Lời Tỏ Tình Trong Mắt Em

Chương 70: Hòa hợp



Chân dài bước trước, chân ngắn theo sau, hai người rất nhanh đã quay lại đại sảnh.

- Ăn đi.

Giai Nghi cầm lấy đĩa hoa quả từ tay người đàn ông. Nhìn cái đĩa vẫn đầy ứ hoa quả xếp chồng bên trên, cô không khỏi cảm thấy buồn cười. Cũng sắp đến tiệc tối rồi mà anh ta vẫn giữ khư khư đĩa hoa quả thế này, làm như sợ cô chết đói không bằng.

- Lúc nãy anh thật sự đã tìm nhầm nhà vệ sinh hay là cố tình chạy vào đó vậy?

An Chính không trả lời, vươn tay xiên một miếng dưa hấu bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm. Nên trả lời cô thế nào đây. Chẳng nhẽ lại nói là anh lén lén lút lút bên ngoài nghe trộm bọn họ nói chuyện, đến khi thấy tình thế gấp gáp quá bèn không nhìn được đạp cửa xông vào hay sao? Như vậy cô sẽ nhìn anh bằng con mắt gì không biết nữa.

Giai Nghi âm thầm quan sát biểu cảm của người đàn ông, thấy anh né tránh không muốn trả lời liền không gặng hỏi nữa. Thái độ như vậy cũng đủ rõ ràng rồi.

- Hai người qua đây ăn tiệc cùng chúng tôi đi.

Một cô gái đi qua liền vẫy tay gọi hai người bọn cùng mở tiệc. Không khí bữa tối tương đối cởi mở, mọi người thoải mái trò chuyện với nhau.

- Hai người đều là bạn mà Minh Trị mời đến phải không?

Anh chàng nhanh nhảu chạy lại trò chuyện, mái tóc vàng óng sành điệu khiến anh ta nhìn qua trông vô cùng thu hút, mang đến dáng dấp của công tử ăn chơi chính hiệu.

An Chính phớt lờ, làm như không để ý đến cậu thanh niên này. Giai Nghi thì lại khá thân thiện, vui vẻ đáp lời anh ta:

- Đúng vậy.

- Rõ ràng cậu ấy nói rằng mời cô đến đây giới thiệu với mọi người mà nhỉ, sao cuối cùng lại thành ra tình huống thế này?

Anh chàng nhướn nhướn mày nhìn An Chính với ánh mắt không mấy thiện cảm. Người bạn của cậu ta có tình ý với cô gái trẻ trung xinh đẹp này là điều mà bất kỳ ai trong gian phòng này đều biết. Nhưng sự xuất hiện ngoài dự tính của người đàn ông kia liền đặt ra dấu hỏi vô cùng lớn cho mọi người. Anh ta mang dáng vẻ già dặn trưởng thành, khuôn mặt lại nam tính, điển trai quá mức khiến người ta muốn phớt lờ anh đi cũng không được. Từ khi vào bữa tiệc, người đàn ông này giống như một vệ sĩ mặt lạnh kè kè đi bên cạnh Giai Nghi, bất cứ người nào muốn lại gần bắt chuyện với cô một hai câu cũng phải e dè người đàn ông đứng bên cạnh vài phần.

- Hầu Minh Trị nói thế sao? – Giai Nghi cười nhạt – Chắc anh ấy nói đùa vậy thôi. Tôi và anh ấy ngoài quan hệ đồng nghiệp ra thì không có gì đặc biệt.

Vẻ mặt thờ ơ, cách trả lời nhạt nhẽo cho có lệ của cô cũng dập tắt tò mò trong lòng của anh chàng tóc vàng. Đợi anh ta đi rồi, cô mới quay ra gắp miếng thịt bỏ vào miệng, tiếp tục bữa ăn dang dở. Đây chính là kết quả mà cô mong muốn. Có một người bạn đi cùng chắc chắn sẽ bớt khó xử hơn so với việc một thân một mình giữa vòng vây cả chục người hau háu nhìn mình.

- Ăn gì nữa không?

An Chính xiên mấy thịt bỏ vào đĩa cho cô. Lúc này Giai Nghi mới nhận ra thịt trên đĩa của mình đều là do người bên cạnh tự tay cắt rồi bỏ vào.

- Ấy, anh ăn đi chứ, không cần lo cho tôi đâu.

- Tiện tay thôi, khay thịt gần bên tôi hơn.

Giai Nghi nhìn lại, quả nhiên thấy đúng vậy thật liền không cò kè từ chối nữa. Người đàn ông này lịch thiệp giúp đỡ, cô chẳng có lý do gì phải vùng vằng đẩy qua đẩy lại cả. Không khí hòa hợp lạ lùng giữa họ khiến người đàn ông ngồi phía xa không khỏi thở dài.

- Cứ thế mà bỏ qua cô gái này sao? - Anh chàng ngồi bên cạnh tặc lưỡi nuối tiếc.

- Đành vậy thôi, cô ấy từ chối tôi hai lần rồi. Còn đưa theo người đàn ông kia đến, ý tứ chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, tôi đâu thể mặt dày làm phiền cô ấy nữa.

Người đàn ông tên Minh Trị này, tính cách nhún nhường như vậy chẳng bao giờ thay đổi được cả. Quen biết đã lâu liền biết, người đàn ông này ít khi tranh giành với ai, lần hiếm hoi vì một người con gái mà hết mình thì lại nhận quả đắng như vậy. Thế mới nói, đàn ông hiền lành, tốt bụng lại thường kém may mắn trong tình yêu.

Bữa tiệc dần dần đi về hồi kết, mọi người lần lượt kéo nhau ra về. Mục đích của bữa tiệc đã không diễn ra theo đúng dự tính của nó ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy nuối tiếc. Hầu Minh Trị cầm theo chìa khóa ô tô đợi sẵn ở dưới lầu. Đợi bóng hình người con gái xuất hiện, anh liền dồn hết sự tự tin cuối cùng để mở lời với cô.

- Cũng muộn rồi, để tôi chở cô về nhé.

- Không cần đâu. Tôi sẽ về cùng Thiên Ân, anh cứ về trước đi. Dù sao, cũng cảm ơn anh về bữa tiệc hôm nay.

Đến cơ hội cho anh ta thuyết phục, Giai Nghi cũng từ chối, cứ thế lẳng lặng cúi đầu quay đi. An Chính chậm rãi đi theo đằng sau, tâm tình thong thả nhìn lướt qua người đàn ông mặc vest tươm tất. Bảnh bao cũng vậy thôi, cô ấy cũng đâu có thích đàn ông thư sinh.

Rảo bước thật nhanh về phía trước, cuối cùng anh cũng bắt kịp bước chân cô. Đây là lần đầu tiên, họ được sánh bước bên nhau dưới tiết trời mùa đông lạnh lẽo thế này. Lần đầu gặp nhau là một mùa hè cháy bỏng, bắt đầu yêu nhau là vào mùa thu thi vị, nên thơ. Ngày hội ngộ của họ sau ngần ấy năm lại là một mùa đông tuyết phủ trắng xóa.

An Chính bước nhanh về phía trước, rốt cuộc dừng lại trước mặt cô. Chưa kịp để Giai Nghi kịp định hình, anh đột nhiên quỳ một gối xuống tháo đôi guốc trên chân cô ra.

- Anh làm gì vậy? – Giai Nghi hốt hoảng đẩy bả vai người đàn ông lùi ra, nhưng anh ta vững vàng như một hòn núi rắn chắc, tuyệt nhiên không lung lay.

- Đi tạm vào đi, trời lạnh rồi.

Đôi giày thể thao được anh xỏ vào bàn chân lạnh ngắt của cô, dây giày thắt chặt lại một chút để đảm bảo không bị rơi ra trong quá trình di chuyển. Cảm nhận lòng bàn chân ấm áp, Giai Nghi không nói nổi cảm xúc trong lòng mình là gì. An Chính xách đôi guốc của cô lên, đi đôi tất không dẫm lên tuyết. Cái lạnh thấu xương truyền từ gang bàn chân chạy dọc lên tận óc khiến An Chính không khỏi rùng mình, nhưng nhìn lại đôi chân nhỏ bé đi trong chiếc giầy thể thao quá cỡ của mình, anh liền cảm thấy thỏa mãn. Con gái nhiều khi cũng thật kì lạ, họ có thể bất chấp thời tiết để mặc một bộ đồ thật đẹp, cũng chẳng quan tâm bản thân có vì thế mà chết rét hay không.

Giai Nghi lúc này có vẻ im lặng bất thường. Dọc đường đi, cô đều không nói một lời, bước chân di chuyển cũng rất chậm chạp. Chiếc giày rộng hơn nhiều so với kích cỡ bình thường của cô nên bất đắc dĩ đành phải đi cẩn thận một chút, nếu không nó liền có thể tuột khỏi chân. Người đàn ông bên cạnh thấy thế cũng thế cũng giảm dần tốc độ, vừa đi vừa chăm chú quan sát dưới chân cô.

Hai người cứ thế, lặng lẽ về đến trước cửa nhà cô.

- Anh này.

- Hửm?

- Ngày kia anh có rảnh không?

- Có chuyện gì đặc biệt sao?

- Tôi hỏi trước mà, anh trả lời đi.

- Rảnh.

- Vậy đi chơi với tôi một hôm nhé.

An Chính ngớ người. Cô nói như vậy, là có ý gì?

- Đừng ngạc nhiên quá như vậy, đây là lời cảm ơn của tôi. Hôm nay cũng nhờ có anh giúp đỡ, tôi thực sự rất biết ơn.

- Không có gì, là việc nên làm mà.

Cô gái này thật biết cách làm anh bối rối. Đôi mắt long lanh cứ như có như không nhìn về phía anh, thực sự khiến An Chính không tài nào giữ bình tĩnh nổi.

- Vậy chốt là ngày hôm kia nhé.

Nói xong cô tháo đôi giày trả lại cho người đàn ông, sau đó cầm guốc vào trong nhà đóng cửa lại. Không ai kịp nhìn thấy dư quang lướt qua trong ánh mắt cô, vụt sáng rồi biến mất.