Lối Rẽ

Chương 24



Châu Thác Hàng mở miệng, vẻ mặt phức tạp. Trong sự thay đổi ngắn ngủi ấy hiện rõ vẻ muốn nói lại thôi của anh.

Nhưng lần nào anh muốn kéo Hà Xuyên Châu ra, cô cũng luôn tỉnh táo hơn anh nghĩ, đồng thời lời nói cũng sắc bén hơn.

Có lẽ ánh mắt lạnh nhạt của đối phương quá tuyệt tình, cũng có thể vì sợ phải nghe thấy lời chế giễu vô tình của cô, cuối cùng anh vẫn nuốt lời định nói xuống.

Anh mím môi, nhanh chóng đổi vẻ mặt nặng trĩu tâm tư thành gương mặt bình thản, giả vờ không quan tâm, hỏi: “Sau khi gặp mặt hình như tôi chưa hỏi cô bây giờ sống có tốt không nhỉ?”

Hà Xuyên Châu nhìn thấy sự ngập ngừng của anh, trái tim cô chợt cảm thấy tổn thương, cô thu bớt sự lạnh lùng lại, thấp giọng nói: “Tôi sống rất ổn.”

Đây chính là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa họ.

Hai người đều có sự cố chấp của bản thân, ở giữa còn có vách ngăn do hoàn cảnh sống khác biệt suốt mười năm tạo ra.

Cho dù là lần đầu, lần hai hay lần tiếp xúc này, họ đều vì một vài lý do đặc biệt mà chia tay không vui vẻ.

Bạn bè tốt lâu ngày gặp lại không giống như những gì trong truyện nói, nhìn nhau cười một cái là có thể tâm đầu ý hợp. Sự xa lạ, hoang mang của hai bên đã đè nén cảm xúc của họ, xung quanh chỉ có vết sẹo cũ không dám nhắc tới, sự thăm dò một cách dè dặt, tất cả đều kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Châu Thác Hàng không biết mình có hiểu cô không, cũng không biết bây giờ thứ thật sự khiến Hà Xuyên Châu hứng thú là gì. Anh nhận ra sự kháng cự, xa cách của đối phương, do vậy không khỏi chạnh lòng, lúng túng.

Hà Xuyên Châu không muốn ăn cơm trưa, Châu Thác Hàng bảo cô lái xe mình về. Vốn dĩ cô định từ chối, nhưng Châu Thác Hàng đã cầm chìa khóa đi ra ngoài, đứng đợi cô trong thang máy.

Hà Xuyên Châu hết cách, chỉ đành đi theo.

Cô vẫn sống trong khu dân cư lúc trước, Châu Thác Hàng đã đi qua đó vô số lần, có nhắm mắt anh cũng tới nơi được. Các tòa nhà hai bên đường đã được thay mới hoàn toàn trong quá trình phát triển của thành phố, nhưng vẻ xưa cũ trong khu dân cư vẫn như trước.

Vì lâu ngày không có người chăm sóc nên bồn hoa bên ngoài đã mọc chi chít cỏ. Không biết ai đã trồng hai cây sơn trà, hoa quế bên trong, giờ cây đã xum xuê lá, cao lớn, vững chắc.

Hà Xuyên Châu cầm vô lăng, giảm tốc độ, vững vàng đi vào đường lát gạch ở mép khu dân cư, cuối cùng dừng xe lại bên bồn hoa.

Cô muốn hỏi Châu Thác Hàng định đi về kiểu gì, có thể tự lái xe được không, nhưng khi quay sang ghế lái phụ lại thấy anh đang nghiêng đầu, ngây người nhìn bóng râm gần đó.

Hà Xuyên Châu vô thức nhìn theo, sững sờ khi thấy chiếc ghế dài bong tróc lớp sơn bên ngoài.

Vân gỗ của chiếc ghế và cảnh lá cây rơi lả tả xuống đã xuất hiện trong giấc mơ của Hà Xuyên Châu vô số lần, đó là nơi cô thân thuộc nhất.

Mỗi tối Hà Húc đều ngồi ở đó.

Mặc dù lần nào ông cũng chỉ nói một câu đơn điệu y như mấy màn chơi cho tân binh trong game: “Đường phải đi về phía trước”, nhưng mỗi chi tiết đều quá đỗi chân thật, khiến người ta như chìm sâu vào trong từng câu chữ.

Hà Xuyên Châu không biết cái gì được gọi là đi về phía trước.

Cô bận bịu đủ việc, khả năng quan sát nhạy bén, chưa bao giờ vì chuyện cá nhân của mình mà gây rắc rối cho người khác, luôn tập trung cao độ vào việc học và công việc. Trong mấy năm nay, cô đã phá được rất nhiều vụ án lớn, cũng có tiếng tăm trong giới.

Nhưng cô nhiệt tình trong công việc như vậy không phải vì ý chí vĩ đại hay tín ngưỡng cao quý, chỉ đơn thuần là vì cô muốn làm cảnh sát, muốn làm một người tốt..

Nét trưởng thành của cô rất khô khan, không giống như những người hơn hai mươi tuổi khác, trông cô giống người đã đi hết một đoạn đường đời, đang đợi hành trình thứ hai của mình hơn.

Trước đây, ngay cả anh Hoàng cũng từng hỏi cô: “Cô luôn thờ ơ vậy sao?”

Hà Xuyên Châu nói: “Không cần thiết.”

Sự nhiệt tình của cô đều dùng hết vào việc khiến bản thân sống tốt, những chuyện khác không cần thiết phải dùng tới.

Khi đó anh Hoàng thở dài đáp: “Cô như vậy không gọi là sống rất tốt. Chung quy con người vẫn phải tiến về phía trước.”

Lại là câu nói như vậy. Hà Xuyên Châu nghe tới bực cả mình.

Cô quay sang nhìn gương mặt góc cạnh của Châu Thác Hàng.

Xe đã tắt máy, nhưng Châu Thác Hàng vẫn ngồi im bất động, Hà Xuyên Châu cũng nhìn anh như vậy.

Sống lưng anh thẳng tắp, cổ thon dài, dáng vẻ không giống người bù đầu trong công việc suốt thời gian dài. Tóc anh mềm mại rủ xuống, có vẻ hơi dài thật, phần tóc che đi gần hết mắt, ánh mắt vô cùng chăm chú. Trong đôi môi hơi mím lại chất chứa cảm xúc ảm đạm.

Hà Xuyên Châu biết rõ anh đang nghĩ gì, tay đặt trên vô lăng của cô bất giác nắm chặt lại.

Không biết mây đen từ đâu kéo tới, mới chập tối nhưng trời đã âm u như ngày tận thế.

Hà Xuyên Châu ngẩng đầu lên nhìn về phía dãy núi mờ ảo nơi đường chân trời, cảm thấy trời đang không ngừng lộng gió, thổi từng cơn từng cơn về phía núi đồi trùng điệp xa xa.

Có vẻ bầu trời đang “thai nghén” một cơn mưa. Nếu như tối thêm chút nữa có lẽ sẽ giống y như cảnh tượng ngày hôm đó.

Thật ra Hà Húc không đích thân nói với cô câu đó, là Châu Thác Hàng chuyển lời lại cho cô.

Khoảng một tuần trước khi ông được hỏa táng, Hà Xuyên Châu luôn ở trong nhà, không tới trường.

Chiều hôm đó Châu Thác Hàng tới nhà cô, anh cầm ô đứng bên bồn hoa, Hà Xuyên Châu cứ mặc kệ anh.

Đêm trời lộng gió, ô nhỏ màu xanh lam của anh hết nghiêng sang trái lại ngả sang phải, nhìn như sắp bị gió cuốn bay. Anh gấp ô lại, trốn dưới bóng cây.

Dưới nền đất toàn dấu nước mưa, từng vũng từng vũng phản chiếu lại ánh đèn đường. Tiếng nước mưa rơi xuống vang vọng trong không gian, khi trời tối, Hà Xuyên Châu vẫn ra ngoài.

Châu Thác Hàng che ô cho cô, kể với cô rất nhiều chuyện vụn vặt ở trường, còn nói với cô những câu chuyện cười nhạt nhẽo.

Có lẽ anh đã cố gắng hết sức, chỉ tiếc anh không có khiếu hài hước, cộng thêm ngoại hình không hút người nên kết quả biểu diễn vô cùng thảm bại.

Châu Thác Hàng nói được một nửa thì dừng lại, mưa cũng ngớt đi. Anh đổi tư thế khác, ngả hết ô về phía Hà Xuyên Châu, sau đó khom lưng, dùng một tay không quá thuận kéo ống quần lên cho cô, tránh để nó bị bùn nước bắn vào.

Mặc dù nước mưa liên tục chảy vào miệng nhưng anh vẫn thấy cổ họng khô khốc. Khi anh đứng thẳng dậy, anh đã mỉm cười với Hà Xuyên Châu, tiếp đó lấy một tấm thẻ trong túi ra đưa cho cô, vẫn không từ bỏ việc bắt chuyện: “Sau này cô muốn làm gì?”

Hà Xuyên Châu vô cảm ngồi xuống ghế, không quan tâm tới việc quần áo mình đã ướt sũng, chỉ đợi Châu Thác Hàng nói xong rồi chủ động rời đi.

“Cô muốn học ở trường nào?” Châu Thác Hàng không biết nụ cười của mình vô cùng gượng ép, gương mặt cứng đờ: “Sau khi tốt nghiệp chắc có thể tìm được công việc làm thêm hè nhỉ? Tôi quen nhiều ông chủ tiệm tạp hóa lắm, tôi có thể giới thiệu công việc nhẹ nhàng cho cô, tới lúc đó tôi cũng đi làm với cô. Một tháng kiếm được bốn, năm nghìn tệ chắc cũng tiết kiệm được kha khá.”

Đồng nghiệp của Hà Húc quyên góp cho cô, nhưng Hà Xuyên Châu không nhận. Hà Húc làm việc ở đồn suốt bao năm, cho dù có vô số các khoản chi ngoài ý muốn nhưng cũng tiết kiệm được một khoản nhỏ, Hà Xuyên Châu chưa tới mức không đi học nổi.

Hà Xuyên Châu hỏi: “Anh không đi với mẹ anh sao?”

“Tôi không muốn qua đó. Tôi chạy đi từ chỗ bà ấy đấy.” Gương mặt Châu Thác Hàng thoáng qua nét hoảng loạn, sau đó lại cố gắng mỉm cười: “Tôi sắp thành niên rồi, có thể sống độc lập.”

Bởi vì bố hay bạo lực gia đình nên trước đây Châu Thác Hàng sống với mẹ một khoảng thời gian. Khi đó mẹ anh đã kết hôn, có cho mình gia đình hoàn hảo hơn, chồng giàu có, còn sinh cho ông ấy một đứa con gái.

Anh không quen khi sống trong căn nhà đó, mọi thứ ở đó khiến anh cảm thấy nghẹt thở, thái độ của mọi người xung quanh luôn khiến anh cảm thấy mình sẽ trở thành kẻ phá hoại cuộc sống mới của mẹ mình. Vậy nên anh thà quay về sống cuộc sống leo lắt với bố còn hơn.

Về sau bố Châu lại đánh đập anh, sau đó xảy ra chuyện, mẹ Châu Thác Hàng biết tin vội tới đón anh nhưng bị anh từ chối. Khi hai bên liên tục giằng cò, chính Hà Húc đã ra mặt nói mình sẽ chăm sóc Châu Thác Hàng thay bà ấy, mẹ Châu mới miễn cưỡng rời đi.

Bây giờ Hà Húc lại chết, anh không còn lý do để kiên trì thêm nữa.

Hà Xuyên Châu không hiểu anh.

Nhà Giang Chiếu Lâm nghèo tới mức bữa cơm no đủ cũng là cả một vấn đề. Vương Tập Phi còn nhỏ, lại không có người giám hộ. Giờ Hà Húc đã đi, mấy người họ sẽ chỉ mang lại phiền phức cho người khác. Rõ ràng anh có thể có cuộc sống tốt hơn, tại sao phải ở lại?

Châu Thác Hàng nói rất nhiều, miêu tả cho cô tương lai mình vạch ra trong mấy ngày nay, Hà Xuyên Châu không nhập tâm nghe lắm.

Họ đã học lớp 12, còn nửa năm nữa là thi đại học. Thành phố A không có đại học Châu Thác Hàng muốn vào, Hà Xuyên Châu cũng không chắc chắn mình có nên ở lại đây không.

Anh còn chưa nói xong cô đã lên tiếng cắt ngang.

“Châu Thác Hàng.” Ba chữ ấy vô cùng lạnh lẽo.

Châu Thác Hàng dừng lại cuộc nói chuyện nhạt nhẽo. Sự tĩnh mịch và trống vắng của đêm khuya như phóng đại lên trong tâm trí anh, anh phát hiện lúc này thế giới vắng lặng tới đáng sợ, chỉ đợi quyết định Hà Xuyên Châu đưa ra, nó sẽ lấp đầy khoảng trống đó hay phá vỡ nó.

Hà Xuyên Châu bình thản nói: “Tôi nói một câu thật lòng, ở cùng anh tôi chỉ thấy đời người khó khăn hơn.”

Trái tim Châu Thác Hàng lạnh lẽo, anh muốn ngăn Hà Xuyên Châu nói tiếp, nhưng cơ thể lại không sao cử động được.

“Vậy nên mong các anh cứ sống cuộc đời của mình, đừng xuất hiện nữa. Tôi muốn bắt đầu lại cuộc sống mới.”

Châu Thác Hàng nhìn chằm chằm mặt cô, thử tìm kiếm dấu vết của sự nói dối.

Nhưng cho dù anh có khắc họa lại đường nét gương mặt Hà Xuyên Châu thế nào, mỗi một nét bút, đường nét, thậm chí là hơi thở nặng nề của cô đều lộ rõ vẻ tuyệt tình.

Ánh mắt anh đờ đẫn, giọng nói khàn đặc, đưa ra lời thỉnh cầu hèn mọn: “Không phải chúng ta là bạn sao?”

“Có anh ở đây tôi không quên được. Tôi không muốn sống mệt mỏi như Hà Húc.” Hà Xuyên Châu vẫn bình thản như cũ: “Các người thật sự khiến tôi cảm thấy mệt mỏi, lúc nào cũng nhắc tôi nhớ cuộc sống còn rất nhiều điều bất hạnh. Vốn dĩ tôi không cần sống cuộc sống như vậy.”

Châu Thác Hàng cúi đầu, không biết là do gió đột nhiên to lên hay do anh không cầm chắc, ô đã bị thổi bay đi.

Nước mưa tạt vào hai người, làm mờ đi vẻ mặt anh.

Hà Xuyên Châu vô cảm khuyên nhủ: “Quay về chỗ mẹ anh đi. Sau này đường anh anh đi, đường tôi tôi tự đi, tôi không muốn nương tựa vào ai nữa.”

Nói xong cô kéo ống quần xuống, đứng dậy rời đi. Không biết Châu Thác Hàng đi vào lúc nào.

Hà Xuyên Châu vẫn đắm chìm trong sự giá lạnh của ngày mưa hôm đó, Châu Thác Hàng nắm tay cô, chỉ ra cửa sổ, tiếp lời: “Cô đuổi tôi đi ở đó.”

Hà Xuyên Châu mỉm cười rụt tay về: “Không nhắc tới chuyện đau lòng nữa, tôi tưởng người trưởng thành nên học được cách sinh tồn rồi chứ.”

Châu Thác Hàng nói: “Tôi tưởng vô tâm mới là cách sinh tồn người trưởng thành nên học.”

Một lúc lâu sau anh lại nhìn Hà Xuyên Châu: “Tôi chưa học được.”

Hà Xuyên Châu không biết nên trả lời thế nào, cô mở cửa xe ra, đi xuống, Châu Thác Hàng cũng xuống theo.

Hai người một trước một sau đi trên đường, duy trì khoảng cách một mét như người xa lạ, cùng nhau đi lên cầu thang, cuối cùng dừng lại trước cửa.

Hà Xuyên Châu quay đầu nhìn anh, không hỏi anh muốn làm gì, chỉ lấy chìa khóa ra mở cửa.

Ổ khóa chống trộm đã rỉ sét, vặn mãi nhưng vẫn không mở được.

“Rắc.” Tiếng động vang vọng trong hành lang vắng vẻ, còn có mùi rác phảng phất từ nơi nào đó.

Đèn cảm ứng đã hỏng từ lâu, ở chỗ rẽ cầu thang chỉ mở một cửa sổ nhỏ hẹp, ánh sáng len lỏi từng chút vào, khiến trước cửa nhà cô vô cùng u tối.

Lúc này Châu Thác Hàng đi lên trước, Hà Xuyên Châu thấy bóng đen đổ xuống, còn tưởng anh muốn giúp mình nên đã chủ động nghiêng người, nhường chỗ cho anh.

Châu Thác Hàng đưa tay ra, không nắm tay nắm cửa mà lại ôm chặt cô vào lòng.

Lần đầu tiên Hà Xuyên Châu nhận thấy một cách rõ ràng rằng Châu Thác Hàng rất cao, bả vai rộng lớn, cánh tay khỏe khoắn. Nhưng anh vẫn vùi mình vào hõm vai cô, áp sát vào tai cô, thấp giọng nói.

“Cô vẫn chưa hỏi tôi có sống tốt không.”

“Tôi sống không tốt chút nào, Hà Xuyên Châu.”