Lối Rẽ

Chương 70



Châu Thác Hàng vừa đứng dậy đã bị Hà Xuyên Châu nắm lấy tay, ngồi lại xuống ghế.

Cô ngả người về sau, dường như hơi đau đầu nên phải lấy tay che mắt, ngón cái xoa huyệt thái dương.

Châu Thác Hàng nghiêng người về phía cô, muốn để cô dựa vào mình nghỉ ngơi, nhưng xung quanh là người đi tới đi lui, cuối cùng anh chỉ chạm vào vai cô rồi dừng lại, nghiêng đầu, chủ động báo cáo với cô: “Anh đưa bác Vương về nhà rồi.”

Hà Xuyên Châu bỏ tay xuống, hỏi: “Tình trạng bác ấy thế nào?”

“Chắc vẫn ổn.” Châu Thác Hàng do dự: “Sau khi về nhà, bác ấy không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng cứ ngồi bất động trên sofa suốt. Anh nhìn đồ đạc trong nhà bác ấy một lượt, hầu như chẳng có đồ gia dụng mấy, anh có xuống tầng mua hai túi hoa quả cho bác ấy. Bác ấy cũng bình tĩnh nhận lấy rồi nói cảm ơn, nhưng anh cảm giác bác ấy không tập trung lắm.”

Hà Xuyên Châu đáp: “Ừm.”

Châu Thác Hàng nhận ra cảm xúc của cô đang không tốt, anh dè dặt hỏi: “Tìm được Tập Phi rồi sao?”

Hà Xuyên Châu nói: “Vẫn chưa.”

Châu Thác Hàng ngập ngừng, sau đó an ủi cô: “Đợi cảnh sát thông báo, xác nhận Vương Cao Chiêm không phải hung thủ, chắc cậu ấy sẽ xuất hiện thôi.”

Hà Xuyên Châu cũng nghĩ như vậy, vậy nên bây giờ cô lo hơn là giận.

Cô đang nghĩ, khi gặp lại Vương Tập Phi, rốt cuộc cô nên đánh cậu ấy một trận để giải tỏa sự lo lắng, sợ hãi mấy ngày nay, hay là bỏ qua, cho người bệnh đó chút ấm áp đặc biệt.

Suy nghĩ thứ hai không ổn lắm, dù sao lần này Vương Tập Phi đã làm loạn vượt ngoài sự nhẫn nhịn của cô. Nhưng xét tới hoàn cảnh, cô vẫn có thể giảm nhẹ hình phạt.

Châu Thác Hàng giơ điện thoại lên, giọng nói chậm rãi: “Trong thẻ của anh vẫn còn hơn một triệu tệ, chắc đủ cho Tập Phi chữa bệnh. Nếu thật sự không được thì bên chỗ Trần Úy Nhiên vẫn có tiền.”

Vay tiền bạn bè đã đi ngược lại với nguyên tắc bạn bè của anh. Bởi vì khi còn nhỏ, hay có người tới đòi nợ xông vào nhà nên tới tận bây giờ, Châu Thác Hàng vẫn không thể dung hòa mối quan hệ bình thường với những người vay tiền.

Nhưng sau khi đắn đo suy nghĩ, anh cảm thấy sự sống sót của Vương Tập Phi sẽ quan trọng hơn. Hơn nữa anh cũng không muốn thấy Hà Xuyên Châu buồn bực vì chuyện tiền nong.

Hà Xuyên Châu nhìn dáng vẻ trang trọng, nghiêm túc của anh, không biết anh đã âm thầm tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện phía sau nữa, cô đột nhiên bật cười: “Tha cho tài xế Trần đi.”

Cô ấn tay Châu Thác Hàng xuống, nói: “Chắc không tốn nhiều tiền vậy đâu. Em đã gọi cho bệnh viện, bên đó nói cậu ấy bị ung thư gan, phát hiện ra sớm nên tỉ lệ chữa khỏi khá cao, chỉ cần nhanh chóng tìm được người là được.”

Châu Thác Hàng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”

Anh suy nghĩ một lúc, đang định nói gì đó thì Từ Ngọc chui ra từ chỗ rẽ. Thấy hai người như đang nắm tay, phản ứng đầu tiên của cô ấy là trốn tránh, nhưng sau đó lại cảm thấy đi lên nói chuyện mới là phong cách của mình, sau đó cô ấy lại nhận ra bản thân chỉ có một mình, không có anh Hoàng làm chỗ dựa vững chắc, cô ấy không dám buông thả vậy.

Bởi vì suy nghĩ quá nhiều trong thời gian ngắn nên cô ấy đã đi quanh sảnh nửa vòng, cuối cùng quay về chỗ cũ.

“Cô làm gì thế?” Hà Xuyên Châu gọi cô ấy lại: “Biểu diễn ruồi nhặng mất đầu à?”

Từ Ngọc quay người, khoa trương nhảy một cái, vỗ hai tay, nịnh nọt: “Đội trưởng Hà, hôm nay cô vẫn đi làm sao?”

Hà Xuyên Châu cảm thấy Châu Thác Hàng đang nhìn mình, mặt cô vẫn không biến sắc, đáp: “Nói tiếng người đi. Có chuyện gì?”

“Đâu có gì đâu.” Từ Ngọc giật mình, chợt quên mất bản thân định xuống tầng làm gì, cô ấy chỉ lên tầng: “À phải rồi, bạn gái của Trí Tân mang mấy hộp bánh ngọt tự làm tới, cô muốn ăn không? Không ngọt lắm đâu, tôi cảm thấy cũng ngon lắm.”

Hà Xuyên Châu không quá thích đồ ngọt, lần này cô lại hỏi nhiều hơn mọi lần: “Vị gì thế?”

“Vị xoài với vị khoai mỡ, vừa đẹp lại ngon.” Từ Ngọc lấy tay miêu tả hình dáng chiếc bánh: “Còn có một hộp bánh chà bông phô mai nữa.”

Hà Xuyên Châu gật đầu, đứng dậy trong ánh mắt bàng hoàng của cô ấy: “Tôi lên xem xem.”

Từ Ngọc ngây ngốc đứng tại chỗ, khi Hà Xuyên Châu đã đi xa, cô ấy mới cảm thán một câu: “Đây là phụ nữ khi dính vào tình yêu sao? Khẩu vị cũng thay đổi rồi.”

Lát sau cô ấy mới nhớ ra việc chào hỏi Châu Thác Hàng, cuối cùng lẩm bẩm đi ra ngoài.

Châu Thác Hàng đợi một lúc, cúi đầu nhìn đồng hồ, anh nghĩ lẽ nào Hà Xuyên Châu không đi ra nữa sao?

Điện thoại cũng không nhận được tin nhắn của cô, chắc cô quên anh vẫn đang đợi cô ở ngoài rồi.

Châu Thác Hàng nhíu mày, sự buồn bực xen lẫn thất vọng khiến anh chỉ muốn gọi điện khiển trách cô, nhưng cuối cùng anh vẫn bỏ qua. Có lẽ dạo gần đây đang là thời điểm bận rộn của phân cục bọn họ.

Anh một mình quay lại bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe, soạn tin nhắn.

Một lát sau, anh mở khung trò chuyện với Trần Úy Nhiên ra, sau đó lại thấy đối phương không đáng để mình xin lời khuyên. Quan điểm của Hà Xuyên Châu và Trần Úy Nhiên là hai thái cực khác nhau, do vậy lời khuyên của anh ấy không có giá trị tham khảo.

Trong lúc anh đang đắn đo suy nghĩ, tên Hà Xuyên Châu đột nhiên xuất hiện trên màn hình.

Châu Thác Hàng giật mình, vô thức ấn nghe máy.

“Alo.”

Hà Xuyên Châu hỏi: “Anh đi đâu đấy?”

“Anh ở bãi đỗ xe, chuẩn bị về rồi.” Châu Thác Hàng cố gắng khiến giọng mình nghe như không có chuyện gì, anh liếc nhìn mắt mình trong gương chiếu hậu, bình tĩnh nói: “Em cứ làm việc đi.”

Hà Xuyên Châu: “Em bận gì đâu chứ? Hôm nay em xin nghỉ mà.”

Châu Thác Hàng: “Hả?”

Anh chỉ phát ra mỗi âm thanh đó, khi còn đang hoang mang tìm kiếm chủ đề đáp lại, Hà Xuyên Châu đã thẳng thừng tắt máy.

Năm phút sau, Hà Xuyên Châu mở cửa xe ra, chui vào bên trong. Cô đặt túi giấy có in hình phô mai lên chỗ để tay ở giữa hai ghế, rồi đẩy nó về phía anh: “Ở giữa bánh của họ có kẹp dâu tây sấy, em nhớ anh không thích ăn dâu tây nên đã tới tiệm bánh gần đây mua loại khác.”

Châu Thác Hàng ngửi thấy mùi hương phát ra từ túi giấy, cơn hờn dỗi ban nãy lập tức hóa thành nước, lặng lẽ chìm xuống đáy biển.

Anh nói: “Giờ anh có thể ăn rồi.”

“Không có đồ anh thích ăn nhất, không cần gượng ép đâu.” Mặt Hà Xuyên Châu không biến sắc, cô nói: “Em mong anh có thể lấy được thứ tốt nhất.”

Vẻ mặt Châu Thác Hàng không dao động mấy, nhưng trông không còn nét thông minh như ngày thường, anh trả lời một câu không đâu vào đâu: “Anh tưởng gần đây em chỉ nghĩ tới chuyện của Tập Phi.”

“Em đang nghĩ thật.” Dường như Hà Xuyên Châu có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, cô dùng sự chân thành không thể nghi ngờ được, nói: “Anh yên tâm, anh quan trọng hơn Tập Phi.”

Châu Thác Hàng sững sờ, cảm thấy vừa hạnh phúc lại áy náy trước kết quả so sánh thẳng thừng này. Anh nói: “Anh đã 27 tuổi rồi.”

Từ trước tới giờ, Hà Xuyên Châu luôn là một người thẳng tính, cô sẽ không hao tâm tổn sức đi nịnh nọt người khác.

Anh muốn nói mình đã không còn ở độ tuổi thích dùng lời hay ý đẹp để thể hiện sự lãng mạn nữa. Hoặc mình sẽ không cảm thấy để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, cô không cần khéo léo an ủi anh thế.

Nhưng suy nghĩ thật sự trong đáy lòng đã đè bẹp những lời nói vớ vẩn đó, anh không thể thể hiện sự thấu hiểu lòng người của mình khi cảm xúc đang hỗn loạn như núi lửa tuôn trào. Anh tự an ủi mình, làm như vậy thì không hợp lắm.

Châu Thác Hàng đưa ra sự so sánh không hợp cảnh lắm, nhưng lại đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất của anh: “Em biết ăn nói hơn Hàn Tùng Sơn.”

Hà Xuyên Châu giật mình: “Anh biết khen người khác hơn Thiệu Trí Tân đấy.”

Đây chắc chắn không phải lời hay ho gì, nhưng lúc này khả năng phân biệt của Châu Thác Hàng đã chạm xuống đáy vực, anh tự giác từ bỏ việc cãi tay đôi với cô.

Anh cầm vô lăng, mãi không khởi động xe được, ngây ngốc nhìn chằm chằm Hàn Xuyên Châu.

“Anh phải lái xe rồi.” Châu Thác Hàng nghiêm túc, gần như đang cảnh cáo: “Lái xe cần phải an toàn, giữ thái độ bình tĩnh.”

“Được.” Hà Xuyên Châu bật cười, làm động tác khóa miệng lại: “Em sẽ hết sức phối hợp.”

Châu Thác Hàng “ừm” một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm đường phía trước, lái xe rời đi.

***

Quần áo và giày lúc gây án của Trịnh Hiển Văn đều đã được rửa sạch rồi vứt đi, chỉ còn con dao sau khi được rửa thì được đặt lên kệ. Chắc anh ta không định bỏ chạy nên luôn ở lại thành phố A.

Nhân viên kỹ thuật tìm ra được ADN của Hàn Tùng Sơn trên con dao, khiến con dao trở thành vật chứng chính trong vụ án, sau đó nộp lên cấp trên. Cộng thêm sự phối hợp của Trịnh Hiển Văn, vụ án cũng coi như kết thúc.

Trịnh Hiển Văn đã giao những video chứng cứ của Hàn Tùng Sơn cho người hợp tác, mấy ngày nay, số video đó vừa hay được tung ra.

Giá cổ phiếu của Quang Dật bắt đầu tăng trở lại khi lịch sử đen tối của Hàn Tùng Sơn bị bóc mẽ. Cộng thêm việc Đào Tư Duyệt chủ động từ bỏ quyền quản lý, chính quyền móc nối cho công ty một số đơn hàng, miễn cưỡng có thể vượt qua thời kỳ khủng hoảng, khôi phục lại việc kinh doanh như trước.

Cư dân mạng vốn rất thích những sự việc phức tạp, họ bắt đầu suy đoán liệu sau hai vụ án này còn ẩn chứa âm mưu nào khác không.

Đây không phải những điều Hà Xuyên Châu quan tâm nhất, điều khiến cô ngày một bất an là tới giờ Vương Tập Phi vẫn chưa xuất hiện.

Phía cảnh sát đã đăng thông báo chính thức, Châu Thác Hàng cũng đã lên bài mới, anh còn mua lượt đọc để tăng độ phủ sóng, nhưng điện thoại của Vương Tập Phi vẫn trong trạng thái tắt máy, không có tin tức gì.

Ngày nào Vương Cao Chiêm cũng gọi điện hỏi thăm tình hình, tiến triển việc tìm kiếm, Hà Xuyên Châu chỉ có thể lấy đủ lý do để đáp trả, sau hai ba lần, ngay cả chính cô cũng khó lòng lên tiếng.

Cảnh sát ở khu khác cũng cung cấp manh mối cho họ, nói có nhìn thấy người khá giống cậu ấy ở gần siêu thị, đồng nghiệp kiểm tra camera giám sát với cô, kết quả không phải Vương Tập Phi.

Đồng nghiệp ngẩng đầu nhìn người phía sau: “Có khi nào cậu ấy rời khỏi thành phố A rồi không? Cậu ấy sợ bị bại lộ nên không dám lên mạng, do vậy vẫn chưa biết kết quả của vụ án.”

Sắc mặt Hà Xuyên Châu trở nên nghiêm trọng, cô lắc đầu.

“Nhưng con người đâu thể bốc hơi được?” Đồng nghiệp ấn chuột, nói: “Một mình cậu ấy kiểu gì chẳng phải ăn, phải ở. Chỉ cần có chi tiêu thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Vấn đề là cảnh sát đã hỏi thăm khắp khu này, từ sau ngày 18 đã không có ai thấy cậu ấy nữa. Điều này không logic chút nào, trừ phi cậu ấy không ở thành phố A nữa, hoặc có người đang giúp cậu ấy.”

Khả năng tệ nhất thì anh ấy không nói ra, anh ấy tin Hà Xuyên Châu có phán đoán của riêng mình.

Hà Xuyên Châu biết anh ấy cũng bận, cô vỗ nhẹ vào vai anh ấy, nói: “Phiền cho anh rồi, tôi tìm lại xem, anh để ý giúp tôi nhé.”

Đồng nghiệp: “Được.”

Hà Xuyên Châu quay về văn phòng, Từ Ngọc đang nhìn về phía cửa, thấy cô cô ấy liền vẫy tay: “Đội trưởng Hà, bên ngoài có người tìm cô.”

Hà Xuyên Châu bâng quơ hỏi: “Lại là đồng chí Châu hả?”

Từ Ngọc nói: “Không phải, nghe nói lần này là đồng chí Giang.”