Lối Rẽ

Chương 20



Mười năm nay, thành phố A phát triển nhanh như một cơn gió.

Các tòa nhà cao chọc trời mọc lên như nấm, dòng người tấp nập trên những con phố nhộn nhịp, đèn led nối đuôi nhau chạy dài khắp thành phố, cảnh sắc huy hoàng, lộng lẫy. Những căn nhà xưa cũ và những con ngõ hẹp dài lại như bóng râm nấp sau lưng của sự phồn hoa, giữ lại cảm giác quen thuộc cuối cùng cho những người lang thang đã lâu không về nhà.

Lưu Quang Dục không chủ động tìm Viên Linh Vân, chuyện đầu tiên anh ta làm khi tới thành phố A là tới nhìn quán ăn Hứa Xuân Hồi từng đưa mình tới ăn.

Khu phố tồi tàn đã trở nên sang trọng, đắt đỏ, xung quanh là những cung đường cho xe bus, khu tái định cư. Anh ta dùng bản đồ điện thoại tìm hồi lâu mới tìm thấy đúng nơi, nhưng không rõ nơi có lắp bàn dài ấy rốt cuộc là tiệm nào.

Trên phố, chưa tới mười mét sẽ xuất hiện một tiệm trà sữa, có lẽ một trong số đó chính là chỗ cũ của quán ăn kia.

Lưu Quang Dục chọn bừa một tiệm, anh ta đi vào, gọi trà sữa rẻ nhất, sau đó sang cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua hộp kem y như hộp năm đó Viên Linh Vân ăn. Anh ta mặc kệ ánh mắt tò mò của người đi đường, ngồi xổm dưới gốc cây bên đường, nghiêm túc ăn kem.

Bóng xe cộ nườm nượp vụt qua mắt anh ta, nhìn cảnh sắc vừa tương đồng lại xa lạ này, tâm trạng Lưu Quang Dục dần quay về năm đó.

Kem tan chảy trong từng kẽ tay anh ta, Lưu Quang Dục đứng dậy vứt túi đựng đi, lấy khăn giấy lau sạch từng ngón tay, sau đó quay về khu trung tâm, bắt đầu công việc mới.

Ngày nào anh ta cũng tính toán tiền lương, tiền thuê nhà, tiền điện nước của mình, bắt đầu cuộc sống bình thường.

Thành phố A mang theo sự lạnh lùng, xa cách, nhưng có lẽ bị tâm trạng ảnh hưởng nên anh ta cảm thấy đây cũng là một nơi ấp ủ bao hy vọng.

Trong sự mệt mỏi, bộn bề khiến người ta kiệt sức, thi thoảng anh ta vẫn biết được tình hình của Viên Linh Vân, điều này khiến anh ta cảm thấy đây là duyên phận may mắn.

Anh ta nhận được giấy quảng cáo, vội cầm nó đi tìm đồng nghiệp, khéo léo hỏi chuyện của Viên Linh Vân. Đối phương làm việc gần đại học A nhiều năm, người đó vỗ vai anh ta, nửa trêu chọc nửa khuyên bảo: “Thích người ta sao? Người như này không dành cho chúng ta đâu, chúng ta đừng ảo tưởng được ăn thịt thiên nga nữa.”

Lưu Quang Dục không hề cảm thấy bị xúc phạm, chỉ cười không giải thích gì.

Hôm tổ chức hoạt động, anh ta mặc quần áo bình thường, trà trộn vào dòng người, đứng quan sát từ xa.

Viên Linh Vân dậy thì vô cùng thành công, trẻ trung, xinh đẹp, vượt xa cuộc sống tăm tối của Hứa Xuân Hồi.

Lưu Quang Dục vui thay cho cô ta.

Bởi vì tiền thuê nhà tăng cao, chẳng mấy chốc anh ta đã chuyển tới khu khác làm việc.

Hôm đó thang máy ở khu dân cư Quảng Nguyên bị hỏng, Lưu Quang Dục phải tới tầng chín giao đồ ăn, anh ta chạy lên cầu thang thoát hiểm, lúc ngẩng đầu lại vô tình nhìn thấy bóng Viên Linh Vân qua khe hở lan can.

Anh ta tưởng mình nhìn nhầm nên vội đuổi theo, sau khi rẽ vào hành lang, anh ta tận mắt nhìn thấy một người đàn ông mở cửa cho cô ta, thân mật vòng tay ôm eo cô ta, môi gần như dính sát vào tai cô ta, trong khi nói tay ông ta đã đóng cửa lại.

Lưu Quang Dục đi tới, áp vào cửa, nghe động tĩnh bên trong.

Cánh cửa gỗ dày cộp đã ngăn chặn gần hết tiếng động, anh ta nghe thấy vài tiếng vụn vặt, đoán ra được cuộc trò chuyện vui đùa trong đó.

Cả người Lưu Quang Dục lạnh toát, mồ hôi dính trên da như mang đi cả hơi ấm trên người anh ta, trong lúc hít thở, sức lực ở tay chân đều chảy hết ra ngoài.

Anh ta nhìn chằm chằm cánh cửa, mãi cho tới khi điện thoại trong túi rung lên, người đặt đồ ăn gửi tin nhắn giục, anh ta mới bừng tỉnh khỏi cơn bàng hoàng.

Anh ta quay người định đi, vừa bước được một bước lại quay đầu lại, ra sức gõ cửa.

Tiếng động vội vã, mạnh mẽ phá vỡ sự tĩnh lặng trong hành lang, bên trong vang lên tiếng nói bực tức của Đào Tiên Dũng: “Ai đấy?”

Lưu Quang Dục nói: “Tôi giao đồ ăn.”

Đào Tiên Dũng hỏi người bên cạnh một câu: “Là em đặt sao?” Nói rồi ông ta đi ra mở cửa.

Trên người Đào Tiên Dũng chỉ khoác áo ngủ dài, rộng rãi, thậm chí ông ta còn không nhìn Lưu Quang Dục một cái, quay đầu hỏi: “Cục cưng, là đồ em đặt sao?”

Từng câu từng chữ đều khiến người ta buồn nôn, lồ ng ngực Lưu Quang Dục phập phồng lên xuống.

Giọng Viên Linh Vân rất nhẹ nhàng: “Không, tôi không đặt gì.”

Anh ta nhìn xuyên qua Đào Tiên Dũng, muốn nhìn rõ cảnh tượng trong phòng. Đào Tiên Dũng nghiêng người tới gần, xách túi đồ ăn trên tay anh ta, liếc nhìn địa chỉ: “Cậu giao nhầm rồi, đây là đơn của tầng 9, này mà cũng nhìn nhầm được mới tài.”

Mắt Lưu Quang Dục đằng đằng sát khí, anh ta liếc nhìn Đào Tiên Dũng.

Ngón tay anh ta bị túi đựng siết tới trắng bệch, lý trí đang mách bảo anh ta ném thẳng túi đồ ăn vào mặt đối phương. Nhưng cánh cửa gỗ đã đóng lại ngay lập tức, lúc đóng lại còn có cơn gió thổi qua đầu mũi anh ta.

Anh ta thất thần về nhà, quên sạc điện cho xe, ngày hôm sau khi đi giao đồ ăn thì hết điện giữa đường, anh ta phải dắt bộ ba cây số mới tới nơi.

Anh ta khuyên mình đừng lo chuyện của Viên Linh Vân, anh ta không có thân phận gì hết. nhưng sau khi ở trong nhà cả tuần, anh ta vẫn không nhịn nổi.

Anh ta không nhớ khi đó mình đã nói gì, tóm lại là những lời vô cùng cay độc. Những lời đó là những câu chửi bới anh ta tích tụ suốt hơn mười năm qua, ma xui quỷ khiến thế nào lại buột miệng nói ra hết.

Anh ta mong Viên Linh Vân có thể trách móc anh ta, chửi bới anh ta, sỉ nhục anh ta, hoặc khóc lóc nói ra nỗi khổ của mình. Cho dù cô ta có nói đó là tình yêu thật sự, Lưu Quang Dục cũng có thể thuyết phục bản thân chấp nhận.

Nhưng từ đầu tới cuối Viên Linh Vân đều im lặng.

Hứa Xuân Hồi không biết chữ, do vậy bà không có lựa chọn, Viên Linh Vân đã học xong đại học, vậy lý do là gì?

Tiền thật sự quan trọng vậy sao?

Lưu Quang Dục vô cùng đau đớn, trong lòng ẩn chứa nỗi hận thù không thể phát ti3t.

Khi anh ta đứng trong bóng tối mập mờ, Viên Linh Vân đứng ở gần cửa rạng sáng ánh đèn, cách một cánh cửa, một ranh giới trắng đen mơ hồ được vạch ra rõ ràng, lúc ấy cô ta đột nhiên gọi một tiếng anh trai, não bộ như sắp phát điên của Lưu Quang Dục đã tỉnh táo trở lại.

Anh ta quay đầu, ánh mắt mơ màng, nhớ lại lời Hứa Xuân Hồi từng dặn, lồ ng ngực đau tới khó thở, như vậy anh ta mới tỉnh ra. Thật ra thứ anh ta thật sự căm hận là sự vô dụng của bản thân mình.

Anh ta không báo thù được cho mẹ, cũng không chăm sóc tốt cho em gái.

Hà Xuyên Châu hỏi: “Vậy nên anh bắt đầu điều tra Đào Tiên Dũng.”

Nhắc tới người này, Lưu Quang Dục vẫn còn nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy.”

“Sau đó anh giết ông ta thay cho Viên Linh Vân.”

Lưu Quang Dục ngẩng đầu lên, vẻ mặt mơ màng có phần tỉnh táo hơn. Hai tay anh ta đan vào nhau, ngón tay mân mê từng khớp xương, ánh mắt trống rỗng, không có tiêu cự, anh ta kể lại: “Không, không liên quan tới ai hết, tôi chỉ muốn giết ông ta thôi. Ông ta giàu thế, lại độc ác như vậy, tại sao có thể sống cuộc sống hạnh phúc?”

Trong khu vườn bên ngoài cửa sổ, bóng những cành cây đan cài vào nhau.

Ánh trăng lạnh lẽo như cơn gió, nô đùa dưới mặt đất, xuyên qua những ngọn đèn bên đường, khảm vào màn đêm đường nét mờ ảo.

Viên Linh Vân xoay cổ, từng chỗ trên người đều đau nhói, khiến cô ta vô thức giơ tay lên. Lúc xoa mặt mình, cô ta mới nhận ra da thịt đã lạnh ngắt vì hứng gió đêm.

Cô ta không nghĩ gì, nhưng đã đứng như vậy hơn một tiếng.

Viên Linh Vân mặc áo khoác, tiện tay đóng cửa sổ lại, sau đó đi về phía phòng trực ban. Trên đường đi, cô ta cúi đầu nhìn bóng bản thân dần bị nuốt chửng, ánh mắt liếc về nơi bóng tối và ánh sáng đan cài với nhau.

Cảnh sát cảm thấy có người đang nhìn mình thì quay đầu lại, quả nhiên thấy có người, anh ấy hỏi: “Cô vẫn còn ở đây sao? Sao vậy?”

“Bây giờ tôi có thể tố cáo Đào Tiên Dũng không?” Viên Linh Vân đứng rất xa, ánh trăng trước mặt quá đỗi chói mắt, cô ta khẽ hỏi: “Như vậy có thể giảm án cho anh ấy không?”

Mấy phút sau, Từ Ngọc và Thiệu Chí Tân vội vàng đi tới, đưa cô ta tới phòng khác viết tường trình.

Lời kể của Viên Linh Vân đơn giản hơn nhiều, không có thăng trầm gì, chỉ là một cái bẫy ác ý, tr@n trụi được giăng ra, cô ta đi vào đường cùng nên đã bước vào đó.

Cô ta quen Đào Tiên Dũng từ rất lâu, nhưng không qua lại nhiều, hai người bắt đầu thật sự tiếp xúc là sau khi cô ta bị chấn thương.

Đào Tiên Dũng đột nhiên tới tìm cô ta, nói có thể mời bác sĩ giỏi hơn cho cô ta, làm điều trị phục hồi cho cô ta.

Khi đó Viên Linh Vân coi thể thao là con đường duy nhất của mình. Mặc dù cô ta cảm thấy ân tình này tới quá đúng lúc, nhưng cô ta không thể từ chối.

Lẽ nào cuộc đời còn tồi tệ hơn nữa được sao?

Ban đầu Đào Tiên Dũng thật sự tỏ ra vô cùng lịch sự, nhã nhặn. Có lẽ ông ta rất hưởng thụ cảm giác đóng kịch này, Viên Linh Vân đã lầm tưởng ông ta là người tốt.

Anh ta chi rất nhiều cho Viên Linh Vân, phải mấy trăm nghìn tệ, nhưng sự thật lại không như dự liệu. Ảnh hưởng của chấn thương cộng thêm trở ngại tâm lý khiến thành tích luyện tập của Viên Linh Vân thảm không thể nói.

Huấn luyện viên nhìn ra điều gì đó, khéo léo nhắc nhở cô ta mấy lần, cô ta không thể chấp nhận nên giả vờ không hiểu. Cuối cùng huấn luyện viên nói thẳng với cô ta, cô ta đã không còn tương lai trên con đường thể thao này nữa, không cần phí công vô ích làm gì.

Vào hôm cuộc đời Viên Linh Vân đen tối nhất đã xảy ra hai chuyện.

Thứ nhất, cô ta bất đắc dĩ đã chấp nhận ước mơ của bản thân đứt gánh giữa đường. Thứ hai, Đào Tiên Dũng lấy lý do an ủi, cho cô ta uống loại nước đặc biệt, đưa cô ta tới khu dân cư Quảng Nguyên khi cô ta mê man.

Từ Ngọc hỏi: “Cô uống nó mấy lần?”

Viên Linh Vân nói: “Chỉ một lần. Tôi không biết thứ đó có nghiện được không, tôi không uống bất cứ thứ gì Đào Tiên Dũng đưa cho nữa.”

Từ Ngọc: “Tại sao cô không báo cảnh sát? Ông ta uy hiếp cô sao?”

Viên Linh Vân khẽ gật đầu.

Đối phương chụp ảnh cô lại, về sau không biết có xóa hay không. Con người Đào Tiên Dũng vừa bi3n thái lại đa nghi, cô ta không thể hiểu nổi.

Người đàn ông đó mưa nắng thất thần, có vô vàn vẻ mặt mà cô ta còn chưa biết tới.

Lúc thì cưng chiều gọi cô ta là cục cưng, nói yêu cô ta, không thoát ra được.

Lúc lại hung dữ bóp cổ cô ta, nói cô ta tiêu bao nhiêu tiền của mình thế, không có tư cách tỏ ra thanh cao.

Lúc lại tốt bụng khuyên nhủ cô ta, bảo cô ta đi theo mình, như vậy có thể dễ dàng kiếm được gấp trăm, nghìn lần so với người khác. Có gì phải xấu hổ?

Viên Linh Vân vô cùng mệt mỏi, không thấy được hy vọng trốn thoát, càng không biết cầu cứu ai.

Một vài ngày qua đi, cô ta bắt đầu quen với cuộc sống đáng sợ này.

Viên Linh Vân kể đại khái, bất lực hỏi: “Anh ấy biết không?”

Từ Ngọc không nhẫn tâm nhìn vào mắt cô ta, càng không biết cô ta muốn nghe thấy đáp án thế nào. Cô ấy do dự một lúc rồi nói: “Về sau có biết.”

“Quả nhiên là vậy, tôi biết anh ấy sẽ không mặc kệ tôi mà.”

Chuyện này khiến cô ta kích động hơn sự uy hiếp của Đào Tiên Dũng nhiều. Viên Linh Vân nở nụ cười khó coi, đau đớn bật khóc: “Anh ấy không nên lo cho tôi.”

Cô ta không dũng cảm, không kiên cường. Cô ta luôn giậm chân tại chỗ, sợ cái này cái kia, sống cam chịu, vậy nên mới bị Đào Tiên Dũng kiểm soát.

Trước khi Lưu Quang Dũng xuất hiện, thậm chí cô ta còn cảm thấy cuộc sống như vậy cũng chẳng sao. Đợi tới ngày nào đó Đào Tiên Dũng từ bi tha cho cô ta, tương lai của cô ta có thể đi vào đúng quỹ đạo.

Cô ta bị nỗi sợ hãi đẩy về phía trước, loanh quanh trên con đường lầm lỡ, không dám mở mắt ra nhìn.

“Không phải lỗi của cô.” Từ Ngọc không biết nói gì, thấy cô ta khóc, trái tim cô ấy cũng nhói đau, còn mang theo sự chua chát, tới lúc mở miệng lại chỉ có thể vụng về an ủi: “Dũng cảm không tới cùng sự sống. Không phải lỗi của cô.”

Thiệu Trí Tân đứng bên cạnh cũng thút thít.

Từ Ngọc đi tới ôm lấy cô ấy, trịnh trọng nói: “Cô gái, cô đã giỏi lắm rồi.”

***

Anh Hoàng nhìn người trẻ tuổi đối diện, trong đầu nhớ lại một gương mặt khác, tiếc nuối nói: “Anh không nên giết người, anh mới 26 tuổi.”

Lưu Quang Dục bật cười, khóe miệng giật liên tục: “Chẳng sao cả. So với cuộc đời của cô ấy, cuộc đời của tôi chẳng là gì cả.”

Trong phòng tĩnh lặng như tờ.

Anh Hoàng lắc đầu, đột nhiên không biết nói gì.

Lưu Quang Dục thở dài, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hà Xuyên Châu mở điện thoại lên: “5 giờ 16 phút.”

“Sáng rồi.” Lưu Quang Dục lẩm bẩm: “Đáng tiếc giờ trời có sáng cũng đã muộn.”

“Không sao, đi tới đâu cũng có thể nhìn thấy mặt trời.” Hà Xuyên Châu nói: “Mặt trời là của chung.”

Anh Hoàng đứng dậy, đi ra ngoài chuẩn bị tài liệu, rồi đưa anh ta tới trại tạm giam.

Khi đưa người tới dưới tầng, Viên Linh Vân đã đợi gần cổng chính.

Cô ta đứng dưới ánh đèn, nhìn chằm chằm phía trước. Thấy người tới gần, rồi đi ngang qua mình, cổ họng cô ta lại như bị nghẹn lại.

Mãi cho tới khi Lưu Quang Dục đi xuống cầu thang, đi vào bóng tối còn chưa được ánh mai chiếu sáng, cô ta mới khó khăn gọi: “Anh.”

Một tiếng gọi không quá lớn nhưng bước chân của Lưu Quang Dục lại nặng nề dừng lại. Anh ta cong môi, cuối cùng vẫn không quay đầu, chui thẳng vào xe.

Viên Linh Vân suy sụp, chạy lên trước nhưng bị từ Ngọc ngăn lại, chỉ có thể lớn tiếng gọi: “Anh.”

Cô ta giơ tay lau mặt, cố nén nước mắt, cười nói: “Em đợi anh về.”

Tài xế ho một tiếng, gõ tay lên vô lăng, không lái xe đi luôn.

“Ngốc ạ.” Lưu Quang Dục cúi đầu nhìn còng sắt trên tay mình, cười nói: “Đi đi.”

Hà Xuyên Châu đợi một lúc rồi gật đầu: “Lái xe đi.”