Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai

Chương 4: Trận động đất ở Tứ Xuyên (4)



Edit: Lumi

Trái tim của mấy người đều nhảy lên theo từng cử động của anh ta, mãi đến khi anh ta thuận lợi chui được vào trong khe hở.

Đứa trẻ đầu tiên nhanh chóng được đưa ra, đã mất đi ý thức, Hành Tri Chỉ tiến hành sơ cứu đơn giản, lính cứu hỏa cõng đứa trẻ chạy về phía trạm cứu hộ. Đứa trẻ thứ hai cũng ở trong tình trạng tương tự, đứa trẻ thứ ba bị thương, nhưng cũng may người vẫn còn tỉnh táo. Sau khi được đội trưởng đưa ra ngoài, lại có thể hỏi Hành Tri Chỉ có thể cho mình uống coca được không.

"Có thể, cháu dưỡng thương thật tốt, chú mua một thùng coca cho cháu uống."

"Cảm ơn chú." Đứa trẻ yếu ớt nói cảm ơn, Hành Tri Chỉ băng bó kỹ cho cậu bé, thò đầu nhìn tình hình của của đội trưởng. Tần Phỉ vẫn luôn nằm ở chỗ khe hở nhìn xung quanh, nhưng ở bên trong tối om, không nhìn thấy gì cả.

"Đội trưởng, anh mau lên đây đi."

Mấy giây sau đội trưởng mới trả lời: "Đưa đứa trẻ đi trước đi, đừng để ý tới tôi."

Hành Tri Chỉ và Tần Phỉ cùng sửng sốt, dự cảm không tốt xông lên đầu: "Anh mau lên đây, lên đây đi." Giọng nói của Tần Phỉ đã hơi run rẩy.

Hành Tri Chỉ cũng muốn hét lên, nhưng đứa trẻ muốn uống coca vừa rồi đột nhiên mất đi ý thức, anh nhìn đứa trẻ, rồi lại nhìn khe hở, đôi mắt vốn đã mệt mỏi tới mức đỏ hoe lại càng đỏ hơn, nhưng lại không thể không đưa ra quyết định: "Cô trông chừng ở đây, tôi đi tìm người đưa đứa trẻ đi."

Ôm đứa trẻ lên, đi được hai bước, lại không yên tâm quay đầu: "Tần Tiểu Phỉ, đừng đi lung tung, cứ ở đây đợi tôi."

Tần Phỉ bị danh xưng này làm cho sững sờ, nhưng tình huống lúc này không cho phép cô nghĩ nhiều, dùng sức gật đầu, rồi lại nằm xuống khe hở gọi đội trưởng. Đống đổ nát đột nhiên chấn động, lại có dấu hiệu sụp đổ. Tiếng kêu rên từ phía bên dưới truyền tới, có vẻ như đội trưởng đang chậm rãi di chuyển, Tần Phỉ giơ tay ra, vội vàng nói: "Tôi kéo anh lên."

Hồi lâu sau đội trưởng mới nắm lấy tay cô, Tần Phỉ nhìn khuôn mặt đã bị bùn đất che lấp không nhìn ra ngũ quan đó, chỉ cảm thấy trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đếm một, hai, ba, chúng ta cũng dùng sức."

Đội trưởng gật đầu.

"Một, hai, ba."

"Rầm ầm..." Cùng lúc hai người dùng sức, đống đổ nát xảy ra sụp đổ lần hai. Tần Phỉ bị chấn động mạnh, trực tiếp ngã nhào, lúc cô tỉnh táo lại, cả người đều hoang mang: "Đội trưởng, đội trưởng..." Cô lạc giọng kêu to, nhìn thấy Coffe vẫn đang ngẩn ra, thì đỏ mắt gọi cô nàng: "Nhìn gì mà nhìn, đào đi."

"A, vâng!" Coffe bừng tỉnh, lập tức nằm lên đống đổ nát cùng dùng tay đào người với Tần Phỉ, trong bùn đất màu đen nhanh chóng trộn lẫn với từng vệt máu, nhưng lúc này chẳng ai có thể lo lắng tới chút vết thương nhỏ này, trong đầu chỉ có một chữ "Đào".

Đội trưởng bị chôn không sâu, hai người rất nhanh đã đào anh ta ra, nhưng chân phải của anh ta bị một thanh thép xuyên qua, máu chảy không ngừng. Tần Phỉ dứt khoát, trực tiếp xé đồ bảo hộ của mình ra, cởi cáo khoác bên trong xuống, buộc quanh đùi của anh ta.

"Anh cố chịu đựng chút, tôi sẽ sơ cứu, tôi nhất định sẽ cứu anh." Cô nói năng hơi lộn xộn.

Đội trưởng kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi mở mắt ra, chật vật nói: "Ở đây nguy hiểm, các cô đi gọi đồng đội của tôi, đừng ở..."

"Đừng phí lời nữa, muốn đi thì cùng đi, thanh thép đã đâm vào động mạch đùi của anh, chảy rất nhiều máu, anh kiên trì chút, bây giờ tôi sẽ đưa anh tới trạm cứu trợ." Tần Phỉ tháo thùng khử trùng xuống, kéo tay đội trưởng khoác lên vai: "Coffe, em giúp chị nâng thanh thép trên chân anh ta, tránh đụng chạm."

"Vâng." Coffe lảo đảo chạy tới, cẩn thận nâng chân bị thương của đội trưởng và thanh thép dài nửa mét lên, cố gắng giảm bớt trọng lượng giúp Tần Phỉ.

Tần Phỉ ngồi xổm xuống đất, hít sâu một hơi, dồn sức đứng đậy, còn cõng một người đàn ông cao hơn mét tám lên, tuy đi hơi khó khăn, nhưng cô vẫn nghiến rắng nghiến lợi cõng người ra khỏi đống đổ nát.

"Cô là người phụ nữ thứ hai cõng tôi." Bên tai truyền tới giọng nói yếu ớt của đội trưởng.

Tần Phỉ cười đùa: "Còn có người phụ nữ có sức mạnh vô biên giống tôi cơ à, tôi quả thật muốn làm quen một chút đấy."

"Nếu tôi còn sống sót, thì sẽ giới thiệu hai người với nhau."

"Được đấy, vậy anh phải cố gắng lên, đừng trì hoãn việc quen bạn mới của tôi."

Bên tai vang lên một tiếng cười nhẹ, sau đó lại truyền tới tiếng cố nhẫn nhịn: "Tên cô là gì?" Giọng nói của đội trưởng càng yếu hơn.

"Tần Phỉ."

"Tần Phỉ, cô có biết Lạc Tiêu Tiêu không?"

"Ảnh hậu Lạc Tiêu Tiêu?"

"Ừm. Nếu cô có cơ hội gặp cô ấy, thì giúp tôi nói với cô ấy, tôi...Rất yêu rất yêu cô ấy."

Tần Phỉ đã sắp sụp đổ: "Đại ca à, việc sống chết còn đang ở trước mắt mà anh còn muốn theo đuổi thần tượng, đúng là phục anh luôn." Cô đã có phần không cầm cự nổi, cố gắng gượng khích lệ đội trưởng: "Anh cố chịu đựng chút, anh còn sống, tôi dẫn anh đi gặp Lạc nữ thần, để cô ấy ký tên cho anh, không, để anh và cô ấy chụp ảnh chung..."

"...Được."

"Coffe, chị không cõng nổi nữa rồi, chúng ta thả anh ta xuống trước đi." Thể lực của Tần Phỉ đã cạn kiệt, thay vì gắng gượng rồi ném người xuống, thì chi bằng nhân lúc vẫn còn sức đặt anh ta xuống một cách ổn định.

Coffe đã hoàn toàn hoảng sợ, chỉ có thể nghe gì làm nấy, thút thít nói: "Làm sao đây?"

"Em đỡ lấy chân của anh ta, cố gắng đừng làm động tới vết thương. Bây giờ chị thả người xuống."

Coffe dùng sức nâng chân của đội trưởng, đúng lúc hai người sắp thả người xuống thì một tiếng "Tần Tiểu Phỉ" tựa như tiếng gọi của thiên nhiên lại lọt vào tai.

Người trước mặt chạy tới, chiếu sáng cho cô hệt như tia sáng lúc mới gặp nhau lần đầu.

Rất nhiều năm sau, Tần Phỉ nhớ lại cảnh tượng này, chỉ cảm thấy ánh sáng kia không chỉ chiếu sáng trong nháy mắt đó, mà còn chiếu sáng cả nửa đời còn lại của cô.

Về tới trạm cứu trợ, Tần Phỉ ngồi một đống trong góc như bị kiệt sức, Coffe ngồi ở bên cạnh cô, cử động ngón tay đau nhức, tê cứng, mím môi nói: "Chị, chị nói xem liệu anh ta có chết không? Anh ta đã cứu ba đứa trẻ, chắc ông trời sẽ cho anh ta sống thôi nhỉ."

Tần Phỉ liếc nhìn lều dùng để cấp cứu, khẽ lắc đầu. Ở đây, khoảng cách giữa bọn họ và cái chết quá gần nhau, chẳng ai biết người bị bê vào trong lều có thể sống trở ra hay không cả.

Hai người đều đờ đẫn chờ đợi kết quả, tiếng ồn ào lại truyền tới: "Người nước Pháp? Có ai biết tiếng Pháp không? Có ai biết tiếng Pháp không vậy?"

Chân của Tần Phỉ vẫn đang mềm nhũn, hít sâu một hơi rồi trả lời: "Tôi biết." Cô lảo đảo đứng dậy, đi vào trong đám người. Coffe thật sự không đứng dậy nổi nữa, chỉ có thể lấy điện thoại từ trong túi ra, dùng nốt số pin còn lại ghi lại bóng lưng của Tần Phỉ.

Người Pháp là người vừa được đào ra từ trong đống đổ nát, trên người có rất nhiều vết thương, đã vào trạng thái nửa hôn mê, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại một câu.

Cô ý tá vừa băng bó cho anh ta vừa hỏi: "Anh ta đang nói gì vậy?"

Do giọng nói của anh ta quá nhỏ, Tần Phỉ không thể không ghé người xuống kề sát vào bên miệng anh ta để nghe, nhưng vẫn chưa nghe rõ, chân lại mềm nhũn ra, cũng may một tay kéo được tay của người Pháp đó, nếu không thì sẽ ngã xuống chẳng khác nào chó ăn phân.

Người Pháp đó bị cô đè lên vết thương, kêu lên một tiếng.

Y tá sốt ruột, gào lên: "Rốt cuộc cô có biết tiếng Pháp không hả, không biết thì đừng ở đây thêm loạn nữa."

Tần Phỉ nắm bàn tay đau tới tê dại của mình, thật sự muốn rời đi, nhưng sau khi thấy người Pháp đó kêu lên, lại bắt đầu thì thầm, trực giác mách bảo cô có lẽ câu nói đó rất quan trọng. Cố chịu đựng cúi người xuống một lần nữa, nhưng khi cô nghe rõ câu tiếng Pháp đó, đôi mắt lại rơi lên tay mình trước, sau đó cứng ngắc dịch qua chỗ bàn tay y tá đang băng bó. Đầu óc trống rỗng, thân thể đã phản ứng lại, lúc tiếng thét chói tai của y tá vang lên, thì người đã bị Tần Phỉ đẩy ngã, ngồi bệt trên mặt đất.

Y tá vừa tức vừa đau, vốn đã phản cảm với minh tinh mặt dày theo tới này từ lâu, lúc này sự tức giận khó mà kìm nén được, dù thế nào cũng bất chấp chửi ầm lên: "Cô bị điên à? Đây không phải là nơi có thể ra oai đâu, cô không muốn giúp thì bọn tôi cũng không ép cô...Bọn tôi đều bỏ lại người già, trẻ nhỏ trong nhà, ký vào giấy chứng tử để tới đây, khác với cái loại minh tinh dựa vào thiên tai tìm cảm giác tồn tại như cô..." Y tá càng nói càng kích động, cuối cùng cô ta lại sụp đổ bật khóc trước.

Tiếng khóc này khiến các nhân viên y tế xung quanh đều dừng việc lại nhìn qua, Mĩ Lan là người lao tới đầu tiên, đặt khay xuống, trực tiếp đẩy Tần Phỉ ngã xuống như một con bê, sau đó mới đi đỡ y tá nhỏ kia dậy.

"Các người đang làm gì đấy?" Coffe cũng lao tới, vừa giơ tay đỡ Tần Phỉ, nhưng Tần Phỉ lại đột nhiên co rụt lại: "Chị, chị sao vậy?"

Tay của Tần Phỉ không kìm được run lên, dần dần thân thể cũng run lên theo, đôi mắt ngày càng trống rỗng, mãi tới khi một ánh tà dương màu máu bao phủ lấy cô.

Đây là cảm giác cô chưa từng có, kháng cự và quyến luyến.

Cô nắm chặt vạt áo của anh, giọng nói nhỏ bé yếu ớt: "Anh ta nói anh ta là người mang mầm bệnh HIV, tôi đã chạm vào anh ta, trên tay tôi có vết thương..."

Hành Tri Chỉ cũng hoang mang trong chốc lát, sau đó ngồi xổm xuống bế Tần Phỉ lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi qua bên cạnh Mĩ Lan nói nhỏ một câu, sau đó bế Tần Phỉ đi về phía phòng bệnh tạm thời.

Trong khoảnh khắc Mĩ Lan nghe rõ lời nói nhỏ của Hành Tri Chỉ, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Y tá đã đứng dậy định tiếp tục băng bó cho người Pháp đó, Mĩ Lan quát lớn một tiếng: "Bệnh nhân này giao cho tôi..."

Phòng bệnh tạm thời đã được coi là nơi có lượng người nhỏ nhất của trạm cứu trợ, nhưng quá nhiều bệnh nhân vẫn khiến nơi đây chật chội chen chúc, thậm chí Hành Tri Chỉ còn không thể tìm được một cái giường trống cho Tần Phỉ, chỉ có thể đặt cô ở trên một chiếc ghế gấp.

Anh mở hòm thuốc ra, dùng nước muối giúp cô rửa sạch bùn đất trên tay trước, sau đó ấn vào vết thương lộ ra trên đầu ngón tay của cô, cảm giác đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn run rẩy: "Tôi sẽ bị lây nhiễm sao?"

Ngón tay đang ấn của Hành Tri Chỉ run lên, anh ngẩng đầu nhìn cô, không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại: "Tin tôi không?"

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, Tần Phỉ chỉ cảm thấy anh thật sự không thích hợp làm ra biểu cảm như vậy. Anh nên mỉm cười, để lộ ra một chút răng, toàn thân cứ như một mặt trời nhỏ ấm áp, khiến người khác không kìm được muốn tiến lại gần.

Cô chớp mắt, tủi thân bĩu môi: "Không tin."