Lời Tự Thuật Đáng Chết Này!

Chương 3: TG1: Siêu sao nghịch tập (Giới giải trí) (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gà Lười Cận Thị (@GaLuoiCanThi)

03. TG1: Siêu sao nghịch tập (Giới giải trí) (3)

Gần đây đoàn làm phim 'Yêu Yêu' thay phiên nhau lên hot search, kiếm độ hot đến dư luôn. Nữ số 4 Trì Lệ tỉnh lại, giống như trở thành một người khác, biểu hiện không còn tầm thường như trước, kỹ thuật diễn đủ mạnh để chèn ép một nữ diễn viên khác, official weibo thay nhau lên sân khấu khen nấy khen để, thu được không ít fans.

Trợ lý Trịnh đã gọi cho Nguyễn Thu Thu sau đó, đến hoàng hôn, một chiếc xe bảo mẫu chạy đến dưới lầu, đón cô đến khách sạn của đoàn phim. Buổi tối Ôn Hải Đồng còn có lịch diễn, dành chút thời gian rảnh ít ỏi để học bổ túc.

Nguyễn Thu Thu không nghĩ tới, thời gian học tập của cậu ta gấp như vậy.

Tới phòng nghỉ, nhân viên công tác rời đi, Nguyễn Thu Thu đẩy cửa ra, căn phòng yên tĩnh như nghĩa địa. Cô nhẹ nhàng đi vào, nhìn thấy Ôn Hải Đồng đang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh.

"Chị tới rồi."

"Ừ." Nguyễn Thu Thu dừng chân một chút, "Tôi đã chuẩn bị một ít tài liệu ôn tập, trước mắt cần phải theo kịp tiến độ của kỳ thi, ngày hôm nay chủ yếu kiểm tra trình độ của cậu tới đâu."

Nguyễn Thu Thu kéo ghế ngồi xuống, đem một xấp tài liệu ôn tập và đề thi lấy ra.

"Tôi không rõ lịch trình của cậu, cho nên vào thời điểm không gặp nhau, cũng phải đảm bảo tiến độ học tập, số đề này không quá nhiều, vừa đủ."

Trong lúc Nguyễn Thu Thu nói chuyện, Ôn Hải Đồng đã đi đến bên cạnh, kéo ghế ngồi xuống. Cậu nhận lấy phần đề thi cô đưa, có chút ngoài ý muốn: "Chị chuẩn bị nhiều quá"

Nguyễn Thu Thu ánh mắt không rõ, bộ dạng học bá nghiêm túc nói: "Đây là nghiêm túc dạy học."

"Tùy tiện một chút cũng không sao." Ôn Hải Đồng cho rằng giáo viên mà trợ lý Trịnh tìm đến cũng phải hiểu rõ công việc của cậu, quan hệ giữa bọn họ chỉ là cho có lệ thôi.

Nguyễn Thu Thu lập tức phản bác: "Không được, việc học sao có thể tùy tiện qua loa chứ!"

Thân là một học bá (giả), phải giữ cho tôn nghiêm của học tập không bị giẫm đạp!

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ôn Hải Đồng để ý thấy cô có quầng thâm mắt, hơi hoảng hốt: "Dạo này chị rất hay thức khuya?"

"Không có, trời sinh đã có quầng thâm." Nguyễn Thu Thu có chết cũng không thừa nhận.

"..." Ôn Hải Đồng cười một tiếng, cũng không hỏi lại.

Nguyễn Thu Thu mở mấy đề thi đã được đánh dấu, đặt trước mặt cậu.

"Bắt đầu làm bài." Trước mặt nhiều thêm một cây bút.

"Nếu không hiểu thì không cần cố gắng, cậu có thể hỏi tôi."

Ôn Hải Đồng cầm cây bút chì màu đen, ngón tay động một chút, cậu không có động bút, chậm rì rì xem qua đề thi. Nguyễn Thu Thu sợ ảnh hưởng đến cậu, từ trong túi lấy ra một quyển bài tập tiếp tục làm bài.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn âm thanh xoẹt xoẹt của bút.

Mấy ngày nay, Nguyễn Thu Thu tinh thần phấn chấn lấy bài tập của đại học ôn lại từ đầu, một lần nữa tiếp thu lại kiến thức đã đánh mất thực sự rất khó, chỉ một bài tập nhỏ đã giải mất nửa ngày. Có thể đoán được những ngày sống sót tiếp theo sẽ ra làm sao...

Đây chỉ là biện pháp Nguyễn Thu Thu dùng tạm để ứng phó, kéo dài được bao lâu thì kéo.

Nhiệt độ trong phòng rất ấm, ghế dựa cũng rất thoải mái, Nguyễn Thu Thu viết viết, tâm trí dần dần bị Chu Công kêu đi chơi cờ.

Ôn Hải Đồng nhìn lại bài làm lần nữa, bắt đầu làm bài. Tốc độ giải đề của cậu rất nhanh, cũng không biết đã xem kỹ đề chưa mà đã ghi đáp án. Phần lớn bài làm phía sau bị cậu xem như không thấy, buông bút nói: "Tôi đã làm gần..."

Cậu bỗng chốc im bặt.

Nguyễn Thu Thu đã ngay ngắn gối đủ vào cánh tay ngủ quên. Cô nhắm chặt mắt, chắc là do nằm mơ nên lông mi hơi run rẩy, bởi vì sắc mặt tiều tụy, quầng thâm mắt lộ rõ, nhìn cực kỳ đáng thương, gương mặt này mẹ kiếp là muốn lấy mạng ai đây!

Nhớ lại một xấp đề thi dày cộm, lại nhìn bộ dáng ngạo mạn của Nguyễn Thu Thu lúc nãy. Ôn Hải Đồng trầm mặc, cầm bút lên lần nữa sửa lại đáp án, mấy bài để trống cũng nhanh chóng làm hết.

Cũng chỉ mất một ít thời gian, cậu làm xong bài thi, bỏ bút xuống chỗ cũ. Nguyễn Thu Thu còn chưa tỉnh dậy, Ôn Hải Đồng cũng không đánh thức cô, mà là học theo bộ dáng của Nguyễn Thu Thu, gối đầu lên cánh tay, gương mặt hơi nghiêng, tỉ mỉ đánh giá cô.

Nguyễn Thu Thu ngủ rất ngay ngắn quy củ, cánh môi mềm mại hồng hào hơi hé ra, môi được bôi một lớp son dưỡng nên nhìn rất giống khối rau câu mật đào, rất mê người. Ánh mắt Ôn Hải Đồng lưu luyến nó, đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, rất nhanh dời tầm mắt, thoạt nhìn rất giống nam sinh ngây ngô thầm lén quan sát bạn nữ cùng bàn khi trong lớp không có bóng người.

- - sau đó, duỗi thẳng đầu ngón tay, dùng sức chọc chọc vào gương mặt mềm mại của Nguyễn Thu Thu.

"Tan học rồi, dậy đi."

Ôn Hải Đồng cảm thấy rất hài lòng khi nhìn cô luống cuống tay chân ngồi dậy.

"Cậu làm xong rồi?" Nguyễn Thu Thu bình tĩnh xoa xoa khóe môi, hên là không chảy nước miếng.

"Đúng vậy, cô giáo Thu Thu."

Nguyễn Thu Thu: ".... Kêu tôi là cô giáo Nguyễn, không, kêu cô giáo là được rồi."

Cô hận cái tên mềm như bông không có lực công kích này.

...

"Bài này làm thế nào?" Cô hỏi.

"Chị không cần nghiêm túc như vậy..."

Ôn Hải Đồng có chút tùy ý, lời còn chưa nói xong, gương mặt nhỏ trước mắt lập tức ngẩng đầu, tay lướt qua eo Ôn Hải Đồng chống lên mặt bàn phía sau cậu. Gương mặt xinh đẹp ghé sát vào Ôn Hải Đồng, cơ thể hai người dựa sát vào nhau, Ôn Hải Đồng ngơ ngác, cơ thể nghiêng về phía sau, một tay chống lên mặt bàn.

Hai người quá gần nhau, cậu mơ hồ có thể thấy rõ từng sợi lông mi cong vút của cô.

"Nhớ kỹ cho tôi." Nguyễn Thu Thu nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt xinh đẹp sắc bén như dao, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu, cho nên phiền cậu hợp tác một chút, nghiêm túc học tập"

"..."

"..."

Chịu trách nhiệm... Với cậu?

Ôn Hải Đồng trầm mặc, nói: "Chị có kẹo sữa không?"

Nguyễn Thu Thu theo bản năng trả lời, "Có, tôi có mang theo... Không đúng! Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu!"

"Tôi sẽ hợp tác." Ôn Hải Đồng qua loa trả lời.

Nguyễn Thu Thu nghi ngờ nhìn cậu, lấy hai viên kẹo sữa đưa cho cậu, Ôn Hải Đồng cười cười.

Cậu đưa tay nhận lấy, nói: "Chị kiểm tra đáp án đi, đợi lát nữa rồi giảng lại bài sai cho tôi. Tôi đi lấy kịch bản phim."

Nhìn bóng dáng cậu biến mất trong căn phòng khác, Nguyễn Thu Thu cầm bài thi, dò đáp án từng bài. Ngoài dự đoán của cô, kiến thức của Ôn Hải Đồng tương đối tốt.

Nguyễn Thu Thu sửa đến mặt sau của bài thi, bỗng nhiên quên mất công thức của hàm số lượng giác. Cô ngẫm lại hồi lâu nhưng vẫn không nhớ, chợt quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng yên lặng lấy điện thoại ra, chụp bài làm.

Cũng ngay khoảnh khắc Nguyễn Thu Thu chép bài khí thế, Ôn Hải Đồng giống như u linh không tiếng động đứng ở đằng sau cô.

"Sin2a..."

Nguyễn Thu Thu nhìn điện thoại một bước, chép ra giấy một bước. Cô viết có chút chậm, điện thoại chợt tự động tắt, Nguyễn Thu Thu cầm điện thoại, còn chưa kịp bật nguồn lại thì trong nháy mắt, gương mặt cứng đờ.

Màn hình đen tuyền ngoại trừ nửa gương mặt cô, còn có thêm một gương mặt đẹp trai không biểu cảm ở phía sau, dù màn hình đen không phản chiếu rõ lắm nhưng vẫn không làm lu mờ sắc đẹp của cậu.

"..."

"..."

"Chị đang làm..."

Nguyễn Thu Thu theo bản năng chống tay đứng dậy, cô vừa nhắc người, cái ót trực tiếp đụng vào một vật cứng, lời nói dang dở của Ôn Hải Đồng chuyển thành tiếng rên đau.

"Cậu không sao chứ?" Nguyễn Thu Thu nhìn thấy Ôn Hải Đồng giơ tay che mũi, có vết máu chảy ra giữa khe hở ngón tay. Cậu cầm khăn giấy che kín mũi, khăn giấy cũng nhanh chóng bị dính đầy máu.

Mũi cậu ta sẽ không bị đủng hỏng rồi chứ...

Bị đụng hỏng rồi chứ...

Hỏng rồi chứ...

Nguyễn Thu Thu hối hận không thôi, lôi kéo cánh tay Ôn Hải Đồng, kéo cậu ngồi xuống. Gương mặt nhỏ xinh áp sát lại, cô xụ mặt, biểu tình nghiêm túc: "Ngẩng đầu lên, để tôi nhìn xem."

"Không sao đâu." Ôn Hải Đồng quay mặt đi.

Nguyễn Thu Thu trừng mắt nhìn cậu: "Đừng nói chuyện!"

Bị cô trừng mắt, Ôn Hải Đồng lại nghĩ đến câu nói chịu trách nhiệm với cậu, cậu mím môi, biến thành con cừu non ngoan hiền.

Nguyễn Thu Thu kéo tay Ôn Hải Đồng, kiểm tra rồi sau đó thuần thục xử lý vết thương. Lúc xử lý vết thương, Nguyễn Thu Thu nghiêm túc hơn rất nhiều, cũng ôn nhu hơn, rất sợ làm cậu đau. Ôn Hải Đồng thả lỏng, nhìn cô ở trên mặt cậu nhích tới nhích lui.

"Chảy máu mũi là chuyện nhỏ, nhưng nếu mũi bị thương thì xong đời, lúc đó cậu đừng hòng đóng phim." Nguyễn Thu Thu thở ra một hơi, "May mắn không có gì nghiêm trọng."

Không biết nên than xui xẻo hay may mắn, Ôn Hải Đồng đã sớm quên đi vấn đề ban nãy.

"Chị rất rành?" Ôn Hải Đồng hỏi.

"Cha tôi... Bạn bè của cha tôi mở một lớp học võ đạo." Nguyễn Thu Thu suýt chút nữa bại lộ, hên là phản ứng kịp, "Lúc trước có đến chỗ chú ấy học võ, cũng thường xử lý vết thương giúp mọi người."

Ôn Hải Đồng 'ồ' một tiếng, thò mặt lại gần: "Bên này cũng đau, chị xem coi có bị thương không?"

"Tôi nhìn xem..." Tay Nguyễn Thu Thu nâng cằm cậu lên, ghé sát vào kiểm tra.

Hôm nay không mang kính đúng là sai lầm a.

Trợ lý Trịnh gõ cửa, đẩy ra, không nghĩ tới liền nhìn thấy cái mũi Ôn Hải Đồng có chút hồng, trên tay Nguyễn Thu Thu có vết máu, còn cầm khăn giấy dính đầy máu.

Trợ lý Trịnh chấn động, ánh mắt nhìn Nguyễn Thu Thu giống tên lưu manh trêu ghẹo gái nhà lành: " Cô, cô đang làm cái gì vậy?!"

Nguyễn Thu Thu: "Anh nghe tôi giải thích!"

....

Mười phút sau.

Khi nghe rõ 'sự thật không thể ngờ', trợ lý Trịnh nhẹ nhàng thở ra: "Hải Đồng, về sau cậu làm gì cũng phải cẩn thận, cái gì cũng được, chỉ cần không được để gương mặt bị thương!"

Nguyễn Thu Thu một bên im lặng gật gật đầu, nhận được ánh mắt sâu kín của Ôn Hải Đồng.

"Nguyễn tiểu thư, ngày mai cậu ta phải ở phim trường nguyên một ngày, có thể không có thời gian rảnh, lần học tiếp theo tôi sẽ liên hệ với cô sau."

Phim trường?

Ánh mắt Nguyễn Thu Thu sáng lên. Có thể tới phim trường, nghĩa là có thể nhìn thấy nữ chủ Trì Lệ, đồng nghĩa với việc khoảng cách với chuyện xưa được kéo gần lại. Chỉ là bây giờ mới bắt đầu dạy được ngày đầu tiên, với mối quan hệ giữa bọn họ, cô không có tư cách cùng đi đến phim trường.

Cô có chút mâu thuẫn, cẩn thận ngẫm lại, hiện tại nếu nói chuyện này với trợ lý Trịnh thì thật lỗ mãng.

Ôn Hải Đồng liếc mắt nhìn cô.

Trợ lý Trịnh: "Vậy chúng tôi đi trước đây?"

"Ngày mai chị theo tôi đến phim trường." Ôn Hải Đồng ngắt ngang lời trợ lý Trịnh.

"Hải Đồng?"

Ôn Hải Đồng một tay đút túi, một tay quơ quơ kịch bản: "Tôi phải một ít thời gian cho việc học, nếu không với lịch trình bận rộn của tôi không thể xếp lịch học, cho nên chị ta phải dạy học theo thời gian biểu hạn hẹp của tôi, còn việc chị ta rảnh hay không thì chị ta tự giải quyết."

"Không được..."

"Được!" Nguyễn Thu Thu lập tức đồng ý.

Hai phiếu tán đồng, trợ lý Trịnh KO.

Nguyễn Thu Thu thu dọn đồ dùng, đi ngang qua Ôn Hải Đồng, người phía sau thoáng chốc nắm chặt cánh tay cô, cúi đầu ghé sát bên tai cô, thong thả nói nhỏ: "Lần sau đừng dùng điện thoại tra đáp án nữa, chị Thu Thu."

"..."

Quá mất mặt. Cô hung dữ hừ hừ một tiếng, cho dù không có bao nhiêu khí thế.

Nguyễn Thu Thu ra khỏi cửa, trợ lý Trịnh có chút kinh ngạc: "Ồ, trời nóng lắm sao? Mặt cô rất đỏ."

"Do làn da tôi hơi mẫn cảm..." Nguyễn Thu Thu ho khan một tiếng.

Hai người bọn họ đi đến chỗ ngoặt, thiếu chút nữa đụng phải người đối diện đi đến. Cô gái đối diện đeo kính râm, toàn thân tỏa ra sự kiều diễm lan khắp bốn phía, trợ lý Trịnh phản ứng nhanh, chào hỏi: "Trì tiểu thư, cô đến tìm Hải Đồng sao?"

Đây là Trì Lệ?

Trì Lệ cảm nhận được ánh mắt của Nguyễn Thu Thu, nhìn về phía cô mỉm cười, thái độ thân thiện như quen biết từ trước, rất hào phóng, không có chút kiêu ngạo nào.

Nguyễn Thu Thu lập tức có hảo cảm với nữ chủ.

'Không biết vì sao, cô gái trẻ tuổi này làm cô theo bản năng có chút chán ghét, chắc do sự thù hận giữa mỹ nhân với nhau. Trì Lệ nghĩ.'

Nguyễn Thu Thu: "..."

________

🐣: (ノ^_^)ノ





18.08.2021