Lối Rẽ

Chương 89



Buổi tối, mọi người lần lượt quay về phân cục phía Nam, sau khi ăn tạm mấy miếng cơm, họ lại vào phòng họp.

Dưới ánh đèn sáng rọi, Từ Ngọc dán hai bức ảnh lên bảng trắng, báo cáo thu hoạch hôm nay với mọi người: “Theo đánh giá của Tôn Ích Diêu, Chu Thục Quân là người ham hư vinh, chỉ biết tới lợi ích. Theo đánh giá của Liễu Huệ Dung, Chu Thục Quân là người ngu ngốc, ngây thơ, dễ bị lừa gạt.”

Trong thời đại phù du như này, rất ít người sẵn sàng bỏ thời gian và sức lực để tìm hiểu đối phương. Họ chỉ dựa vào vài ba câu nói đã có thể đưa ra phán đoán của mình, vậy nên con người sẽ luôn tồn tại vô vàn khuyết điểm, sau đó lại lấy những khuyết điểm đó để thu nhỏ cá tính riêng của bản thân.

Từ Ngọc khoanh một vòng tròn lên tên của Tôn Ích Diêu: “Ngoại trừ mấy lời nói xấu Chu Thục Quân ra, Tôn Ích Diêu gần như không tiết lộ thêm gì, ăn nói dè dặt, từ ngữ mập mờ. Lời khai của Liễu Huệ Dung lại cho thấy cô ta đã nói dối rất nhiều điều. Cô ta không chỉ là người dẫn dắt Chu Thục Quân vào nghề, mà còn biết Chu Thục Quân đã phục vụ những vị khách nào từ lâu. Cô ta lựa chọn che giấu cảnh sát những manh mối quan trọng này không biết là do sợ rước thêm rắc rối hay chột dạ nữa.”

Đồng nghiệp gật đầu: “Phải điều tra tình hình tài chính của Tôn Ích Diêu, rốt cuộc cô ta mua căn nhà gần chục triệu tệ đó kiểu gì.”

Anh Hoàng bưng cốc cafe tới, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng tác chiến trong mấy ngày nữa.

Anh ấy “phù phù” mấy cái, cafe nóng bỏng vẫn khiến anh ấy nhe năng múa vuốt, anh ấy giơ tay bổ sung: “Thật ra hai năm nay giá nhà ở khu đó mới tăng, lúc đầu chắc tầm hơn 3 triệu tệ thôi. Tôn Ích Diêu táng gia bại sản chắc vẫn có thể mua được nó.”

“Tôi cảm thấy vấn đề lớn nhất hiện tại của chúng ta, cũng là điểm có khả năng đột phá nhất chính là tiền của Chu Thục Quân đang ở đâu. Thu nhập mấy triệu tệ không thể không cánh mà bay được.” Người thanh niên xoa chiếc cổ đau nhức của mình, vẻ mặt nghiêm trọng: “Còn cả Giang Tĩnh Trừng có quan hệ tốt với cô ấy nữa, sau khi cô ấy mất tích không lâu, Giang Tĩnh Trừng đã tự sát. Nếu lương ở club cao thế, sao Giang Tĩnh Trừng không để lại tiền tích góp bao năm qua cho Giang Bình Tâm?”

Anh Hoàng lắc đầu: “Giang Tĩnh Trừng khác, trước đây cô ta rửa bát, sau này mới bắt đầu vào nghề tiếp rượu. Hơn nữa cô ta rất chống cự công việc này, chủ yếu là chỉ để kiếm tiền học phí cho Giang Bình Tâm, do vậy khi làm việc, ít khi cô ta phát triển tới mức… Khụ, là cái phần sau giờ làm việc ấy. Vậy nên thu nhập của cô ta không cùng đẳng cấp với những người khác.”

Hà Xuyên Châu ngồi bên ngoài đám người, gần góc tường. Cô ngẩng đầu nhìn chính giữa, bút ở góc bàn lăn xuống đất theo động tác của cô, phát ra tiếng động khẽ khàng.

Khi cúi người nhặt bút, cô lên tiếng: “Giang Tĩnh Trừng không có hộ khẩu ở đây, một khoản tiền được chuyển vào thẻ của Giang Bình Tâm, mỗi tháng chỉ có khoảng 8000 tệ. Một khoản khác được đổi sang tiền mặt, chúng ta không suy xét tới phần này làm gì, tóm lại khi đó ông chủ nói là không nhiều. Giang Bình Tâm cũng không phát hiện chị cô ta mang bao nhiêu tiền mặt về nhà.”

Thiệu Trí Tân sững sờ hỏi: “Có khả năng là ông chủ sợ gặp rắc rối nên cố tình che giấu một phần thu nhập, ngăn cảnh sát điều tra sâu hơn không?”

“Không loại trừ khả năng này.” Anh Hoàng liếc nhìn, khóe môi cong lên, toát ra vẻ khổ não: “Vậy nên mục đích cậu đưa ra khả năng này là gì? Trí tưởng tượng táo bạo của cậu phát triển tới mức nào rồi? Nói xem nào.”

“Em, em…” Thiệu Trí Tân lắp bắp: “Em nghĩ như này, không phải Liễu Huệ Dung nói Chu Thục Quân thường bị lừa sao? Vậy có khi nào trong số khách hàng của họ có người lừa đảo hay làm đa cấp gì không?”

Nói xong câu này cậu lại càng bon miệng hơn, càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, giọng nói cũng to hẳn lên: “Chu Thục Quân và Giang Tĩnh Trừng không được học hành mấy, thu nhập lại cao, khó nói nguồn gốc tiền mặt mình kiếm ra được, đây đúng là mục tiêu hoàn hảo của bọn lừa đảo! Vốn dĩ đám người đó không có giới hạn nào, nếu trong lúc đi ăn chơi gặp được cơ hội tuyệt vời đó, em cảm thấy chúng khó lòng kiềm chế lắm.”

“Nếu cậu nghĩ vậy…” Anh Hoàng trầm ngâm, khẳng định suy nghĩ của cậu: “Về mặt logic không có vấn đề gì.”

Từ Ngọc cao giọng: “Vậy thì thảm quá rồi, mất cả tiền lẫn sắc.”

Trong tiềm thức của những đồng nghiệp khác, họ cũng nghĩ tới suy đoán này, nhưng được Thiệu Trí Tân khai phá, miệng họ chợt đắng ngắt, họ bắt đầu đau khổ, ôm đầu kêu than.

“Có phải tư duy của chúng ta đi lệch hướng quá rồi không? Sao lại thảo luận tới tận vấn đề này?”

“Tôi cảm thấy rất phù hợp với trường hợp của Chu Thục Quân đấy chứ. Người cô ấy tiếp xúc đều là người giàu có, đó là club cao cấp đấy, muốn lợi dụng cô ấy kiếm tiền dễ ấy mà, mồm miệng ngon ngọt chút là được, mọi thứ đều nằm gọn trong lòng bàn tay.”

“Trời ơi, vốn dĩ việc điều tra việc sử dụng tiền mặt đã khó, nếu như bị lừa như cậu nói, vậy không phải chúng ta còn không có cả phương hướng để cố gắng sao? Mấy năm trước club đã bị cấm kinh doanh rồi, danh sách khách hàng khi đó cũng không hoàn chỉnh, tiếp theo phải điều tra thế nào?”

“Đội trưởng Hà, cô nói gì đi!”

Hà Xuyên Châu nghe thấy họ gọi tên mình, cô liền “ờ” một tiếng, thất thần nhìn bóng máy chiếu, không chú ý họ đang nói gì.

Giọng nói phát ra từ video luôn không được thật mấy, cộng thêm máy quay không được cầm chắc, Liễu Huệ Dung ngồi dựa vào sofa, ẩn mình trong góc tối, khó lòng quan sát được cô ta.

Từ Ngọc hỏi: “Cô nói xem, nếu Chu Thục Quân thường bị lừa, vậy cụ thể là lừa tới mức độ nào?”

Về sau Liễu Huệ Dung đã mất hết kiên nhẫn. Khi họ sắp rời khỏi quán bar, bên ngoài vang lên tiếng người.

Liễu Huệ Dung giơ tay phải, nắm lấy một mái tóc, thuần thục buộc lại: “Cụ thể tôi không biết, cô đi hỏi Tôn Ích Diêu ấy.”

Từ Ngọc đổi vấn đề, thăm dò cô ta: “Vậy rốt cuộc quan hệ của Chu Thục Quân và Tôn Ích Diêu tốt tới mức nào? Bình thường khi tiếp xúc với Chu Thục Quân, cô có từng nghe cô ấy nhắc tới người quan trọng nào không?”

Liễu Huệ Dung cười đáp: “Cũng đâu phải học sinh tiểu học, nắm tay với ai đó đi vệ sinh là có quan hệ tốt đâu, sao tôi biết cô ta quen ai? Hơn nữa trường hợp như cô ta thì có thể kết được bạn bè nào thật lòng chứ? Cùng lắm là mèo mả gà đồng thôi.”

Từ Ngọc: “Chu Thục Quân nhiều tiền vậy nhưng lại không để lại được đồng nào. Dù sao cô ấy cũng cống hiến với nghề bao năm vậy, cô không nghe phong phanh được gì sao?”

Liễu Huệ Dung thở dài: “Tôi chỉ có thể nói là, xinh đẹp cộng thêm ngu ngốc là một chuyện rất bất hạnh.”

Hà Xuyên Châu ấn tạm dừng video, khi ngẩng đầu lên, mọi người đều rơi vào yên lặng, ai ai cũng nhìn cô.

Anh Hoàng đặt cốc xuống, hỏi: “Sao rồi? Có phát hiện gì không?”

“Không hẳn là phát hiện.” Hà Xuyên Châu xoa mặt, ép bản thân phải vô cùng tỉnh táo: “Liễu Huệ Dung nói cô ta không thân với Chu Thục Quân, thật ra cô ta đã tiết lộ rất nhiều chi tiết cho hai người. Ví dụ Chu Thục Quân được khách cầu hôn, bị ai đó lừa gạt, bị Tôn Ích Diêu nửa lôi nửa kéo đi vào cái nghề này. Tôi không nghĩ đây là thông tin người không qua lại mấy với Chu Thục Quân có thể biết được.”

“Với năng lực giao tiếp xã hội của Liễu Huệ Dung, nếu cô ta muốn thân với Chu Thục Quân, đồng thời nghe ngóng được chuyện gì đó từ đối phương ắt hẳn không phải chuyện khó. Điều cô ta biết chắc còn nhiều hơn những gì cô ta nói ra. Nhưng có thể cô ta thật sự không biết việc Chu Thục Quân mất tích, cũng sợ bản thân gặp rắc rối nên mới che giấu.”

Thiệu Trí Tân nhắm mắt nghĩ lại.

Đáng tiếc đạo hạnh của cậu vẫn chưa đủ để thăm dò tính chân thật trong lời nói của Liễu Huệ Dung, thậm chí cậu còn thấy biểu hiện của đối phương rất thật, không có động tác nào dư thừa.

Hà Xuyên Châu nói: “Trên thực tế, cô ta vẫn luôn lặp lại hai chuyện với hai người. Thứ nhất, Chu Thục Quân bị người ta lừa, thứ hai, bảo các người đi tìm Tôn Ích Diêu.”

Từ Ngọc suy từ: “Vậy nên chúng ta…”

“Đi tìm Tôn Ích Diêu. Rất có thể cô ta biết rốt cuộc ai đã lừa Chu Thục Quân.” Hà Xuyên Châu thẳng thừng nói: “Sáng sớm mai tôi và anh Hoàng tới đó một chuyến.”

Anh Hoàng ra dấu ok.

Hà Xuyên Châu đứng dậy, tiện tay chỉnh lại đồ trên bàn: “Tối nay sắp xếp lại tài liệu liên quan tới Tôn Ích Diêu. Hiện tại cô ta là mục tiêu đáng nghi nhất trong vụ án này.”

Mọi người đồng thanh đáp rõ.

Từ Ngọc quay người nhìn bảng trắng, dùng bút bổ sung mối quan hệ giữa các nhân vật, vẽ hai đường thẳng, sau đó lấy ảnh Thẩm Văn Chính ra, do dự hỏi: “Vậy có phải vụ án này có khi không liên quan gì tới Thẩm Văn Chính không? Ông ta giàu thế, làm gì tới nỗi đi lừa tiền của Chu Thục Quân?”

Mọi người dừng công việc đang làm lại, liếc nhìn phản ứng của Hà Xuyên Châu.

“Cho dù không liên quan tới Thẩm Văn Chính thì vẫn phải điều tra.” Vẻ mặt Hà Xuyên Châu không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, giọng điệu bình tĩnh. Cô ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, nói với Từ Ngọc: “Sự thật này đã bị kéo dài suốt ba năm rồi.”

“Tôi hiểu, chỉ là tôi cảm thấy không thể trừng trị Thẩm Văn Chính thì khó chịu lắm.” Từ Ngọc thở dài, tự an ủi mình: “Nhưng tin tức được làm to thế, ít nhiều cũng có thể khiến các cô gái trẻ cảnh tỉnh. Mỗi tội phía công ty Đào Tư Duyệt có khi sẽ gay go, mong luật sư của cô ta không khiến mọi người thất vọng.”

Hà Xuyên Châu đi qua cô ấy, vỗ vào lưng cô ấy. Một đồng nghiệp khác lật giở sổ ghi chép, tiếp lời, báo cáo kết quả điều tra hôm nay.

Buổi họp còn chưa kết thúc đã có người gõ cửa, tới thông báo: “Đội trưởng Hà, đồ ăn khuya các cô đặt tới rồi.”

Hà Xuyên Châu giơ đồng hồ lên nhìn: “Tôi còn chưa đặt mà. Anh Hoàng sao?”

Anh Hoàng xua tay.

Người bên ngoài nói: “Có thể là mẹ Chu Thục Quân mua cho các cô. Bà ấy vừa mới tới, nghe nói các cô đang bận thì đi rồi.”