Lối Rẽ

Chương 4



Lúc này đã hơn hai giờ sáng, mọi người đều vô cùng uể oải, không còn tiếng nói chuyện rôm rả như trước đó.

Anh Hoàng lau sạch nội dung viết trên bảng, đưa ra tổng kết mới.

Hiện tại có thể xác định hai điểm.

Thứ nhất, Đào Tiên Dũng bị giế t chết. Từ lượng máu để lại hiện trường, tốc độ thối rữa của các bộ phận khác nhau trên thi thể, hình dáng và góc độ va đập các khớp xương của nạn nhân có thể thấy, tình trạng hiện giờ không phù hợp với những gì hiện trường nên có. Kết quả cụ thể vẫn cần đợi báo cáo khám nghiệm tử thi.

Thứ hai, có lẽ hung thủ có chìa khóa nhà Đào Tiên Dũng, có thể tự do ra vào. Hung thủ thiếu kiến thức chuyên môn, mặc dù có chuẩn bị trong thời gian dài nhưng không lau dọn “sạch sẽ” hiện trường.

Thứ ba, tạm thời hiềm nghi của lao công và bảo vệ không quá lớn.

Sau khi bàn bạc, phân tích, họ đã loại trừ hai đáp án sai lệch, đáp án có thể lựa chọn bất ngờ quay về con số không.

Pháp y Trương chào hỏi một tiếng rồi quay về nghỉ ngơi, viết báo cáo.

Hà Xuyên Châu đưa cốc cho người trước mặt: “Còn nước nóng không? Cho tôi một cốc cafe đi.”

Anh Hoàng nói: “Cô đừng uống nữa, không còn sớm đâu.”

Mọi người cũng nhìn Hà Xuyên Châu, đợi cô sắp xếp nhiệm vụ. Hà Xuyên Châu chỉ chầm chậm đặt cốc xuống bàn, gật đầu với anh Hoàng.

Anh Hoàng hiểu ý, một tay chống nạnh: “Từ Ngọc, ngày mai cô tới đội giao thông xin camera đường gần khu dân cư Quảng Nguyên, xác nhận ngày giờ cụ thể Đào Tiên Dũng về nhà, tiện thể so sánh đối chiếu thời gian với camera giám sát của khu dân cư, xem là thật hay giả. Sau đó cô kêu người của bộ phận kỹ thuật phá khóa điện thoại Đào Tiên Dũng, xin ghi chép bên viễn thông. Nhìn trình bảo vệ màn hình điện thoại thì thấy ông ấy chết nhiều ngày như vậy nhưng chỉ nhận được mấy cuộc gọi nhỡ của lao công và mười mấy tin nhắn quảng cáo. Tôi không chắc hung thủ đã xóa nhật ký điện thoại đi hay ông ấy thật sự không hay dùng máy điện thoại này nữa.”

Từ Ngọc đáp: “Rõ.”

Anh Hoàng: “Ba người các cậu, ngày mai tới điều tra lại mối quan hệ của ba nhân vật chủ chốt này một lần nữa. Cho dù bảo vệ thật sự không phải hung thủ, nhưng biết đâu chúng ta cũng có thể tìm được sơ hở gì trên người anh ta thì sao.”

“Rõ.”

“Còn một số khẩu cung cần xác nhận lần nữa, mai tiếp tục đi điều tra, xem có thể tìm được nhân chứng không, tiện thể kiểm tra lại camera giám sát của khu dân cư.” Anh Hoàng vỗ tay: “Hôm nay mọi người đều mệt rồi, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lúc đi, ngày mai còn nhiều việc lắm.”

Mọi người lần lượt đứng dậy.

Thiệu Trí Tân đẩy ghế mình ra, đi được mấy bước đã không nhịn được quay đầu hỏi: “Vậy thứ bảo vệ và lao công cần tìm có liên quan tới vụ án không? Rốt cuộc họ muốn tìm gì?”

Hà Xuyên Châu không trả lời thẳng, khi khoác áo lên, cô hỏi ngược lại một câu: “Cậu sẽ thoải mái trả 4000 tệ một tháng cho lao công làm việc không ra gì sao?”

Thiệu Trí Tân sững sờ: “Tôi đâu nhiều tiền để phung phí như Đào Tiên Dũng.”

“Chắc chắn ông ta cũng không đốt tiền.” Hà Xuyên Châu cười: “Không phải mua mạng thì là để bịt miệng bà ta.”

“Thật ra thứ không thể để người ta nhìn thấy cũng chỉ có cần này, không phải đồ quan trọng gì. Đào Tiên Dũng rất ít khi tới đó, do vậy có lẽ cũng không để tài liệu quan trọng trong căn nhà ấy. Nhìn thái độ giữ kín như bưng của hai người kia, ngoài mặt không tỏ ra hoảng loạn gì, rất có thể họ đã xử lý xong mọi chuyện.” Anh Hoàng thở dài, lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra, chậm rãi đi ra ngoài cửa, ra sức chớp đôi mắt cay xè, trên trán hằn mấy vết nhăn, thờ ơ nói: “Nhưng hiện tại chúng ta cũng không có bất kỳ chứng cứ nào, tạm gác sang một bên đã. Nếu về sau tìm được manh mối gì, có thể cung cấp cho người bên đội phòng chống m@ túy, xem họ có thể mang lại bất ngờ cho chúng ta không.”

Thiệu Trí Tân sững sờ gật đầu: “Ồ…”

***

Mọi người cảm thấy vừa nhắm mắt một cái, thành phố A đã sáng hẳn. Mưa đã ngớt, lá cây bên đường còn đọng lại vài giọt nước, liên tục tí tách rơi xuống nền đường, khiến người đi qua lạnh tới co rúm người.

Hà Xuyên Châu về nhà một chuyến, khi quay lại cục đã không thấy anh Hoàng trong văn phòng.

Từ Ngọc nói với cô: “Chúng tôi đã liên lạc với người nhà nạn nhân, đối phương tới rất sớm, anh Hoàng vừa qua đó.”

Mặt Hà Xuyên Châu không có biểu cảm gì, cô “ừ” một tiếng, kiểm tra lại camera giám sát mang về từ tối qua, một lát sau đứng dậy đi tìm cục trưởng Phùng.

Kết quả cục trưởng Phùng cũng không ở văn phòng.

Hà Xuyên Châu đứng ngoài hành lang lúc lâu, bóng đổ về phía sau, khi cô chuẩn bị quay về lại gặp mấy người quen trên cầu thang.

Mí mắt phải Hà Xuyên Châu giật mấy cái, bước chân liên tục đi về phía mấy người đó.

Người đàn ông trung niên phía đối diện đang thấp giọng an ủi Đào Tư Duyệt chợt dừng lại, nhìn qua chỗ cô. Ban đầu ông ta vẫn chưa nhận ra Hà Xuyên Châu, thấy Đào Tư Duyệt nhìn chằm chằm cô, ông ta nhìn cô thêm mấy cái, sau đó nhìn rõ tên viết trên thẻ công tác của cô, ông ta kinh ngạc nói: “Cô ta là cảnh sát của cục công an các anh?”

Anh Hoàng bình tĩnh đáp: “Đây là đội trưởng Hà của chúng tôi, sao thế?”

Hà Xuyên Châu định cứ thế đi qua họ, nghe vậy cô cũng dừng lại, khi đi qua mấy người họ, cô nói với người đi đầu: “Cục trưởng Phùng, vừa hay cháu có chuyện muốn tìm chú..”

Cục trưởng Phùng lập tức đáp: “Ừm, cháu đi theo chú vào văn phòng đi.”

Ánh sáng trên cầu thang không quá sáng, thi thoảng có một vài đồng nghiệp đội hình sự cầm tài liệu đi qua đây, họ phát giác ra bầu không khí bất thường nên cũng tò mò quay đầu nhìn lại.

Biểu cảm của tất cả mọi người đều bị bóng tối che khuất.

Hà Xuyên Châu cúi đầu, đút tay vào túi quần, hai chân bất động tại chỗ.

Mấy giây sau, quả nhiên bóng đen kia đã đi về phía cô, Đào Tư Duyệt hỏi: “Chiếu Lâm nói bây giờ cô là cảnh sát. Vụ án của bố tôi do cô phụ trách hả?”

Lúc này Hà Xuyên Châu mới nhìn cô ta, không chút kiêng nể quan sát, đánh giá.

Cô ta không trang điểm, mặt tái nhợt hơn trong ký ức đôi chút. Trên người khoác áo mùa đông dày cộp, không nhìn ra được tay chân gầy gò, nhưng cánh tay lộ ra ngoài gần như không có chút thịt nào, hai má cũng gồ lên.

Vẻ mặt cô ta phần nhiều là tiều tụy, không nhìn ra quá nhiều sự bi thương. Ngũ quan của Đào Tư Duyệt mang tới cho người đối diện cảm giác yếu đuối, dịu dàng, ánh mắt long lanh, trông vô cùng đáng thương.

Nhiều năm không gặp, cho dù đối phương vẫn còn khá giống trước đây, nhưng tâm trạng khi gặp lại cũng không mãnh liệt như Hà Xuyên Châu tưởng tượng, tất cả chỉ còn lại cảm giác xa lạ, không gợn sóng.

Thấy cô không nói gì, Đào Tư Duyệt nói với cục trưởng Phùng: “Tôi không muốn cô ta phụ trách vụ án của bố tôi.”

Hà Xuyên Châu mỉm cười, giọng điệu châm biếm: “Cô tưởng đây là đâu? Cô còn có thể đặt đơn được sao? Có cần tôi lấy danh sách cho cô chọn không?”

Người đàn ông bên cạnh cô ta nổi giận, nhảy cẫng lên như bị lửa đốt: “Cô ăn nói kiểu gì thế hả? Đây là thái độ cảnh sát hình sự nên có sao?”

“Đây là cục công an, người này là trung đội trưởng đội trọng án của chúng tôi.” Khi cục trưởng Phùng rút lại vẻ mặt vui vẻ, trông ông như biến thành một người khác, nghiêm khắc, khó gần: “Cho dù là yêu cầu gì đi nữa, có phải hai người cũng nên cho chúng tôi một lý do hợp lý không?”

Người đàn ông chỉ vào Hà Xuyên Châu, cười lạnh: “Bản thân cô ta tự biết!”

Anh Hoàng ấn cánh tay ông ta xuống.

Đối xử với lãnh đạo anh ấy trước mặt anh ấy như vậy, rõ ràng là không tôn trọng họ.

Ánh mắt và biểu cảm của Hà Xuyên Châu không có chút dao động nào, giọng điệu cũng bình thản như ngày thường: “Tôi biết, vậy nên tôi thật sự chẳng muốn dây vào. Nhưng không biết cô Đào có biết hay không.”

Đào Tư Duyệt ngoảnh sang chỗ khác, khựng người, lộ ra dáng vẻ phòng bị. Cô ta nhìn về phía Hà Xuyên Châu, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được gì, cuối cùng chỉ liếc mắt về chỗ hành lang phía sau.

Hà Xuyên Châu bình tĩnh nói: “Cô có biết cảnh sát hình sự điều tra án mạng thế nào không? Điều tra mối quan hệ xã hội của nạn nhân, điều tra ông ta đã từng làm gì, đắc tội với ai. Xác nhận động cơ giết người của hung thủ, là vì tiền hay báo thù? Với hệ thống thông tin hiện đại, toàn bộ dấu vết còn sót lại đều sẽ được thu thập hết. Nói là đang điều tra hung thủ, nhưng cũng có thể coi như đang hồi tưởng lại cuộc đời ngắn ngủi của người chết. Vậy nên người làm chuyện xấu quả thật nên sợ cái chết.”

Đào Tư Duyệt tức giận, lại quay sang nhìn cô.

Hà Xuyên Châu nhìn thẳng vào cô ta, gương mặt mang theo nụ cười nhạt: “Đầu tiên nguồn cơn sợ hãi tới từ bản thân cái chết của bản thân mình, thứ hai là tới từ quá khứ của mình.”

Cô không nói hẳn ra, Đào Tư Duyệt dường như có thể nghe thấy cô đang khẽ hỏi bên tai: “Bố cô có chịu được quá trình điều tra này không?”

Trong lúc Đào Tư Duyệt sững sờ, cô thấp giọng nói: “Liên quan gì tới tôi?” Cô cũng không quan tâm.

“Hà Xuyên Châu.”

Cục trưởng Phùng vẫy tay, đi vào phòng trước. Lần này Hà Xuyên Châu quay người, đi theo ông.

Sau khi hai người vào văn phòng, đóng cửa lại, cục trưởng Phùng mới hỏi: “Vừa nãy cháu bảo có chuyện cần nói, chuyện gì?”

Hà Xuyên Châu: “Chú vẫn nên giao vụ án của Đào Tiên Dũng cho anh Hoàng phụ trách thì hơn. Thiết bị an ninh ở khu dân cư Quảng Nguyên rất tốt, lại ở gần trung tâm thành phố, thật ra hung thủ cũng để lại kha khá manh mối, đã có phương hướng điều tra đại khái rồi. Dựa vào camera giám sát, tiến hành điều tra những người có liên quan, việc phá án không hề khó. Hiện tại cháu còn có kẻ tình nghi khác cần thẩm vấn, không thể dồn hết sức lực vào vụ án này được.”

Cục trưởng Phùng gật đầu: “Cũng được, xử lý vụ nào ra vụ nấy.”

Cửa sổ bên mép vẫn mở, từ góc độ của Hà Xuyên Châu, có thể nhìn thấy cây long não trồng bên ngoài, mùa này lá đã rụng hơn nửa, không được xum xuê như dịp hè.

Hà Xuyên Châu nói xong, chợt thất thần nhìn cây long não.

Cục trưởng Phùng đợi một lúc rồi hỏi: “Cháu đang nghĩ gì thế?”

Hà Xuyên Châu nhoẻn miệng cười: “Cháu đang nghĩ dáng vẻ khi sống của con người sẽ giống gì.”

Cục trưởng Phùng muốn nói lại thôi, ông đi tới gần, vỗ lên bả vai cô. Ông còn chưa nói gì, Hà Xuyên Châu đã khôi phục lại dáng vẻ kiên cường, sắt đá của mình, cô thản nhiên nói: “Cháu nói đùa thôi, cháu đi trước đây.”

***

Anh Hoàng quay về văn phòng, Thiệu Trí Tân đã mua bữa sáng về, gọi anh mau tới ăn.

Anh Hoàng rảo bước nhanh tới đó, cầm đũa lên cướp miếng bánh Thiệu Trí Tân vừa bóc bỏ vào bát, còn vô liêm sỉ nói: “Đói chết tôi rồi.”

Thiệu Trí Tân cũng không để ý, mở túi nilon ra, đặt trước mặt anh ấy, sau đó quay ra nhìn cửa, hỏi: “Đội trưởng Hà đâu?”

“Đi tâm sự với cục trưởng Phùng rồi.” Anh Hoàng rất hài lòng với sự phục vụ của cậu ấy, anh ấy liên tục gật đầu, trêu chọc: “Cậu quan tâm đội trưởng Hà thế cơ?”

Thiệu Trí Tân nói: “Đâu có.”

Ăn được mấy miếng, Thiệu Trí Tân lại nói: “Trông đội trưởng Hà đáng tin lắm.”

Anh Hoàng suýt phun đồ trong miệng ra. Anh ấy nghĩ cậu thanh niên này có thành tích tốt như vậy, đầu óc chắc cũng phải minh mẫn chứ nhỉ? Sao lại trông khù khờ thế.

Sự thật bày ra trước mắt thế rồi, tới giờ cậu ấy mới đưa ra được kết luận?

“Nói thừa, trong ngành có tổng cộng mấy nữ cảnh sát hình sự hả? Người trẻ tuổi đã lên được vị trí này như đội trưởng Hà không nhiều đâu, cậu tưởng học lực giỏi, làm đúng chuyên ngành, ngoại hình ổn là lên được hả?”

Thiệu Trí Tân cảm thấy có điều gì đó không đúng, cậu ấy nhìn chằm chằm anh Hoàng một lúc, nghi hoặc: “Anh Hoàng, anh còn chưa nói cho em biết mấy lãnh đạo trước đây dẫn dắt đội trưởng Hà thế nào.”

Anh Hoàng còn tưởng cậu định nói gì khác: “Cái này còn phải nói sao? Đương nhiên là thăng chức hoặc điều chuyển công tác rồi, nếu không sao đội trưởng Hà lên được? Sao cậu chẳng có khiếu hài hước gì thế? Uổng công còn trẻ tuổi thế kia.”

Thiệu Trí Tân thất vọng: “Hả? Chỉ vậy thôi sao?”

Cậu ấy không khỏi thấy hụt hẫng, thậm chí còn cảm thấy đáp án bình thường này không xứng với thân phận của đội trưởng Hà.

Anh Hoàng cắn miếng bánh bao, hào hứng hỏi: “Nếu không cậu nghĩ gì?”

Điều này rất khó để hình dung.

Chủ yếu là vì trước đó Hoàng Triều Trí đã dọa cậu, trong vô thức cậu cảm thấy hình tượng của đội trưởng Hà không theo chủ nghĩa xã hội như vậy, ít nhất là không văn minh, hài hòa thế.

Thiệu Trí Tân do dự nói: “Em cảm thấy đội trưởng Hà rất có khả năng lãnh đạo. Thật ra cô ấy không hung dữ, nhưng lúc cô ấy vô cảm sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nổi da gà. Vừa nhìn đã thấy cô ấy rất giống boss trong mấy phó bản trong game.”

Anh Hoàng liếc nhìn, không nhịn nổi bật cười xấu xa, anh ấy xích lại gần hỏi: “Có phải là cảm giác như hiện giờ không?”

Thiệu Trí Tân cảm nhận được điều gì đó nên không dám quay đầu lại, đầu càng cúi xuống thấp hơn.

Khóe mắt cậu liếc thấy hai bàn tay ấn xuống bả vai cậu, cậu lập tức cảm thấy người đó đã lại gần, đứng ngay phía sau mình.

Hai người đối diện bày ra vẻ mặt xem kịch vui. Nhất là Từ Ngọc, cô ấy nhịn cười tới mức vai run lẩy bẩy, uống nước đậu cũng bị sặc, chỉ có thể khom người cúi xuống bàn ho khan.

Thiệu Trí Tân chầm chậm quay người lại, tuyệt vọng nhìn lên trên, mọi thứ tựa như được tua chậm lại, cậu nhìn cổ áo sơ mi rồi lên tới mặt của đối phương.

Khi Hà Xuyên Châu liếc mắt nhìn, càng khiến người ta áp lực hơn.

Thiệu Trí Tân lại có một phát hiện mới, khi Hà Xuyên Châu giả vờ cười nhìn cậu còn đáng sợ hơn cả lúc vô cảm.

Cậu gượng cười: “Hi hi.”

Khóe môi Hà Xuyên Châu cong lên, nhưng lần này cô không nhịn được cười, khóe mắt cũng cong cong như vầng trăng khuyết. Rõ ràng chỉ là sự thay đổi rất nhỏ, nhưng lại khiến sự sắc bén trên người cô thuyên giảm, cả người rạng rỡ, dịu dàng hơn hẳn.

Hà Xuyên Châu lùi về sau, nói với hai người phía đối diện: “Xem kịch nhớ đóng phí.”

Anh Hoàng sảng khoái chấp nhận, cười gật đầu: “Lần này tôi mời, ăn nhiều vào đi Trí Tân, ăn ít là thiệt đấy.”