Lời Tỏ Tình Tuyết Rơi

Chương 3



Edit + Beta: Minh An

Nguyệt Nam Đình lập tức hoảng loạn đến mức không biết nên để tay mình vào đâu.

“Ha ha, làm gì có chuyện đó? Tớ trốn cậu làm gì?”

“Tớ cũng có nợ tiền cậu đâu.”

Thấy cậu cứ chần chờ không nói, trong lòng tôi vô cùng mệt mỏi.

Tôi không nhìn thấu suy nghĩ của cậu ấy.

Lúc nóng lúc lạnh, làm người ta vô cùng phiền lòng.

Đột nhiên trên tay tôi có một hộp nhỏ. Tôi ngẩng đầu lên thì thấy trên mặt Nguyệt Nam Đình hơi đỏ, đến mắt cậu cũng không dám nhìn trực tiếp vào tôi.

“Quà cho cậu.”

“Là quà cảm ơn cậu lúc trước đã dạy vẽ cho tớ. Mẹ tớ nói tớ đã có tiến bộ rất lớn.”

“Tớ cũng chưa tặng quà cho người khác, cũng không biết cậu thích cái gì.”

Tôi mở hộp ra thì thấy bên trong có một con rùa đen.

Giống y như con mà tôi nuôi trong mơ.

16.

Tôi kể cho các bạn cùng phòng chuyện này.

Các cậu ấy thấy rùa đen của tôi thì cười nhạo:

“Không phải là nam thần của cậu thấy cậu quá chậm chạp trong chuyện tình cảm nên mới tặng cho cậu một con rùa để bảo cậu nhanh chân nhanh tay lên tỏ tình trước đó chứ?”

Tôi: “……”

Tôi không kể cho các cậu ấy chuyện mình cùng Nguyệt Nam Đình có chung một giấc mơ.

Nếu mà các cô ấy biết nhất định sẽ hỏi nhiều vấn đề thiếu muối.

Chẳng hạn như nam thần một đêm bao nhiêu lần?

Hay là thể lực của nam thần có tốt không?

Nghĩ thôi tôi cũng ngại chết.

Dù sao thì sau khi tôi tỉnh dậy, tôi cũng quên hết mấy cảm giác đó rồi.

Vì thế nếu bị hỏi vậy thì tôi biết trả lời như nào?

Cũng vì cảm thấy quá ngại ngùng nên tôi không định thẳng thắn nói chuyện mình mơ cùng một giấc mơ với Nguyệt Nam Đình cho các cô bạn của mình.

Chuyện này quá xấu hổ. Trong hiện thực đến tay chúng tôi cũng chưa từng nắm bao giờ cơ mà.

Tôi nói: “Có lẽ là cậu ấy muốn ám chỉ muốn có được tình yêu vĩnh cửu với tớ chăng?”

Bạn cùng phòng: “…… Đúng là đầu óc chỉ toàn có phế liệu mang hai chữ yêu đương. Cô bạn, mau tỉnh lại đi!”

Tôi lấy giấy bút tới, các cô bạn cùng phòng hỏi tôi định làm gì.

Tôi nói: “Tớ không phải là nhà sư, tớ không nhịn nổi nữa rồi, tớ muốn đi tỏ tình!!”

“Vẫn là câu nói đó, nếu mà cậu ấy không bước một bước thì tớ sẽ bước hết đoạn đường còn lại giúp cậu ấy!”

Bạn cùng phòng tôi đỡ trán bất lực: “Về sau nếu hai cậu yêu nhau thì chắc chắn địa vị của cậu trong gia đình sẽ rất thấp!”

Tôi kiêu ngạo hất cằm lên. Trong mơ tôi chính là nữ vương của Nguyệt Nam Đình, tiền lương của cậu cũng đều giao cho tôi quản lý hết.

Tôi: “Tớ kệ. Nếu tỏ tình thất bại thì chúng tớ vẫn sẽ là bạn, đi đường mà gặp cậu ấy tớ cũng sẽ vui vẻ chào hỏi.”

Nhóm bạn cùng phòng của tôi khinh bỉ nhìn tôi: “Nếu không biết, nghe xong còn tưởng cậu đã bị nhiều thằng tra nam lừa dối tình cảm rồi đấy!”

Tôi: “……”

Không nói không ai bảo các cậu câm đâu!

17.

Tôi viết mười bức, cuối cùng tôi chỉ chọn một bức.

Bởi lẽ chín bức thư kia chính là lời tỏ tình tôi chép từ lời bài hát.

Trong lúc viết, tôi nhớ lại cảnh lần đầu mình gặp Nguyệt Nam Đình.

Tôi cũng lấy đó để viết thư tỏ tình.

Lúc ấy, tôi ngồi ở ghế đá công cộng chờ mẹ tôi đi du lịch từ nơi khác về để đón bà về, giúp bà mang hành lý về nhà.

Sau khi nhận được hành lý của mẹ tôi thì tôi lạc mất bà.

Tôi đi xung quanh một lúc, mãi mới tìm thấy mẹ tôi. Nhưng đáng buồn thay, tôi quên luôn mình ném hành lý của bà ở chỗ nào rồi.

Tôi đang định lên phòng phát thanh nhờ người ta báo loa tìm đồ thì thấy một chàng trai mặc áo cộc màu xám, mặc quần đùi màu đen cầm hành lý của mẹ tôi từ từ bước tới.

Trước khi gặp Nguyệt Nam Đình, tôi vốn không tin vào chuyện vừa gặp đã yêu.

Nhưng sau khi gặp được Nguyệt Nam Đình, tôi lại cảm thấy bản thân mình đã bị sắc đẹp mê hoặc rồi.

“Cái này của cậu đúng không?”

Giọng nói của Nguyệt Nam Đình dễ nghe đến mức làm tôi mềm nhũn cả chân.

Cậu đúng là một người anh hùng làm việc tốt không ghi danh. Sau khi cậu đưa đồ cho tôi xong thì vô cùng phóng khoáng hất tóc, xoay người rời đi không chút vương vấn.

Nếu là bình thường thì tôi sẽ nói: “Có mỗi cái tóc mà cũng phải làm màu.”

Nhưng lúc ấy tôi lại nghĩ: “Động tác gai mắt như vậy mà trông cậu ấy lại vô cùng quyến rũ.”

“Từ nay về sau, đây chính là nam thần của mình!!”

Sau đó tôi lại phát hiện nam thần chuyển tới trường của mình.

Tôi kể cho các bạn mình lý do mà tôi thích Nguyệt Nam Đình.

Các cậu ấy nói: “Đúng là cách cậu thích người ta cũng độc lạ thật. Nhưng không sao, muốn nhan sắc thì cậu cũng có nhan sắc, muốn thông minh thì cậu cũng có thông minh. Tuy rằng nếu yêu nhau thì nam thần của cậu hơi giống như hoa nhài cắm bãi phân trâu là cậu đây nhưng vẫn miễn cưỡng có thể chấp nhận được.”

Tôi: “……?”

18.

Rời khỏi ký ức, tôi nghiêm túc viết một bức thư tỏ tình vừa ngắn gọi lại vừa nghiêm túc, chỉnh sửa lại bản thảo qua loa trước đó.

Có lẽ do đêm khuya nên tôi trở nên hưng phấn. Tôi cảm thấy bức thư tỏ tình này của mình đúng là tuyệt vời nhất trên đời, một chữ thôi cũng có thể làm người đọc cảm động rưng rức rồi!

Nhưng hôm sau, khi tỉnh lại, tôi đọc lại bức thư tình kia thì cảm thấy nó như một thảm họa.

Tôi vô cùng buồn bã. Nghĩ nghĩ, tôi lại chỉnh sửa bức thư tình của mình.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đi tỏ tình người ta. Dù thành công hay thất bại thì tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi.

Không hiểu sao gần đây trời vô cùng lạnh.

Tôi nhớ tới lời của mẹ mình – fan hâm mộ lão làng của các bộ phim tình cảm máu chó: “Nếu tỏ tình vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm thì hai người có thể bên nhau cả đời.”

Tôi nghe xong thì cũng không để tâm, cũng chẳng tin lắm vào điều đó.

Nhưng sau đó ba tôi lại nói cho tôi biết:

“Thật ra ba và mẹ con cũng tỏ tình với nhau vào ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm.”

“Ban đầu mẹ con còn không đồng ý cơ. Nhưng mẹ con lại bảo hôm đó là ngày tuyết rơi đầu tiên trong năm, bầu không khí quá lãng mạn nên mới cố rộng lòng đồng ý với ba. Đúng là miệng nói một đằng đầu nghĩ một nẻo.”

“Rõ ràng là trước đó bà ấy nói rằng nếu ba tỏ tình bà ấy vào ngày tuyết rơi đầu tiên của năm thì bà ấy sẽ đồng ý. Cuối cùng bà ấy lại quên béng luôn!”

Tôi thầm nghĩ trong lòng: Trong hiện thực cũng có chuyện lãng mạn như vậy sao?

Tôi vừa cười nhạo trong lòng, vừa lấy điện thoại ra xem năm nay ngày đầu tiên tuyết rơi là ngày nào.

Dù sao thì tỏ tình ngày đó cũng không khác gì bình thường lắm đâu.

19.

Tôi lại mơ thấy Nguyệt Nam Đình.

Lần này cậu không buộc tạp dề đi làm việc nhà nữa.

Cậu ngồi bên cạnh tôi, vô cùng thẳng thắn nói: “Anh biết đây là mơ. Em cũng là giả.”

Cả người tôi cứng đờ. Câu tiếp theo cậu ấy nói rằng: “Anh sẽ không tiếp tục mơ đến em nữa đâu.”

Giây tiếp theo, giấc mơ của tôi vỡ tan.

Nhớ lại lời của Nguyệt Nam Đình nói trong mơ, tôi tự hỏi. Có phải cậu không thích tôi nên cậu mới không muốn tiếp tục gặp tôi trong mơ nữa không?

Đã lúc nóng lúc lạnh ở hiện thực thì thôi, đến cả trong mơ cũng như vậy.

Cậu nghĩ tôi thèm được mơ cậu chắc?

Nước mắt tôi chảy ra, nhóm bạn cùng phòng bị tôi đánh thức.

“Trời ơi, hơn nửa đêm rồi mà cậu còn khóc, chẳng lẽ thấy ma hả?”

Tôi càng tủi thân hơn: “Không phải là bị ma dọa mà là bị người bắt nạt đến khóc. Số tớ đúng là khổ mà, chẳng những chưa có được người yêu mà còn bị thất tình nữa.”

Nhóm bạn cùng phòng vô lương tâm của tôi cười khanh khách.

Tôi: “……”

Tôi giận rồi đấy, tôi không thèm nói chuyện nữa đâu!

Nhóm bạn cùng phòng hỏi tại sao tôi lại khóc, tôi không biết nên trả lời như thế nào. Tôi cũng chẳng thế nói rằng ở trong mơ của mình, Nguyệt Nam Đình muốn kết thúc với tôi, đúng chứ?

Tôi chỉ có thể ậm ờ nói rằng tôi nằm mơ thấy mình bị Nguyệt Nam Đình vứt bỏ.

Nhóm bạn cùng phòng tôi cạn lời. Các cô nàng an ủi tôi lấy lệ, bảo rằng chuyện trong mơ đều trái ngược với hiện thực.

Các cậu ấy bảo rằng: Nhỡ đâu trong hiện thực là tôi vứt bỏ Nguyệt Nam Đình thì sao?

20.

Gần đây không hiểu Nguyệt Nam Đình đang bận làm gì, tôi chẳng thấy bóng dáng cậu ấy đâu cả.

Bạn của cậu ấy tới tìm tôi, cầm thêm một đống tranh vẽ.

Cậu ấy nói đây đều là tranh do Nguyệt Nam Đình vẽ, cậu ấy hy vọng sau khi tôi xem xong thì có thể hiểu rõ tình cảm của Nguyệt Nam Đình.

Cậu ấy còn nói mình đã mặc kệ an nguy của bản thân mà trộm chỗ tranh vẽ ấy từ chỗ Nguyệt Nam Đình mang qua cho tôi.

Tôi cẩn thận mở từng bức tranh ra xem, trên tranh đều vẽ một người khá giống một cô gái.

Nhưng với một kẻ phàm phu tục tử như tôi, nhìn một bức tranh quá “bác học” như này, tôi vẫn không thể hiểu được.

Nói thẳng ra là tôi không hiểu mấy bức tranh theo trường phái trừu tượng này đang vẽ cái gì.

Nhìn ánh mắt chờ mong của bạn Nguyệt Nam Đình, tôi không nỡ nói ra sự thật, đành làm vẻ hiểu rõ gật đầu: “Ừm.”

Bạn của Nguyệt Nam Đình mừng như điên: “Thế mà cậu còn có thể nhìn ra được Nguyệt Nam Đình đang vẽ cậu. Tớ còn tưởng rằng cậu ấy vẽ xấu thế này cậu không nhận ra được cơ.”

Tôi: “……”

Điện thoại của cậu bạn kia hơi rung rung một chút. Cậu ấy cầm điện thoại lên nhìn qua một chút sau đó vội vã lấy tranh lại.

“Chắc hẳn là cậu đã hiểu tình cảm của Nguyệt Nam Đình rồi, tớ phải về trước đây.” Cậu ấy chậm rãi rời đi.

Tôi nghĩ, quả nhiên là Nguyệt Nam Đình không thích tôi, ngược lại cậu ấy còn bắt đầu ghét tôi.

Nếu không tại sao cậu ấy lại vẽ tôi xấu như vậy?

Lại còn bảo rằng đó là tôi nữa.

Có phải cậu ấy đang ám chỉ rằng hình dáng tôi giống như cái mà cậu ấy vẽ?

21.

Dự báo thời tiết rất chuẩn, ngày mai sẽ có tuyết rơi.

Tôi đang định gửi tin nhắn cho Nguyệt Nam Đình.

Nhưng cậu lại nhắn trước cho tôi: “Ngày mai chúng ta gặp nhau một chút được không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Đây cũng là điều mà tôi đang muốn nói.

Cậu ấy đã nhắn mất phần của tôi rồi nên tôi đành nhắn lại: “Ừm.”

Đêm ấy, tôi mất ngủ.

Tôi cứ suy nghĩ lung tung, nghĩ rằng cậu ấy sẽ nói những lời làm tổn thương mình.

Nếu như trước đó thì tôi còn cho rằng cậu ấy sẽ tỏ tình mình.

Nhưng qua những việc sau đó, tôi lại không cảm thấy vậy.

Mùa đông là mùa để chúng ta diện những chiếc áo khoác thật dày. Các bạn đều nói tôi mặc ấm áp trông y như một chú gấu vậy.

Chỉ tiếc là tôi chưa quàng thêm cái khăn quàng cổ thôi.

Tôi chọc chọc lên con rùa đen Nguyệt Nam Đình, uy hiếp nó: “Nếu hôm nay chị bị từ chối thì chị sẽ nấu em lên uống canh rùa đen.”

“Ai bảo Nguyệt Nam Đình đưa em cho chị?”

“Đã không thích chị còn mang em tới đây cho chị.”

Không biết do trời lạnh hay do bị dọa thật mà sau khi tôi nói xong, rùa đen rụt cổ vào trong mai của mình.

Trùng hợp hôm nay chính là cuối tuần.

Nguyệt Nam Đình bảo cậu muốn đưa tôi đi dạo phố.

Màn lên sân khấu của cậu được diễn ra vô cùng ấn tượng. Cậu đi một cái xe ô tô, phóng nhanh vun vút dừng lại ngay trước mặt tôi. Suýt chút nữa tôi nghĩ rằng cậu ấy định đâm tôi luôn đó!

Cửa xe được đẩy ra. Nguyệt Nam Đình mặc vest màu đen, thắt cà vạt màu đỏ, tóc thì được vuốt keo thò cái chân dài của mình ra. Sau khi giày da chạm vào mặt đất thì cậu bị trượt ngã một cái.

Tôi làm như không thấy.

Mỗi lần Nguyệt Nam Đình lên sân khấu đúng là làm người ta chấn động thật!

May là cậu ấy có gương mặt này vớt vát lại cho một xíu, nếu không tôi cũng chẳng biết nên miêu tả cậu như nào nữa. Thích làm màu chăng?

“Nam Đình, cậu lại làm chuyện xấu gì mà bị báo ứng thế?”

“Mau đứng dậy đi.”

Nguyệt Nam Đình xấu hổ đứng dậy. Lúc này tôi mới phát hiện người lái xe là bạn của Nguyệt Nam Đình.

Tôi cùng cậu tìm một cái ghế đá công cộng rồi ngồi xuống. Tôi để thư tình của mình trong túi. Bức thư ấy cứ nặng tựa ngàn cân, tôi không lấy ra nổi.

Trong không khí im lặng, tôi mở miệng:

“Ha ha, nhà cậu giàu thật đấy, còn mua được cả xe đẹp vậy luôn.”

Nguyệt Nam Đình nhìn tôi một cái, ra vẻ nghiêm túc ho khan: “Thật ra đó…”

“Đó là xe của bạn tớ, cậu ấy một hai đòi tớ phải lên đó ngồi.”

“Cậu ấy nói… Các cô gái đều thích như vậy.”

Tôi: “……?”

Ai thích chứ tôi thì không nha, suýt nữa tôi bị dọa thăng thiên luôn rồi đấy!

22.

Không biết Nguyệt Nam Đình lấy một cái hộp từ chỗ nào ra, cậu đưa cho tôi.

Tôi mở ra thì thấy có một cái khăn quàng cổ trong đó.

Là một cái khăn quàng cổ màu xanh nước biển.

Trong mơ tôi đã từng nói rằng tôi thích màu xanh nước biển.

“Tặng tớ?”

Cậu ấy gật gật đầu. Tự dưng tôi phát hiện trên chiếc khăn quàng cổ này có một số mũi được đan không đều, vừa nhìn là biết sản phẩm được làm không quá tỉ mỉ, được đan bởi máy không chất lượng.

Tôi nghi rằng cậu ấy đã bị mấy người bán hàng xấu xa hố một hố.

Tôi nói: “Bây giờ người bán hàng cũng xấu tính thật đấy, hàng chất lượng như này cũng mang ra bán được, đúng là lòng người khó dò mà.”

Mặt Nguyệt Nam Đình đỏ lên: “Cái này là tớ tự đan.”

Tôi im lặng ngay lập tức, sau đó cười trừ mấy cái.

Nguyệt Nam Đình: “Tớ biết tớ đan xấu, cậu không thích thì có thể bỏ đi.”

“Về sau tớ sẽ đan cái đẹp hơn cho cậu.”

Cái gì?

Tôi nhíu mày: “Nguyệt Nam Đình, cậu có biết mình đang nói gì không? Những lời này rất dễ gây hiểu lầm đó!”

Dường như Nguyệt Nam Đình không ngờ tôi lại phản ứng như vậy. Cậu nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng tức giận. Thái độ này của cậu là có ý gì? Nói năng thì lấp lửng, tình cảm cũng nửa vời?

Nếu không phải cậu ấy cứ dây dưa không dứt với tôi thì tôi cũng chẳng ôm mộng gì với cậu ấy.

Nếu không phải trong mơ cậu ấy đối xử vô cùng tốt với tôi thì có lẽ tôi cũng không lún sâu vào thứ tình cảm hèn mọn này như vậy.

Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy vô cùng tủi thân: “Tớ chịu đủ cái thái độ lúc nóng lúc lạnh này của cậu rồi.”

“Cậu có thể nói cho tớ, rốt cuộc cậu có thích tớ hay không có được không?”

“Dù thế nào cũng nên cho nhau một câu trả lời thỏa đáng, không phải sao?”

Nguyệt Nam Đình cúi đầu, tôi không thấy rõ vẻ mặt của cậu.

Sau khi nói mấy lời đó xong thì tôi cảm thấy hối hận.

Không phải tôi tới đây để tỏ tình sao?

Tại sao lại thành tôi hỏi tình cảm mà Nguyệt Nam Đình dành cho mình là gì rồi?

“Tớ đi vệ sinh một lát.”

Ngay lúc này, tôi chỉ muốn rời khỏi đây.

Nhưng Nguyệt Nam Đình lại túm chặt lấy tay tôi làm tôi phải quay đầu nhìn cậu.

Những hạt tuyết cũng đã bắt đầu rơi. Chúng nhẹ nhàng bay lơ lửng trong không khí.

Một vài hạt tuyết rơi trên đầu Nguyệt Nam Đình. Cậu đứng giữa trời tuyết như này làm tôi liên tưởng tới mấy vị tổng tài bá đạo ở truyện ngôn tình ngày xưa. Bởi lẽ khi cậu ngẩng đầu nhìn về phía tôi thì ánh mắt của cậu rất thâm tình, giống như tôi là người mà cậu ấy yêu cả đời vậy.

Cậu ấy nói một tràng dài:

“Thật ra không phải là tớ cố ý không đáp lại tình cảm của cậu. Tớ vẫn luôn thích cậu. Chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi, nhưng có lẽ là cậu không nhớ điều đó.”