Lời Tỏ Tình Trong Mắt Em

Chương 34: Ngàn cân treo sợi tóc



Khuôn mặt Giai Nghi đỏ phừng phừng, hai tay theo bản năng liên tục đẩy bàn tay đang giữ cổ mình ra. Nhưng sức lực nhỏ bé của cô trước một gã đàn ông to khỏe gần như là vô dụng. Không khí xung quanh cô càng lúc càng ít ỏi. Giai Nghi mở miệng thật to, cố gắng dùng sức để hít thở. Gương mặt cô dần dần chuyển sang màu tím, hai tròng mắt trợn ngược đầy đau đớn. Ý thức ngày một mơ hồ, tay chân dần dần không còn cựa quậy nữa.

"Rầm... Bụp... bụp"

Sếp Minh bị một lực khủng khiếp nâng lên không trung rồi quăng thẳng xuống đất. Lão ta xây xẩm mặt mày mò mẫm định đứng dậy liền bị những nắm đấm liên tiếp tung thẳng vào người. Gã choáng váng nằm bệt dưới đất. Nhưng người kia vẫn không có ý định dừng lại. Anh túm cổ hắn lên dí vào tường, từng nắm đấm điên cuồng đánh vào mặt, vào bụng và hai bên mạn sườn của lão.

Máu từ mồm và lỗ mũi của hắn túa ra ồ ạt, vài cái răng đã bắt đầu lung lay, có cái thậm chí còn văng cả ra ngoài. Hai xương hông bên mạn sườn đều đã gãy vụn khiến cả cơ thể núng nính của lão nhão ra như cháo. Người đàn ông lạnh lùng nhét chính bàn tay của mình vào mồm lão ta, tay còn lại lần sờ xuống dưới bàn tay run rẩy của gã.

- Ngón tay nào của mày đã chạm vào cô ấy?

Vừa nói, người đàn ông vừa túm lấy ngón út của lão sếp, không nói hai lời liền lập tức bẻ gãy. Nghe tiếng răng rắc vang lên, lão ta không nhịn được mà há mồm kêu to, nhưng bàn tay người đàn ông đã nhét kín miệng khiến gã chỉ có thể bất lực cắn chặt răng rên rỉ. Nước mắt nước mũi cũng theo đó mà chảy ra, hòa cùng với vệt máu đỏ thẫm trên mặt càng khiến gã trông thảm hại chưa từng thấy.

- Không nói được sao?

Dứt lời từng ngón tay đều bị bẻ gãy. Trong nháy mắt, cả một bàn tay rũ xuống không tài nào nhấc lên nổi.

- Tiếp theo là đến bàn tay kia. Tự giác giơ lên.

Lão sếp khóc lóc thảm thiết, liên tục lắc đầu nguây nguẩy, ánh mắt van nài nhìn thẳng người đàn ông. Nhưng khi gã nhìn vào đôi mắt ẩn sau mái tóc lòa xòa, cả cơ thể mập mạp trong thoáng chốc liền chết lặng. Trong con ngươi ấy vằn lên tia máu đỏ, ánh mắt ấy rõ ràng là sự phẫn nộ tột cùng. Gã hoảng sợ đến mức tè cả ra quần, cơn đau trên cơ thể khiến hắn nửa mê nửa tỉnh. Thà rằng đánh cho hắn ngất luôn đi, người đàn ông này còn tàn ác đến mức vừa đánh vừa giữ cho gã tỉnh táo, ý tứ nhất định không muốn tha cho hắn mà.

- Không giơ lên nổi, hửm?

Người đàn ông vẫn nhét chặt tay mình vào mồm gã, tay kia chậm rãi siết chặt. Nắm đấm vừa giơ lên không trung liền bị giọng nói đằng sau làm khựng lại.

- An Chính... đủ rồi. Dừng lại đi anh.

Giai Nghi nằm trên đất không biết đã tỉnh từ lúc nào. Hơi thở mong manh tưởng như chỉ một giây nữa thôi sẽ biến mất. An Chính trong cơn điên loạn rốt cuộc cũng lấy lại vài phần ý chí. Anh từ từ thả nắm đấm xuống, bàn tay trong miệng lão già kia cũng rút ra, để mặc gã ngồi phịch xuống đất. Vừa thấy mình được thả ra, lão sếp bèn nhịn xuống cơn đau đến chết đi sống lại, gắng gượng vừa bò vừa lết ra ngoài cửa. Máu dính trên vết răng do lão già kia cắn vào tay anh vẫn nhỏ từng giọt xuống đất, nhưng An Chính chẳng mấy bận tâm. Anh túm lấy mái tóc lưa thưa của lão, ngồi xổm xuống, xoay mặt hắn về phía mình.

- Nhìn vào mắt tao.

Sếp Minh run lên bần bật, ngoan ngoãn làm theo lời anh nói. Ánh mắt chết chóc khiến lão phát hoảng, bàn tay còn nguyên vẹn lập cập giơ lên cầu xin sự tha thứ.

- Biến khuất khỏi tầm mắt tao. Để tao nhìn thấy mày xuất hiện bên cạnh cô ấy một lần nữa... - An Chính dùng bàn tay nhuốm máu đỏ tươi kéo cái lưỡi trong mồm lão ta ra – thì để thứ này ở lại.

Lão già gật đầu như mổ thóc. Thấy An Chính không còn muốn đánh nữa, ông ta dùng hết chút sức lực còn lại bò đi thật nhanh trước khi anh đổi ý.

An Chính quay người lại, cảm xúc hỗn độn trong lồng ngực khiến anh không thở nổi. Cô gái của anh nằm sõng soài dưới đất, khuôn mặt sưng vù, nước mắt chưa khô còn vương lại trên gò má tím bầm. Cả cơ thể yếu đuối chằng chịt vết xước, quần áo bị xé tan nát vứt sang một bên. Cô đã lịm đi từ lúc nào, trông cơn mê man vẫn không ngừng thút thít. An Chính quỳ sụp xuống, nước mắt nóng hổi cùng với tiếng khóc nghẹn ngào bật ra. May mắn. May mắn là anh đến kịp.

Vốn dĩ muốn bí mật trở về thăm cô, nhưng vừa đến cửa nhà liền nhìn thấy cảnh cô bị một tên điên đè chặt dưới đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn thường ngày nay tái nhợt, không còn một chút huyết sắc. Cả cơ thể của cô cứng đờ như một cái xác đã chết, đến ánh mắt cũng rã rời tuyệt vọng. Khoảnh khắc ấy, anh như phát điên lao đến túm cổ hắn ra, nắm đấm đánh lên người lão già đó nhưng bản thân trái tim anh lại đau đến chết lặng. Người con gái anh thương yêu, nâng niu còn chẳng hết, hắn lại ngang nhiên dày vò cô đến mức này. Nếu anh đến muộn một chút thôi thì không biết cô sẽ gặp phải chuyện gì nữa.

Bàn tay thô ráp của An Chính khẽ khàng nắm lấy bàn tay cô, sợ rằng chỉ một cử động mạnh thôi cũng sẽ làm cô đau. Anh nhẹ nhàng bế người con gái của mình vào trong lòng, cứ ôm cô như vậy đến khi 2 cánh tay tê rần, anh mới đưa cô về phòng.

...

Ánh sáng buổi ban mai dịu nhẹ hắt vào ô cửa sổ nhỏ. Người con gái khẽ cựa mình, cảm nhận cơ thể đau nhói lên từng cơn, cô mới tỉnh hẳn. Mở mắt ra, một màu đen bao trùm lấy không gian. Vẫn là màu đen ấy. Nhưng hôm nay, thứ bóng tối đáng sợ này khiến cô không rét mà run. Sờ lên vết thương trên mặt, đều đã được băng bó cẩn thận. Giai Nghi lẳng lặng chống một tay ngồi dậy, bước chân chầm chậm trèo xuống giường. Bên ngoài, mùi trứng rán thơm phức lan tỏa khắp không gian. Cả căn phòng đều đã được dọn dẹp cẩn thận, không để lại dù chỉ là một vết tích.

Nhìn qua, không ai nghĩ rằng nơi này đã từng là nơi khiến cô sống dở chết dở.

An Chính vừa quay đầu lại liền thấy cô đang đứng bần thần trước cửa bếp. Thoáng chốc, anh không biết làm sao để cất lời. Nhận thấy xung quanh yên ắng bất thường, Giai Nghi đoán rằng anh đã phát hiện ra sự xuất hiện của mình. Cô nở một nụ cười rất nhẹ, khóe miệng đau xót khiến cố không nhịn được mà khẽ nhíu mày.

- Chào buổi sáng, An Chính.

- Em... ổn chứ? – Nhìn vẻ mặt bình thản của cô, An Chính càng không biết phải phản ứng ra sao.

- Mùi trứng thơm quá. Anh nấu ăn lên tay rồi.

Cô vẫn cười rất dịu dàng, cố tình lảng tránh câu hỏi của anh rồi tự mình ngồi xuống bàn ăn. An Chính cũng không dám nhắc đến chuyện tối hôm qua, lặng lẽ ngồi xuống phía đối diện, gắp một miếng trứng vào trong bát cho cô. Cả bữa sáng, cô ăn rất vui vẻ, làm như chuyện gì cũng không nhớ.

- À, anh có thấy cái gậy của em đâu không?

- Nó gãy rồi, tôi cất trong tủ ngoài phòng khách, nếu em cần...

- Gãy rồi thì vứt đi, mua cái mới là được rồi.

Giai Nghi thản nhiên lên tiếng. An Chính có chút không kịp tiếp thu. Cái gậy của cô không phải rất quan trọng sao, đột nhiên lại muốn vứt đi. Nhưng nghĩ đến tâm trạng cô có thể chưa được ổn định, anh quyết định giữ im lặng.

- Chốc nữa đến công ty, em sẽ tạt qua cửa tiệm mua một cây mới, anh đi với em nhé.

- Tại sao lại phải đến đó? - An Chính trầm thấp lên tiếng, ngữ khí có chút không vui.

- Đương nhiên là đến đi làm rồi.

"Leng keng"

An Chính quẳng cái dĩa bị bóp đến biến dạng vào cửa sổ. Giai Nghe nghe thấy liền giật bắn mình.

- Tại sao em lại cố chấp như vậy làm gì?

Ánh mắt khổ sở của cô, anh nhìn thấy hết. Nhưng anh sợ cô đau lòng, nên từ đầu đến cuối không vạch trần nụ cười nhợt nhạt của cô. Không nghĩ rằng, cô lại có thể nhẫn nhịn đến mức này.