Lời Nói Dối Của Em Thật Êm Tai

Chương 9: Ai khiến cậu trông đợi vào tình yêu vậy (4)



edit: Lumi

#Tần_Phỉ_tức_giận_mắng_phóng_viên#

#Tôi_không_mù#

#Tần_Phỉ_phủ_nhận_chuyện_chen_chân_vào_gia_đình_Kim_Na#

#Tần_Phỉ_từ_chối_quyên_góp_tiền#

Bảng xếp hạng hot search weibo vào ngày hôm sau, một mình Tần Phỉ chiếm bốn cái. Weibo của cô hoàn toàn thất thủ, có người khen cô thẳng thắn, cũng có người tỏ ý muốn cô giải thích, nhưng đa số đều mắng cô là tiểu tam, hoặc chỉ trích cô nói việc riêng tư trong đêm hội cứu trợ thiên tai.

Trên mạng gió tanh mưa máu, Tần Phỉ lại bày ra vẻ mặt thư giãn ngã xuống ghế sô pha của nhà tư vấn tâm lý Cách Vụ, ngủ một giấc ngon lành. Khi cô lơ mơ tỉnh lại, thì trời đã tối.

"Tỉnh rồi." Giọng nói của Cách Vụ truyền tới, trong tay cầm một cuốn bệnh án: "Không ngủ đủ giấc bao lâu rồi?"

"Từ khi bị sếp Nhậm, ông chồng của cậu ném vào khu bị nạn đã không được ngủ rồi." Trong giọng nói toàn là sự oán giận.

Cách Vụ mỉm cười, lại hỏi: "Trong một tháng này cảm xúc có thay đổi gì lớn không?"

"Tức giận mắng phóng viên có tính không?" Tần Phỉ bĩu môi nhìn đống tạp chí trên bàn trà: "Cậu nói xem nếu phóng viên chụp được ảnh tớ ra vào phòng làm việc của cậu, thì có phải tiêu đề ngày mai chính là tinh thần của Tần Phỉ chịu áp lực quá lớn, u uất thành bệnh không."

"Cậu chỉ có thể hấp tấp thành bệnh thôi." Cách Vụ không khách khí mắng cô, ngòi bút khẽ gõ mấy cái lên bệnh án, sau đó hỏi: "Lúc cứu trợ thiên tai có gặp người hay chuyện gì khiến cậu cảm thấy hứng thú không?"

"Có, gặp một bác sĩ nhỏ yêu thầm tớ nhiều năm." Tần Phỉ ôm mặt, ra vẻ say mê: "Một bác sĩ nam rất đáng yêu, kiểu đàn ông như ánh mặt trời, khiến tớ có kích động muốn ngủ với cậu ta."

"Ngủ chưa?"

Tần Phỉ tràn đầy vẻ tiếc nuối: "Cứ ba phút là có dư chấn, tớ sợ quần còn chưa kịp cởi đã mất mạng rồi."

"Chỉ muốn ngủ với cậu ta hay là hơi thích cậu ta?"

"Thích chứ, không thích thì sao muốn ngủ với cậu ta được." Tần Phỉ nói như lẽ đương nhiên.

Nhưng ngòi bút của Cách Vụ lại ngừng lại, nâng mắt nhìn cô, nhìn cho tới lúc người ta cảm thấy chột dạ mới dịu mặt xuống, rồi đề nghị cô bằng giọng nói vô hại: "Cậu nên nghiêm túc yêu đương rồi, tớ thấy bác sĩ này rất hợp với cậu. Yêu thầm cậu nhiều năm, về mặt tình cảm đã thua cậu trước một bước rồi. Cậu có thể đứng ở vị trí của người thắng cuộc, hưởng thụ toàn bộ quá trình."

"Cậu còn chẳng biết cậu ta trông như thế nào, đã cảm tấy cậu ta thích hợp? Bác sĩ Cách à, không ngờ cậu còn có tiềm năng trở thành thầy bói đấy." Tần Phỉ bật cười: "Tớ cảm thấy tớ khá thích hợp nằm hưởng thụ cả quá trình, còn yêu đương...Bỏ đi." Cô nhún vai, kéo theo cổ, khiến cô vừa đỡ nẹp cổ vừa kêu "Ai ui ai ui", rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Cách Vụ đã quen với kiểu tránh né này của cô: "Ok, đổi chủ đề khác, chúng ta nói tới chuyện cậu quát mắng phóng viên."

"Làm gì? Chất vấn tớ thay chồng cậu à?" Tần Phỉ ngồi dậy, híp mắt nhìn cô ấy.

"Không phải thay anh ấy, là thay bản thân cậu. Cậu cố ý, tại sao cố ý không nói với phóng viên, cậu đã quyên góp một triệu tệ cho khu bị nạn dưới danh nghĩa của thương hiệu thiết kế Lãnh Phỉ?"

"Mắc gì phải nói với bọn họ. Người hiểu tớ, không cần tớ phải giải thích. Người không hiểu tớ, chẳng đáng để tớ phí lời." Tần Phỉ cong môi, cặp mắt đào hoa quyến rũ cũng cong lên: "Không phải cậu khuyên tớ yêu đương sao? Người có thể yêu đương với tớ, ít nhất phải là người hiểu tớ. Yêu vẻ ngoài xấu xí, cũng yêu tính cách xấu xa dưới lớp da của tớ, cảm thấy lời nói dối của tớ cũng êm tai."

Tần Phỉ nói xong, cô tinh nghịch chớp chớp mắt với Cách Vụ. Vốn tưởng Cách Vụ sẽ phàn nàn, nhưng bất ngờ lại nhìn thấy một nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt cô ấy. Sau đó, nghe thấy cô ấy nói: "Bảy câu hỏi, né tránh sáu lần, trả lời thẳng thắn một lần. Tần Phỉ, tớ thấy cậu đang dần hồi phục, đã hơi trông đợi vào tình yêu rồi."

Ba năm, lần đầu tiên Tần Phỉ thẳng thắn trả lời câu hỏi của Cách Vụ.

Câu trả lời lại còn là dáng vẻ của người cô muốn yêu.

"Tần Phỉ, là ai khiến cậu trông đợi vào tình yêu vậy?"

"..."

"Trông đợi tình yêu?" Tần Phỉ nhìn mình trong gương, nhíu mày, tự giễu một câu: "Có điên mới trông đợi vào thứ chết tiệt đó."

"Thứ chết tiệt gì?" Coffe đẩy giá quần áo vào phòng thử đồ.

"Không có gì." Tần Phỉ liếc mắt nhìn lễ phục trên giá, bất mãn nhíu mày: "Sao cái nào cũng bảo thủ thế?"

"Trong lúc thiên tai thảm khốc, vừa lộ lưng lộ chân, phóng viên chắc chắn sẽ dùng ngòi bút bôi đen chị." Coffe giơ một bộ lễ phục ánh sao xanh lên: "Thời trang cao cấp của D, trong nước chỉ có một bộ."

"Vậy lấy bộ này đi." Tần Phỉ cầm lễ phục đi vào phòng thay đồ, sau khi thay xong, đến thở cũng không dám thở mạnh: "Siết chết bà đây rồi, đặt nhầm size rồi à?"

"Không đặt nhầm, là chị mập lên đấy." Coffe dùng ngón tay ra dấu.

Tần Phỉ sờ vào phần eo hơi căng lên của mình, chán nản thở dài, nửa tháng sau, xem ra đừng nghĩ tới việc ăn no nữa. Cô hít sâu một hơi, nhìn lễ phục mình đang mặc, giống như ánh sao rải rác trên bầu trời đêm trên người cô, tỏa sáng lấp lánh, rất bắt mắt. Đẹp thì đẹp thật, nhưng chỉ có người mặc mới biết, có thoải mái hay không.

Mặc một bộ lễ phục chật tới mức cô sắp ngạt thở như thế này, làm cô lại nhớ tới bộ đồ bảo hộ lúc còn ở khu bị nạn, rộng rãi thuận tiện, còn không sợ bẩn hay sợ nhăn.

"Chị, chị nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ tới lúc còn ở khu cứu trợ, căn bản không cần lo lắng đẹp xấu, cũng rất tốt."

Coffe nở một nụ cười kỳ lạ, tới gần cô trêu chọc: "Chị đang nhớ khu cứu trợ, hay là đang nhớ bác sĩ Hành?"

"Sao em lại cảm thấy chị sẽ nhớ tới cậu ta?"

"Đương nhiên là..." Chuông điện thoại reo lên cắt ngang lời của cô nàng, vậy mà lại là cuộc gọi video của Úc Triết Thành. Khuôn mặt nhỏ tròn của Coffe sáng lên, vội vàng bấm vào phím nghe: "Triết Thành, anh về rồi à?"

Tín hiệu không tốt lắm, mang theo tạp âm, nhưng giọng nói của Úc Triết Thành truyền tới rõ ràng: "Chưa, nhưng bên này đã có tín hiệu rồi. Việc đầu tiên anh làm là gọi video cho em đấy."

Chỉ một câu nói đã khiến Coffe đầu óc quay cuồng.

Tần Phỉ ở bên cạnh dội nước lạnh: "Ai biết anh ta đã nói câu "Việc đầu tiên anh làm là gọi video cho em" bao nhiêu lần rồi."

Biểu cảm say mê của Coffe cứng đờ, lông mày của Úc Triết Thành ở đầu bên kia video cũng nhướn cao lên, kêu to: "Tần Phỉ, cái miệng của cô sao ác thế hả!"

Tần Phỉ nghịch ngón tay, lạnh lùng nói: "Sự thật mất lòng."

"Có cái rắm." Úc Triết Thành không khách sáo mắng ra tiếng, thấy khuôn mặt khó xử rầu rĩ của Coffe, sợ cô nàng sẽ bị Tần Phỉ làm lầm đường lạc lối, lập tức khuyên nhủ: "Coffe nhỏ, em đừng nghe cô ta nói bậy, tấm lòng anh đối với em có nhật nguyệt chứng giám."

"Đây là câu đàn ông phụ tình thường nói lúc thề thốt, Coffe, em có nhớ vai diễn khách mời vào năm ngoái của chị không, một anh chàng ăn chơi trong đó cũng thề như thế với bọn người hầu, chẳng sai một chữ nào. Ha ha ha ha..." Tần Phỉ cười lớn, tiếng cười rất điên cuồng.

Úc Triết Thành đã tức tới mức sắp hộc máu.

Coffe bị kẹp ở giữa rơi vào thế khó xử, chỉ đành nói với video: "Anh yêu à, em rất tin tưởng anh, chị Tần Phỉ đang nói đùa thôi. Bây giờ em vẫn đang làm việc, lát nữa em gọi cho anh nha. Moa moa."

Úc Triết Thành tức giận tắt video.

Tần Phỉ vừa định dạy dỗ Coffe vài câu, thì điện thoại của Coffe lại vang lên, vẫn là gọi video.

"Ây dô, sao lại quấn người thế nhỉ, người ta đã bảo là chút nữa gọi lại rồi mà." Coffe ngượng ngùng oán trách một tiếng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự ngọt ngào.

Tần Phỉ trợn mắt với cô nàng, Coffe lè lưỡi nhận video, nhưng màn hình lại tối đen, căn bản không thấy bóng người.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Coffe đang nghi hoặc, giọng nói của Úc Triết Thành đã truyền ra.

"Cô Tần Phỉ chết tiệt này, miệng vẫn ác như lúc còn đi học, Coffe nhỏ của tôi đi theo cô ta, thực sự quá không an toàn."

Coffe vừa định lên tiếng nhắc nhở, Tần Phỉ đã cướp điện thoại đi, làm động tác "Suỵt"

"Cô ấy cũng không thể ăn Coffe nhỏ của cậu được đâu." Một giọng nam dịu dàng truyền tới.

"Bác sĩ Hành?" Coffe dùng khẩu hình, trong mắt cũng hiện lên vẻ hứng thú.

"Cô ta đúng là không thể ăn Coffe nhỏ nhà tôi được, nhưng một miếng thịt đường tăng như cậu, thì cô ta lại rất muốn ăn đấy." Úc Triết Thành cười "Ha ha" hai tiếng, trêu đùa: "Này, sao cậu lại ngây thơ vậy chứ, còn đỏ mặt nữa."

Mày Tần Phỉ nhíu lại, mặt trời nhỏ là người anh ta có thể tùy tiện trêu chọc sao?

Coffe lau mồ hôi lạnh thay Úc Triết Thành.

"Không trêu cậu nữa. Nhưng khẩu vị của cậu đúng là mặn thật đấy, vậy mà lại thích một người phụ nữ như Tần Phỉ. Cô ta chính là kiểu người chuyên làm mấy chuyện ngớ ngẩn, tới khu bị nạn đi một vòng, rõ ràng đã tẩy trắng mình rồi, lại cứ thích chỉ trích phóng viên ở ngay hậu trường của đêm hội cứu trợ thiên tai. Tôi nghe y tá nói, bây giờ ở trên mạng người bôi đen cô ta siêu nhiều, nhưng cô ta lại cứ thích chơi trò lạnh lùng, đến giải thích cũng không thèm. Con người này, đúng là khiến người khác thấy khó hiểu."

Úc Triết Thành xả giận xong, đầu bên kia điện thoại truyền tới sự im lặng ngắn ngủi, một lát sau giọng nói của Hành tri Chỉ vang lên.

"Khó hiểu sao? Tôi không cảm thấy vậy. Cô ấy chỉ hơi tùy hứng một chút. Người hiểu cô ấy, thì sẽ hiểu sự ngay thẳng của cô ấy. Người không hiểu cô ấy, cần gì phải lãng phí lời nói."

Tay cầm điện thoại của Tần Phỉ cứng đờ, màn hình điện thoại đen thui xuất hiện ánh sáng, tiếp theo là khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc của Úc Triết Thành: "Mịa, chưa cúp máy sao? Tần Phỉ, cô vậy mà lại nghe trộm bọn tôi nói chuyện, cô..."

Tần Phỉ "Bụp" một tiếng cúp máy, trực tiếp ném điện thoại cho Coffe, quay người đi vào phòng thay đồ.

Trong đầu vọng đi vọng lại câu "Người hiểu cô ấy, thì sẽ hiểu sự ngay thẳng của cô ấy. Người không hiểu cô ấy, cần gì phải lãng phí lời nói" của Hành Tri Chỉ. Câu nói này như một ma chú, liên tục niệm trong đầu cô, sau đó mở một cánh cửa phủ đầy bụi ra.

"...Người hiểu tớ, không cần tớ phải giải thích. Người không hiểu tớ, chẳng đáng để tớ phí lời."

"Người có thể yêu đương với tớ, ít nhất phải là người hiểu tớ. Yêu vẻ ngoài xấu xí, cũng yêu tính cách xấu xa dưới lớp da của tớ, cảm thấy lời nói dối của tớ cũng êm tai."

"Tần Phỉ, tớ thấy cậu đang dần hồi phục, đã hơi trông đợi vào tình yêu rồi."

"Tần Phỉ, là ai khiến cậu trông đợi vào tình yêu vậy?"

Dường như cô đã có đáp án rồi.

Cởi bỏ bộ lễ phục khiến cô sắp ngạt thở đó xuống, Tần Phỉ lại đi ra khỏi phòng thay đồ, Coffe vẫn đang cầm điện thoại ra vẻ suy sụp "Muốn chết". Tâm trạng của cô đột nhiên tốt lên, đôi mắt đào hoa cong lên: "Coffe, em nói đúng, chị đúng là có hơi nhớ cậu ta."

"Hả? Nhớ ai?"

"Hành Tri Chỉ."

Đầu Coffe xoay chuyển mấy vòng, mới hiểu Tần Phỉ đang nói gì. Toàn thân cô nàng như sắp hóa đá, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói, vừa mừng vừa kinh ngạc hô lên: "Chị tiêu rồi, chị tiêu rồi, chị có bao giờ thừa nhận đang nhớ đàn ông đâu. Trời ơi, bác sĩ Hành vậy mà lại thật sự thu phục được yêu nghiệt như chị."