Long Đô Binh Vương

Chương 19: Lam Nguyệt



Cách đó không xa, trên chiếc Bentley.

Hai đại tiểu thư Lam Nguyệt và Hồng Tuyết vốn dĩ đang hi hi ha ha nói đùa, giờ phút này cũng dừng lại.

Trong con hẻm tối tăm lộng gió, một người chiến đấu với hơn hai mươi người, trong đó còn có Thiếu gia An Đạo, quán quân chiến đấu đơn nam của Long thành, và... một con dao liếm máu!

Giọng nói của Hồng Tuyết có chút run rẩy: 'Lam Nguyệt, chúng ta... Chỉ muốn tìm nhân tài chứ không phải tìm sát thủ đúng không? Nếu làm lớn chuyện, có chút không đành lòng đó?"

Mặt mày Lam Nguyệt lạnh lùng kiêu ngạo, mắt không chớp nhìn chằm chằm bóng dáng trong hẻm nhỏ: "Sao? Còn chưa lên giường mà cô đau lòng rồi?"

"Không phải, chỉ là tôi cảm thấy chúng ta đứng đây xem hơn hai mươi người khi dễ một người thế này mà không đi lên hỗ trợ có phải là có chút không nhân đạo không?"

Lam Nguyệt trực tiếp lắc đầu.

Vẻ mặt cô kiên quyết, không cho phản bác, nói: "Cô sai rồi, Hồng Tuyết. Cô vẫn còn trẻ, không biết thế gian nguy hiểm, có trận chiến nào gặp phải trong đời mà không phải là trận chiến thực sự chứ! Nếu đêm nay người này chết, chỉ có thể nói anh †a tài nghệ không bằng người, có liên quan gì đến chúng ta? Nếu anh ta có thể một mình chiến đấu chống lại hơn hai mươi người và thoát khỏi vòng vây, vậy thì, người này, tôi rất coi trọng!! Đến lúc đó, nếu anh ta có thể gia nhập đoàn đội của chúng ta, tôi nhất định sẽ không bạc đãi anh tai"

Hồng Tuyết nghe Lam Nguyệt nói như vậy, cũng cảm thấy có lý, vì vậy cô gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi, nhưng liệu anh ta có thể thăng được không?"

Lam Nguyệt rất có hứng thú, khẽ mỉm cười: "Có thể thăng hay không sẽ sớm biết thôi, nhưng vụ cược của chúng ta còn tính không?”

"Tính chứ! Nếu anh ta thực sự có bản lĩnh, tôi sẽ bắt đầu hành động ngay ngày mai, kéo anh ta gia nhập!" Hồng Tuyết thề son sắt nói.

"Dùng mỹ nhân kế à? Tôi có linh cảm người này không đơn giản, cô cẩn thận đừng để anh ta bẩy ngược lại cô. Cô xinh đẹp như vậy, đám đàn ông hôi thối đó vừa thấy là cứng..."

"Chậc!" Hồng Tuyết cong môi, nghịch nghịch ngón tay.

Bên trong con hẻm nhỏ.

"Bang!"

Dương Thiên quyền cước hợp nhất, đồng loạt di chuyển, khiến bụi đất tung bay, quyền cước lướt qua chỗ nào thì chỗ đó

tràn ngập tiếng kêu rên!

Trong chớp mắt, hơn hai mươi người ngã xuống đất, tay chân tứ chỉ đều bị thương ở các mức độ khác nhaul

Chỉ còn lại một mình An Đạo, lưỡi dao lạnh lẽo, cho dù tận mắt nhìn thấy người của mình từng người một bị đá văng cũng không có biện pháp tới gân Dương Thiên, nhưng càng bị áp chế thì lúc bùng nổ càng mạnh!

Lam Nguyệt: "Thằng nhãi An Đạo đó điên rồi!"

An Đạo thực sự điên rồi!

Hắn điên cuồng dùng dao, dao nào cũng muốn mạng người, trực tiếp đâm về phía đầu, ngực, bụng dưới, gân tay gân chân của Dương Thiên, hận không thể khiến Dương Thiên chết ngay tại chỗ!

"Chết đi!"

"Dương Thiên! Mày đi chết đi! Tao nhất định phải giết mày!"

Nhưng mà... Cho dù dao trong tay An Đạo có sắc bén đến đâu, cho dù nhát đâm có điên cuồng đến đâu, hắn cũng không thể tới gần

Dương Thiên dù chỉ một chút!

"Tôi ghét nhất là người khác chĩa dao vào tôi!"

Một khắc cuối cùng, Dương Thiên cười lạnh một tiếng, đột nhiên, anh nhảy lên một cái, một cú đá nghiêng từ trên xuống dưới, nghiêng một góc ba mươi độ, phóng tới!