Lối Rẽ

Chương 75



Về bản chất, Đào Tư Duyệt và Hà Húc không quá thân thiết, hai người mới chỉ gặp nhau có mấy lần, cho dù có gặp mặt, họ cũng chưa từng nói chuyện riêng với nhau.

Nhưng Giang Chiếu Lâm thường xuyên kể lại chuyện về Hà Húc cho cô ta nghe, tạo nên một hình tượng tuyệt vời về ông, khiến cô ta tin tưởng người cảnh sát này tới lạ.

Hà Húc là người chín chắn nhất trong những người cô ta quen biết, cũng là người duy nhất cô ta có thể dựa vào khi gặp phải khó khăn. Còn câu chuyện này thực chất lại là một chuyện vừa nực cười lại bi thảm.

Mọi người đứng kín trong căn nhà nhỏ hẹp, Đào Tư Duyệt cảm thấy không gian này vô cùng bí bách, nó đè ép cô ta tới khó thở. Sau khi Hà Húc tới nơi, cô ta chủ động đi ra ngoài.

Hai người đi tới chỗ cầu thang, đứng ở góc không ai nhìn thấy, mở cửa sổ thông gió ra, xác nhận người trên, dưới tầng không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

Hà Húc và cô ta duy trì khoảng cách bình thường, khi nói chuyện, mắt ông ánh lên nụ cười, sáng rực lại dịu dàng, khiến người ta không thể cảnh giác được. Ông thân thiết hỏi: “Nào, kể cho chú Hà nghe, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Tóc Đào Tư Duyệt bị gió thổi tứ tung, cô ta thấp thỏm hỏi: “Chú Hà, có thể không báo cảnh sát được không?”

Hà Húc trầm ngâm suy nghĩ: “Cháu không muốn khởi tố án xâm hại tình d*c đúng không?”

Đào Tư Duyệt gật đầu.

Hà Húc không ép cô ta, có lẽ ông có thể nhận ra sự căng thẳng của cô, nên ông sảng khoái đồng ý: “Được. Cháu đã là người trưởng thành, có thể tự đưa ra quyết định. Nhưng nếu như cháu không tự nguyện, đối phương còn quấy rối cháu, cháu có thể tin chú, tin vào cảnh sát.”

Cho dù có khởi tố, tội xâm hại tình d*c cũng không phải chịu hình phạt nặng, do vậy rất nhiều phụ nữ không muốn báo cảnh sát, lo lắng sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, huống hồ Đào Tư Duyệt còn là một học sinh.

Sự tin tưởng tuyệt đối của Hà Húc giúp Đào Tư Duyệt bớt áp lực đi hẳn, cô ta thở phào nhẹ nhõm, tựa như được giải thoát. Cô ta nhìn Hà Húc, lại nhìn về phía cửa nhà mình qua khe hở lan can, nước mắt trực trào rơi xuống không rõ nguyên do.

Hà Húc không ngăn lại, cũng không nói mấy lời an ủi sáo rỗng, ông chỉ đợi cô ta khóc được một lúc rồi ôn hòa hỏi: “Vậy cháu có thể nói cho chú biết kẻ làm cháu tổn thương là ai không?”

Đào Tư Duyệt lắc đầu.

Hà Húc “ừ’ một tiếng: “Không sao cả.”

Khi đó Đào Tư Duyệt thật sự không biết tên, công việc, tuổi tác của đối phương, cô ta chỉ biết ông ta là đồng hương với Đào Tiên Dũng, trước đây từng được ông bà nội nhận nuôi, là anh nuôi của Đào Tiên Dũng.

Chuyện này nghe khó tin như vậy, Đào Tư Duyệt không biết Hà Húc có tin hay không. Nhưng Hà Húc là một người lương thiện, ông sẽ không khiến cô ta bất an vì quan điểm của mình.

Hà Húc thấy cô ta liên tục thút thít, trông vô cùng bất lực, ông muốn vỗ vai cô ta như đang an ủi.

Đào Tư Duyệt liếc thấy một bàn tay, ký ức sâu thẳm trong tâm trí lại ùa về, cô ta lùi về sau theo bản năng. Nhưng chỗ họ đang đứng rất hẹp, cô ta quên mất mình đang đứng ở bậc thang, chân bước hụt về bên trái.

Hà Húc vội đỡ lấy, khi cô ta đứng vững, ông lập tức buông tay ra: “Cẩn thận chút.”

Sau đó ông còn an ủi: “Không sao đâu.”

Hai người lần lượt đi xuống tầng, Hà Húc đi vào nhà trước, nói rõ kết quả bàn bạc với người nhà Đào Tư Duyệt.

Mẹ Đào còn chưa nghe xong đã không cam tâm nói: “Này sao được, bắt buộc phải báo cảnh sát.”

Bà ta xuyên qua đám người, nắm lấy tay Đào Tư Duyệt, trừng mắt nhìn cô ta, khuyên nhủ một cách điên rồ: “Con đừng sợ, con nói với cảnh sát, đây không phải là lỗi của con, không thể bỏ qua như vậy được!”

Đào Tư Duyệt bị bà ta bóp tay đau cả tay, lại sợ hãi trước sự điên cuồng của bà ta, cô đỏ mắt nói: “Mẹ!”

Hà Húc và đồng nghiệp đi lên khuyên nhủ: “Cô à, cô buông con bé ra trước đã.”

Mẹ Đào bị ép phải buông tay, thấy Đào Tư Duyệt trốn ra phía sau cảnh sát, không dám nhìn vào mắt mình, bà ta vô cùng bực bội, quay đầu phát ti3t lên Hà Húc: “Cảnh sát các anh bị gì thế hả? Anh còn là cảnh sát không? Lương tâm của anh để ở đâu? Có phải anh đang bao che cho tội phạm không? Tôi biết mấy người các anh đã cấu kết với nhau rồi mà! Không ai là người tốt cả.”

Hà Húc bình tĩnh đưa mẹ Đào sang một bên làm công tác tư tưởng, kiên nhẫn giải thích cho bà ta nghe. Ông nói nếu như Đào Tư Duyệt không phối hợp, cảnh sát không thể lấy chứng cứ được. Với tình hình hiện tại của Đào Tư Duyệt, không thể ép buộc cô được, đầu tiên phải bảo đảm cô ta vẫn có thể tiếp tục đi học, những việc khác từ từ giải quyết.

Mẹ Đào không nghe, đuổi Hà Húc rời đi, miệng chửi vô vàn lời khó nghe, dường như đang tố cáo cho chính bản thân mình, nhưng đáng tiếc lại công cốc lần nữa.

Khi đi tới cửa, bà ta dựa vào khung cửa bật khóc, dần dần bất lực ngồi xuống sàn, vùi đầu khóc nức nở, bao nỗi tủi nhục trong suốt hơn mười năm nay đều được phát ti3t ra hết.

Có hàng xóm giật mình khi nghe thấy tiếng khóc đó, đứng ở lối cầu thang phía xa nhìn, nghe ngóng tình hình với người bên cạnh.

Thấy sự việc ngày càng rùm beng, Đào Tư Duyệt ngây ngốc, không hiểu tại sao mình phải chịu sự khốn cùng này. Cô ta đi lên muốn kéo mẹ dậy, nhưng lại bị bà hất tay ra. Cô ta quay đầu nhìn về phía cầu thang, có một khoảnh khắc chỉ muốn nhảy xuống từ đó.

Hà Húc và đồng nghiệp đi lên khuyên bảo: “Mọi người giải tán đi, chỉ là tranh chấp gia đình bình thường thôi, không có gì đáng xem hết.”

Ông lớn giọng nói với Đào Tư Duyệt: “Cháu mau vào nhà đi, không cần lo chuyện người lớn.”

Đào Tư Duyệt ngây ngốc đứng tại chỗ, bị Hà Húc kéo một cái, cô ta mới hoàn hồn.

Tiếng gió bên ngoài đột nhiên trở nên mãnh liệt, Đào Tư Duyệt trong video quay đầu về phía phát ra âm thanh, ánh mắt trống rỗng, cứ nhìn chằm chằm nơi đó hồi lâu.

Trán và mũi cô ta đều lấm tấm mồ hôi, khóe mắt cay xè, khóc không ra nước mắt, nhưng lại đỏ ửng.

“Từ trước đến nay, họ chỉ quan tâm tới tâm trạng của bản thân, tìm lý do đường hoàng để che giấu, nhưng lại không thật lòng quan tâm tôi.” Đào Tư Duyệt không biết nên đặt câu hỏi này với ai: “Tại sao họ không cảm thấy đau lòng cho tôi dù chỉ một ít? Tôi không phải con do họ sinh ra sao?”

Yêu thương con cái không phải là bản năng của sinh vật sao? Nếu không phải, tại sao tất cả mọi người lại nói như vậy với cô ta? Khiến cô ta không thể tự thoát ra khỏi lời nói dối của mình được.

Giả sử Hà Húc vẫn còn sống, có lẽ ông có thể cho cô ta câu trả lời.

Trong lòng cô ta, Hà Húc là ánh sáng không thể biến mất, ông như có thể giải quyết mọi khó khăn trong cuộc sống của cô ta.

Môi Đào Tư Duyệt động đậy, bi thương nói: “Tôi cũng không biết tại sao về sau mọi chuyện lại trở nên như vậy nữa…”

Chiều hôm đó, Đào Tư Duyệt thảm hại trốn về trường học. Chập tối, Hà Húc đưa một nữ cảnh sát tới tìm cô ta.

Mấy người vẫn ngồi trong cầu thang, nhưng cầu thang trường học rộng rãi hơn, có thể nhìn thấy ánh trăng sáng bên ngoài qua khung cửa sổ.

Hà Húc nói chuyện với cô ta một lúc, hỏi sau này cô ta muốn học đại học gì, lại hỏi tình hình gia đình cô ta. Sau đó ông mới bày ra vẻ mặt suy nghĩ cẩn thận, nghiêm túc nói với cô ta.

“Tư Duyệt này, lời chú nói với cháu ấy, nếu cháu muốn nghe, có thể nghe mấy câu thôi cũng được. Chú không nhất định phải khuyên cháu báo án, cũng không phải muốn đưa ra quyết định gì cho cháu, nhưng chúng ta có thể tới bệnh viện kiểm tra trước đã, coi như có thông tin lưu lại. Sau này cháu muốn truy cứu mọi chuyện, ít nhất còn có một ít chứng cứ, như vậy quyền lựa chọn ở trong tay cháu, cháu nói xem có đúng không?”

Thấy Đào Tư Duyệt không kháng cự, ông nói thêm: “Bây giờ cháu còn nhỏ, cảm thấy sợ hãi là điều bình thường. Có lẽ khi cháu trưởng thành, cháu sẽ nhận ra thật ra thế giới không đáng sợ như cháu nghĩ. Cháu không hận người như ông ta sao? Cháu có mong ông ta nhận được sự trừng phạt của pháp luật không? Cháu có muốn thay đổi suy nghĩ hiện tại không? Tới lúc đó cho dù cháu có hối hận, có lẽ mọi chuyện cũng rất khó giải quyết. Cháu là người bị hại, chúng ta phải học cách cố gắng bảo vệ chính mình.”

Đào Tư Duyệt dao động, sau khi nghĩ một hồi, cô ta đồng ý tới bệnh viện với họ.

Mấy ngày trôi qua, thật ra bác sĩ không lấy được chứng cứ nào có tác dụng, chỉ chụp được vết bầm tím trên người và vết đỏ ở chân cô ta, đồng thời làm kiểm tra chi tiết cho cô ta.

Có lẽ quần áo và chăn sẽ còn dính lại một phần t1nh dịch, nhưng Đào Tư Duyệt không mang chúng về, cũng không dám qua lấy, cô ta tạm thời không dám nói cho Hà Húc biết vị trí cụ thể.

Cô ta suy nghĩ vô số điều, cảm thấy có lẽ đối phương đã giải quyết đồ đạc ở đó rồi. Chắc chắn Đào Tiên Dũng sẽ tiết lộ tình hình cho đối phương, vậy nên có nói cũng vô dụng.

Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Hà Húc lái xe đưa cô ta về trường học. Trên đường đi ông nói: “Có vấn đề gì cháu cứ nói với chú, đừng nghe bất kỳ ai uy hiếp. Chắc chắn họ càng sợ chuyện bị bại lộ hơn cháu, họ chỉ đang muốn dọa cháu thôi. Nếu ông ta thật sự dám làm gì, cảnh sát có thể kiểm tra camera giám sát, tìm nhân chứng, tìm ra thông tin của ông ta qua các trang mạng xã hội, tìm chứng cứ để định tội ông ta. Nếu ông ta xuất hiện, cháu hãy dũng cảm lên, nói cho ông ta biết, ông ta hãy cút đi thật xa.”

Đào Tư Duyệt kích động: “Cảm ơn chú Hà, cháu biết rồi.”

Cô ta thoải mái hơn nhiều, vui mừng nói với ông: “Chắc ông ta sẽ nhanh chóng rời khỏi thành phố A thôi, sau này cháu không gặp lại ông ta nữa đâu.”

Hà Húc cong môi, để lộ ra nụ cười khó coi. Khi dừng xe lại, ông tặng cô ta một câu chúc: “Tư Duyệt, mong một ngày nào đó cháu có thể gặp được người khiến cháu dũng cảm hơn.”

Đào Tư Duyệt dè dặt muốn che giấu chuyện này, cô ta chỉ nghĩ một cách đơn thuần rằng mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây, cuộc sống mới sẽ bắt đầu.

Nào ngờ tới hôm sau, không biết Đào Tiên Dũng nghe được từ đâu chuyện tối qua cô ta rời khỏi trường học, đi xét nghiệm tổng quan, hoặc do ông ta quá lo lắng, cũng có khi là đã nhận được lời cảnh cáo của người đàn ông kia, ông ta không báo cho Đào Tư Duyệt biết, thẳng thừng đưa mẹ Đào tới đồn cảnh sát.

Ông ta lấy ảnh chụp lén hai người ở cầu thang ngày hôm qua ra, gọi một đám người tới chắn ở cửa, liên tục nói Hà Húc là người xâm hại con gái mình.