Lời Tỏ Tình Tuyết Rơi

Chương 1



1.

Tôi ngồi vắt chéo chân trên sô pha ăn snack khoai tây.

Nguyệt Nam Đình đeo tạp dề, quét miếng khoai tây tôi không cẩn thận làm rơi xuống sàn nhà.

Đây chính là chồng của tôi.

Nói chính xác thì, đây chính là chồng trong giấc mơ của tôi.

Cậu là một người chồng chuẩn mực, một người chồng trong mơ của bao cô gái, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.

Quan trọng nhất là cậu ấy rất dính người.

Khi ăn cơm thì thích ôm tôi vào trong ngực đút cho tôi ăn.

Lúc ngủ thì thích ôm tôi vào trong ngực ru ngủ.

Đến cả tắm rửa cậu ấy cũng muốn tắm thay cho tôi.

Ban đầu tôi còn vô cùng ngại ngùng. Bởi lẽ đây chính là nam thần mà tôi đã yêu thầm từ lâu.

Nhưng sau đó, nghĩ tới đây là mơ thì tôi dần dần buông thả bản thân.

Sau khi quét miếng khoai tây kia xong, cậu ấy đoạt lấy túi snack khoai tây của tôi: “Vợ ơi, khen anh đi, anh muốn hôn hôn.”

Tôi đang định thò đầu qua hôn cậu thì chuông đồng hồ của tôi đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ của mình.

2.

Lần đầu tôi mơ thấy Nguyệt Nam Đình chính là vào ba tháng trước.

Một đêm nọ, sau khi tôi mơ mơ màng màng chìm vào trong giấc ngủ, tôi phát hiện mình đang đứng ở lễ đường.

Trên người tôi mặc một chiếc váy cưới lộng lẫy, Nguyệt Nam Đình đứng đối diện tôi thì mặc trang phục dành cho chú rể.

Ba tôi khóc chảy hết cả nước mắt nước mũi: “Ba giao con trai ba cho con, con phải đối xử thật tốt với con bé đấy!”

Con trai?

Phải là con gái mới đúng chứ?

Ba, ba kích động quá nên nói nhầm luôn cả giới tính của con rồi ư?

Nguyệt Nam Đình ngoan ngoãn gật đầu, vô cùng trân trọng nắm lấy tay của tôi, sau đó cùng tôi đọc lời thề, trao nhẫn cho nhau.

Đến lúc chúng tôi phải hôn môi nhau thì cả người tôi cứng đơ lại.

Nguyệt Nam Đình thì bá đạo nâng cổ tôi lên, sau đó cúi đầu hôn sâu tôi.

Tiếp đó, chúng tôi động phòng. Tôi luống cuống không biết phải làm thế nào.

Đến cả yêu đương tôi còn chưa yêu lần nào, là một cô gái độc thân từ trong trứng, làm sao tôi có thể biết được tiếp theo mình nên làm cái gì?

Vì thế lúc cậu ấy định cởi quần áo của tôi thì tôi hoảng sợ mở mắt ra, bừng tỉnh và thoát khỏi giấc mơ ấy.

Nhưng hôm sau, khi chìm vào trong giấc ngủ, tiếp tục vào giấc mơ ấy, tôi phát hiện thời gian vẫn đang dừng lại ở thời điểm mà tôi rời đi.

Nguyệt Nam Đình nói: “Anh đã chờ hôm nay từ rất lâu rồi, tại sao em lại phản ứng như vậy?”

Nhưng đây chỉ là mơ thôi.

Tôi cởi quần áo giúp cậu: “Anh đến đây đi, em nằm, anh muốn làm gì thì làm.”

Nguyệt Nam Đình: “……”

3.

Sau khi những cảnh giới hạn độ tuổi diễn ra.

Tôi chính thức bước vào cuộc sống tân hôn của mình trong mơ.

Mỗi ngày rời giường tôi đều cùng Nguyệt Nam Đình đánh răng. Tôi còn rất thích bôi trộm mù tạt vào trong bàn chải của cậu ấy.

Mỗi lần bị dính mù tạt, cậu lại nhăn chặt mi lại, sau đó một hai đòi hôn tôi để tôi cũng được “thưởng thức” hương vị ấy.

Chúng tôi còn cùng nhau dắt chó đi dạo.

Cậu ấy thì dắt chó, còn tôi thì dắt một thằng chó thích động tay động chân với mình.

Mỗi lần tôi đều cảnh cáo cậu: “Nếu mà anh còn dám làm bậy làm bạ, động chân động tay gì đó với em thì đêm nay anh đừng hòng được leo lên giường của em.”

Nguyệt Nam Đình mím chặt môi: “Nếu mà anh làm vậy thì mai anh sẽ đãi em ăn thịt chó.”

Chó con đang đứng bên cạnh: Tôi cảm ơn anh nhiều nhé.

Nhưng chúng tôi chỉ hạnh phúc với nhau ở trong mơ thôi, chứ còn ở hiện thực thì…

Tôi cùng Nguyệt Nam Đình chẳng có quan hệ gì hết.

Mà tôi còn yêu thầm Nguyệt Nam Đình từ rất lâu rồi, lũ bạn tôi cũng khuyên tôi nên dũng cảm theo đuổi tình yêu.

Tôi nói: “Không, tớ sẽ không theo đuổi dồn dập như thế. Tớ muốn cậu ấy chú ý đến mình rồi mới từ từ tìm hiểu con người tớ và yêu tớ.”

Vì thế tôi mặc một bộ trang phục ếch xanh đi bán bóng bay hình con ếch ở cổng trường đại học.

Quả nhiên Nguyệt Nam Đình đã bị tôi thu hút sự chú ý. Cậu nói: “Cả ếch to lẫn ếch nhỏ đều đớ đẩn thật.”

Quan trọng nhất là cậu ấy nói xong còn không mua bóng cho tôi.

Điều đó đã làm tôi vô cùng tức giận.

Vì thế tôi quên luôn mục đích của chính mình, mặc trang phục ếch xanh, bán bóng bay hình ếch xanh liên tục trong vòng 1 tuần.

Cả lớp đều gọi tôi là “Công chúa ếch xanh”.

4.

Đúng là mất mặt thật mà.

Nhưng do bóng tôi bán quá đắt hàng nên tôi lại bán thêm một tuần nữa.

Vì thế, tôi tiến hóa từ “Công chúa ếch xanh” lên làm “Nữ hoàng ếch xanh”. Tất cả mọi người xung quanh đều gọi tôi bằng biệt danh ấy.

Với thái độ không mặn không nhạt, chẳng quan tâm tới tôi này của Nguyệt Nam Đình, tôi quyết định sẽ chủ động ra trận.

Nhưng tôi cũng không thể để sự say mê của mình dành cho cậu thể hiện ra ngoài quá lộ liễu được.

Tại đại hội thể thao, tôi đưa một tờ giấy cho cô bạn trong phòng phát thanh, người đọc những bài cổ vũ cho các thí sinh tham gia.

Tờ giấy đó do bạn tôi viết. Cô ấy cứ làm ra vẻ bí mật không cho tôi được xem trộm mà trực tiếp bắt tôi mang lên phòng phát thanh.

Cô ấy còn khẳng định chắc nịch với tôi rằng sau chuyện này, nhất định Nguyệt Nam Đình sẽ nhớ rõ tôi.

“Bạn Nguyệt Nam Đình lớp C, cậu vừa đẹp đẽ và dịu dàng, vừa phong lưu phóng khoáng. Màn thể hiện vừa rồi của cậu trên sân chạy vô cùng ngầu, vô cùng tuyệt vời, cứ như một chú ngựa hoang chạy tự do vậy.”

“Mình là Cố Vũ Tiêu ở lớp A, mình ở lớp A chờ cậu!”

Tôi đúng là bị quỷ sai khiến mới thật thà không đọc trộm tờ giấy đó. Thế nên tôi mới có thể đưa được tờ giấy với nội dung như vậy để người ta đọc lên loa phát thanh của trường.

Sau chuyện này, mọi người lại biết đến tôi với cái tên mới: “Cố Vũ Tiêu ở lớp A.”

Khi trở về tôi chạy ngay qua đánh bạn tôi một cái. Cô ấy không chỉ không tức giận mà còn cười như nắc nẻ: “Tớ không ngờ một người nhát cáy như cậu lại dám lên phòng phát thanh thật.”

Tôi cười từ thiện: “Tớ đã hắc hóa rồi, đừng làm phiền tớ, không là tớ không biết mình sẽ làm gì cậu đâu.”

Nhưng bạn tôi nói đúng. Qua chuyện này Nguyệt Nam Đình lại nhớ rõ tên tôi thật.

Vì sao tôi biết chuyện đó ư? Vì có một lần tôi đi nhầm vào WC nam, cậu ấy nói với tôi: “Bạn Cố Vũ Tiêu lớp A à, đây là nhà vệ sinh nam.”

Một câu làm cả hai đều xấu hổ.

Để tránh cho ấn tượng đầu tiên của cậu rằng tôi là một kẻ biến thái, tôi nói: “Tớ biết.”

“Tớ đến đây để đưa giấy cho anh tớ.”

Xem đi, lý do thật chính nghĩa đến nhường nào.

Tôi chính là sứ giả của chính nghĩa.

5.

May là cậu ấy cũng không ở lại lâu mà rời đi ngay.

Nếu không tôi sẽ phải kéo một người qua đường qua nhận người đó làm anh trai mình.

Đám bạn xấu xa của tôi lại đưa ra cho tôi một ý kiến, bảo với tôi rằng Nguyệt Nam Đình đang muốn học vẽ tranh.

Điều đó có nghĩa là gì?

Là tôi có cơ hội rồi đó. Trùng hợp, vẽ tranh chính là lĩnh vực mà tôi am hiểu nhất.

Vì thế, tôi “không cẩn thận” làm lộ ra hàng chục giấy chứng nhận của mình, khi tới phỏng vấn thì điện thoại tôi lộ ra tài khoản của một chủ blog vẽ tranh với hơn 30 vạn fan.

Tôi được mẹ của Nguyệt Nam Đình nhận vào làm ngay lập tức.

“Cháu ngoan à, quãng đời còn lại của con cô giao lại cho cháu đó!”

Lời của mẹ Nguyệt Nam Đình làm tôi ngỡ như mình đang kết hôn với con của bà.

Tôi gật đầu: “Cô cứ yên tâm, cứ giao cho cháu ạ!”

Phải nói là nền tảng của Nguyệt Nam Đình thảm đến mức không “mỹ từ” nào có thể miêu tả được, vẽ nhìn như cức.

Không, đó thật sự là cức ấy!

Nhớ đến mục đích của chuyến đi lần này của mình, tôi quyết định sẽ động viên và nịnh nọt cậu.

Tôi: “Cậu vẽ quả dứa khá giống rồi đấy! Đã có tiến bộ vượt bậc.”

Mặt cậu ấy đen như đít nồi: “…… Đây là quả táo.”

Tôi: “Cậu nhìn xem, cái này vẽ giống y hệt ảnh gốc luôn này.”

Cậu ấy: “…… Đây chính là ảnh gốc bị tôi xé.”

Được thôi, tôi không nói nổi lại người này nữa. Cứ coi như tôi là người câm đi.

Tôi đã làm người câm suốt vài tháng liền, nhưng tôi thật sự không chịu nổi cậu học trò “tài giỏi” này của mình nữa.

Vẽ một đường thẳng mà như người mắc bệnh Parkinson*.

*Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và sau cùng ổn định tư thế và/hoặc dáng đi

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nghĩ đến chuyện này, tôi lại nhịn, nhịn, nhịn.

Nhưng mà chúng tôi vẫn chẳng có tiến triển gì. Cậu ấy vẫn làm ra vẻ “Chúng ta không thân, chúng ta không quen” như lúc trước.

Nhưng mà tôi lại thích gương mặt này của cậu ấy.

Tại sao tôi có thể nhất kiến chung tình với gương mặt kia được nhỉ?

6.

Tôi mệt rồi, tôi muốn từ bỏ.

Phải công nhận là người này quá trâu bò. Qua mấy tháng rồi mà cậu chẳng nghe lọt lời tôi nói chút nào, cứ như nước đổ đầu vịt vậy.

Tôi dạy cậu vẽ một kiểu thì cậu sẽ vẽ theo kiểu ngược lại.

Tôi bỏ cuộc.

Ban ngày tôi phải đối mặt với nam thần làm mặt lạnh, ban đêm tôi lại gặp nam thần luôn miệng tươi cười với mình.

Tôi sẽ ổn thôi!

Trong mơ, Nguyệt Nam Đình bóp chân, đấm chân cho tôi. Tôi nhìn mà cảm thấy khó chịu.

Trong mơ thì cậu ấy thích tôi đến vậy, nhưng hiện thực cậu ấy lại chẳng cho tôi chút mặt mũi nào.

Tôi đạp cậu trong mơ một cái: “Này, anh thích cô gái như nào?”

Cậu lười biếng ngẩng đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Như em ấy.”

Tôi: “Anh đã suy nghĩ ba giây, vì thế đây không phải lời thật lòng của anh.”

Nguyệt Nam Đình: “Được thôi, thế anh nói thật vậy. Anh thích mấy cô gái xinh đẹp da trắng chân dài.”

Tôi: “……”

Trong hiện thực, tôi không còn gặp lại Nguyệt Nam Đình nữa.

Nhưng tôi thật sự thích gương mặt của cậu ấy. Vì gương mặt đó, có chết tôi cũng cảm thấy mãn nguyện.

Nhưng tôi không ngờ mình lại gặp được Nguyệt Nam Đình ở KTV.

Một giây trước tôi còn hát một bài tình ca.

Giây tiếp theo, tôi yên lặng đưa mic cho đứa bạn bên cạnh tôi.

Tôi: “Cậu chọn bài, tớ đã hướng dẫn cậu hát như nào rồi đấy.”

Bạn tôi: “Trâu bò nha! Nhưng tớ cũng không biết hát. Có bạn nào muốn hát bài này không?”

Nguyệt Nam Đình cũng tới đây cùng bạn.

Cậu ấy chẳng hát gì cả, chỉ ngồi im một bên.

Tôi cảm giác như cậu ấy đang nhìn mình, tôi cũng nhìn cậu ấy.

Nhìn kỹ thì, cậu ấy cũng khá đẹp trai nhỉ?

Chợt Nguyệt Nam Đình chạm ánh mắt tôi. Cậu quay đầu đi, xung phong nhận việc hát tình ca.

Bạn của cậu ấy ồn ào: “Úi trời, Nam Đình, cậu định luyện hát tình ca cho bạn gái tương lai nghe sao?”

7.

Quả thật, Nguyệt Nam Đình hát rất truyền cảm.

Tiếc là cậu hát hơi khó nghe, như vịt đực vậy.

May là trong mơ Nguyệt Nam Đình cũng không thích hát nên tôi không phải thường xuyên nghe giọng hát này của cậu.

“Hát khó nghe nhưng mà dạt dào tình cảm thật đấy.” Bạn tôi nói.

Bạn tôi đang tạo cơ hội cho tôi. Cậu ấy chê bai Nguyệt Nam Đình để cậu ấy buồn bã, thất vọng, tạo cơ hội cho tôi xuất hiện, trở thành ánh sáng cứu vớt Nguyệt Nam Đình.

Tiếc rằng Nguyệt Nam Đình lại không ra chiêu như lẽ thường: “Người ấy nghe thấy tình cảm của tôi là được rồi.”

Ý của cậu ấy là ở đây có người mà cậu ấy thích?

Tôi quét mắt nhìn qua, dựa theo tiêu chuẩn “người đẹp da trắng chân dài” của cậu thì ở đây cũng chỉ có hoa khôi của khối đủ tiêu chuẩn thôi.

Tôi bám lấy không buông chuyện này, hỏi Nguyệt Nam Đình: “Ở đây có người mà cậu thích hay sao?”

Bạn tôi không ngờ tôi lại dũng cảm đến như vậy, luôn miệng kêu 666* bên tai tôi.

*Trong tiếng Trung, 6 đọc là liù, khá giống với cách phát âm của bò là niú. Vì thế ý của bạn nữ chính ở đây là đang khen cô ấy trâu bò.

Nguyệt Nam Đình nghiêm túc nhìn tôi, khẳng định: “Có.”

Như nghĩ đến gì đó, cậu lại bổ sung thêm một câu: “Thật ra tôi thích cô ấy từ rất lâu rồi.”

Bạn tôi luôn miệng kêu 666.

Tôi không biết nói gì cho phải, buột miệng: “666.”

Tôi: “……”

Nguyệt Nam Đình cùng mọi người tại đây: “…….?”

Tôi muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thật đấy!

Một kẻ mới thất tình như tôi hèn mọn tiếng vào trong giấc mơ đẹp của mình.

Trong mơ, Nguyệt Nam Đình mua một túi snack khoai tây to về cho tôi.

“Rốt cuộc thì người anh thích là ai vậy?”

Lúc tôi hỏi thì cậu ấy còn đang thay giày nên không nghe thấy.

Tôi thở dài. Đây là giấc mơ mà, tôi hỏi việc này cũng có ích gì đâu?

Tôi mệt rồi, tôi muốn quên đi tình cảm của mình với Nguyệt Nam Đình. Tôi cũng muốn vạch ra ranh giới rõ ràng của mình và cậu trong mơ.

Dù sao thì cậu ấy cũng có người mà mình thích rồi.

Kể cả trong mơ tôi cũng không có quyền mơ ước đến cậu.

“Chúng ta ly hôn đi.”

Cậu ấy cười: “Em nói đùa cái gì vậy?”

Thái độ của tôi vô cùng kiên quyết, giây tiếp theo, tôi thấy giấc mơ của mình bị tan vỡ.

Trong bóng đêm vô tận, tôi mở bừng mắt ra.

Thật kỳ lạ, bình thường là tôi chủ động tỉnh dậy thì giấc mơ mới kết thúc.

Tại sao lần này giấc mơ lại đột nhiên biến mất nhỉ?

8.

Tôi lăn qua lăn lại trên giường, không ngủ được.

Cuối cùng tôi cũng chờ được đồng hồ báo thức của mình vang lên. Tôi ngồi dậy, tắt chuông báo thức đi.

Nhưng tôi không ngờ rằng mình không phải là người duy nhất mất ngủ. Nguyệt Nam Đình cũng bị mất ngủ giống tôi.

Lúc ăn trưa ở nhà ăn, tôi thấy hai mắt cậu thâm quầng, dáng vẻ uể oải.

Ngồi ăn thôi mà nhìn cậu sắp gục cả xuống bát cơm của mình rồi.

Bạn của cậu ấy trêu cậu: “Chẳng lẽ đêm qua cậu đi đào mộ nhà người ta nên gặp quả báo à?”

Nguyệt Nam Đình liếc nhìn cậu bạn kia một cái, không nói gì.

Tôi cúi đầu xuống ăn cơm, đột nhiên nghe thấy cậu nói:

“Trong mơ tớ đối xử với cô ấy tốt như vậy, sao cô ấy lại muốn ly hôn với tớ?”

Tôi: “?”

Cậu ấy có ý gì?

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn quanh đây.

Không phải tôi cùng nam thần của mình mơ cùng một giấc mơ đó chứ?

Làm sao có chuyện đó thật? Nếu là vậy tôi sẽ đăng xuất khỏi thế giới này luôn cho mọi người xem!

Bạn của Nguyệt Nam Đình nói: “Hóa ra không phải cậu đi đào mộ nhà người ta, mà là bị vỡ mộng xuân!”

Tôi càng nghe càng khó hiểu. Đột nhiên Nguyệt Nam Đình nói: “Chẳng lẽ vì hôm qua tớ nói không rõ ràng nên làm cô ấy hiểu lầm? Vì thế cô ấy mới đòi ly hôn với tớ?”

Bạn của Nguyệt Nam Đình nói: “Có khi là vậy thật đấy. Nhưng mà cậu cũng nhát thật, đêm nào cũng mơ tới người ta mà còn không dám theo đuổi người ấy.”

“Người ta chủ động tới gần cậu thì cậu làm mặt lạnh như người ta thiếu nợ cậu vậy.”

Nguyệt Nam Đình cúi đầu xuống ăn tiếp, bạn của cậu ấy lại nói: “Lần trước khi người ta bán bóng bay, chẳng biết là ai chê người ta ấy nhờ? Sau khi biết đó là Cố Vũ Tiêu thì lại lấy tiền túi của mình đi kêu gọi cả lớp mua bóng ủng hộ.”

“Cũng không biết là ai thấy Cố Vũ Tiêu ứng tuyển làm gia sư thì lập tức bảo mẹ mình nhận cô ấy.”

“Cũng không biết là ai vì muốn Cố Vũ Tiêu dành nhiều thời gian cho mình hơn mà cố ý vẽ xấu, làm trò mèo trước mặt cô ấy.”

“Cũng không biết là ai nghe nói người ta muốn đi KTV thì ăn vạ tớ đòi đi theo.”

“Lại còn bày đặt hát tình ca trước mặt mọi người, người ta hỏi có thích ai hay không thì lại còn trả lời lấp lửng.”