tệ, Tiết Nhu!"

Sở dĩ tôi cố ý viết tên Tiết Nhu lên đó là bởi vì có rất nhiều người biết cô ấy là thiên kim tiểu thư nhà họ Tiết. Đồng tiền lay động lòng người, mặc dù biết rõ có đến bệnh viện tâm thần này họ cũng không chịu thả người, nhưng có lẽ cũng sẽ có người gọi đến với tâm lý thử vận may. Chỉ cần điện thoại được kết nối, sẽ không khó để một cô gái thông minh như Tiết Nhu đoán được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Tôi lại trèo lên cửa sổ lần nữa, ném cái áo mang đầy hy vọng này ra xa nhất có thể, cái áo không ngừng trượt xuống, kỳ vọng trong tôi cũng không ngừng bay cao, bay đi bay đi, mau bay đến nơi có người đi. Cái áo tung bay trong không trung, khi còn vài mét nữa là rơi xuống đất, đột nhiên một trận gió thổi tới khiến nó bay lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu, rơi xuống một tán cây lớn.

Tôi thả tay ra, từ trên cửa sổ trượt xuống. Tôi ngồi im dưới đất, không làm gì cả. Nếu số mệnh cứ nhất định muốn tôi chết, tôi cố gắng thêm nữa thì cũng có ý nghĩa gì?

Thời gian hệt như được ấn nút tua nhanh vậy, rất nhanh đã có những tia sáng yếu ớt chiếu qua cửa sổ, sau đó ánh sáng từ màu trắng dần chuyển sang đỏ, mặt trời mọc rồi. Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng bước chân "lộp cộp" và tiếng la hét ầm ĩ của những bệnh nhân, khiến tôi nhớ đến trại tập trung của Đức trong một bộ phim về Thế Chiến Thứ Hai.

Tiếng bước chân cuối cùng cũng dừng lại trước cửa phòng tôi, nữ y ta mập nhìn thấy thân hình vạm vỡ của tôi qua ô cửa sổ nhỏ, lập tức điên đảo thần hồn hét lên một tiếng. Rất nhanh, cửa bật mở ra, "Oa!" tôi vừa đứng trơ như phỗng liền biến thành một con chó điên lao tới. Thà là ngọc nát cũng không để ngói lành, ông đây liều mạng với các người.

Thế nhưng hai tên bảo vệ lực lưỡng đã lập tức lôi tôi trở về, bọn họ lấy gậy gộc gõ vào lưng tôi liên hồi như đánh trống, tôi cũng cắn chặt cánh tay của một tên trong số đó không buông. Nếu như không phải y tá mập kia bất ngờ tiêm cho tôi một mũi, tôi dám đảm bảo mình có thể cắn rách thịt của tên bảo vệ đó.

"Quần áo của cậu đâu?" Bác sĩ nghiêm mặt hỏi.

"Bị ông đây ăn rồi." Tôi liếm vết máu trên khoé miệng, lúc này dáng vẻ của tôi thật sự rất giống một kẻ điên.

"Thằng nhãi Giản Chân này hệt như một con chó điên vậy!" Tên bảo vệ kia ôm cánh tay đầy máu hằn học nói.

"Các người thật là làm loạn mà, chứng hưng trí của cậu ta vừa mới ổn định được một chút, la hét lớn tiếng và làm những hành động thô bạo đều sẽ khiến cho bệnh tình của cậu ta phát tác." Bác sĩ quở trách bọn họ, "Về sau không được sử dụng cách này để đối xử với bệnh nhân."

Đột nhiên tôi cảm thấy trong lòng có một cảm giác được an ủi, giống như cuối cùng cũng gặp được tri kỷ rồi, mặc dù tôi cảm thấy lời nói của anh ta có vài chỗ không đúng lắm, thế nhưng không đúng ở đâu thì lại không nghĩ ra được.

"Bây giờ cậu hít thở sâu, hít thở sâu, từ từ thả lỏng cơ thể." Bác sĩ dùng một chất giọng rất dịu dàng nói với tôi, "Cơ bắp toàn thân cậu đã thả lỏng, vô cùng thoải mái, cơ thể từ từ chìm xuống, chìm xuống...."

"Mắt cậu càng nhắm lại càng dễ chịu, không muốn mở ra nữa, không muốn mở ra..."

"Khi tôi đếm đến 5 cậu sẽ chìm vào giấc ngủ, 1, 2, 3, 4, 5."

......

Trong cơn mơ hồ tôi nghe thấy tiếng bác sĩ nói: "Ý chí của người này quá mạnh, muốn tẩy não cậu ta không phải chuyện dễ, tại sao không trực tiếp biến cậu ta thành một kẻ ngốc thật?"

"Cậu ta là của tôi, tôi không hy vọng cậu ta sẽ trở thành một kẻ ngốc." Đây là giọng của một người phụ nữa khác, giọng nói này tôi đã từng nghe qua.

"Thế nhưng phía ông Đàm?"

"Tôi không muốn anh ta biết chuyện này, anh yên tâm, tôi sẽ không để anh chịu thiệt đâu."