Long Phượng Song Bảo: Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 106: Tôi cũng không biết, tôi đảng giá tiền như vậy



“Cô không cần đọc nữa."

Mộ Thừa Huyền cau mày cắt ngang Lê Văn Ca đang đọc phẩn khởi.

“Mộ tổng, tôi kiến nghị anh nên nghe thêm nữa, nghe xong thì anh sẽ biết, thanh danh tôi nát cỡ nào, không hủy hợp đồng là không được đầu..."

Lê Văn Ca cầm điện thoại, bộ dạng còn chưa thỏa mãn, hận không thể cầm loa đọc diễn cảm những lời mắng chửi cô trên mạng.

Mộ Thừa Phong khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng bàng quang nhìn tất cả, càng ngày càng thấy người phụ nữ này thật thủ vị.

Những ngôi sao nữ khác, nhin thấy những lời mắng chửi này, đoán chừng cũng cảm thấy hậm hực, vẻ mặt phấn khởi của cô là ý gì nhi?

"Không ngờ đến Lê tiểu thu lại không màng danh lợi như thế, vị trí người khác tranh đến máu chảy đầu rơi cũng không có được, cô lại không chờ đợi được muốn thoát khỏi, là đang sợ hãi điều gì sao?"

Mộ Thừa Phong nhìn Lê Vãn Ca, hỏi trùng tim đen của cô.

"Tôi... tôi có gì phải sợ đầu."

Lê Văn Ca chột dạ nuốt nước miếng nói: "Tôi dây không phải là đang nghĩ cho tập đoàn Mộ thị sao, ai bảo tôi yêu Mộ tổng như thể chứ!"

“Cô thật là yêu anh trai tôi, chuyện cần làm nhất bây giờ đó là mở họp bảo, trước mặt mọi người làm sáng tỏ quan hệ của cô và anh trai tôi và cả Kiều Tư Nam nữa, đương nhiên... Quan trọng nhất là cô phải xin lỗi Tôn Hiểu Hiểu, thành khẩn xin lỗi, dù sao người mắng cô nhiều nhất bây giờ là fan Tôn Hiểu Hiểu."

"Làm sáng tỏ có thể, xin lỗi cũng OK luôn, nhưng tôi cảm thấy... hủy hợp đồng vẫn cần thiết."

Lê Văn Ca tranh thủ nói: "Tôi không phải muốn vào giới giải tri, tôi muốn làm một con chim hoàng yến, được Mộ tổng nuôi là được rồi, bây giờ danh tiếng tôi thối nát như vậy còn làm người đại diện phát ngôn của tập đoàn Mộ thị, áp lực quá lớn!"

Cô muốn nhân cơ hội này, hoàn toàn tránh xa nơi chốn thị phi là giới giải trí này.

“Hủy hợp đồng, trái lại cũng là một biện pháp, kịp thời ngăn lại tổn thất.”

Mộ Thừa Phong tuy cảm thấy Lê Văn Ca rất kỳ lạ, nhưng theo tình hình trước mắt, tập đoàn Mộ thị hủy hợp đồng với cô, là phương án giảm thiểu tối đa ảnh hưởng tiêu cực.

"Anh, hôm nay bộ phận quan hệ công chúng thảo luận cả ngày, cũng hy vọng tập đoàn Mộ thị hủy bỏ hợp đồng với Lê tiểu thư, đồng thời tuyên bố Tôn Hiểu Hiểu là người đại diện phát ngôn của tập đoàn Mộ thị... Anh thấy sao?"

Hắn nhìn Mộ Thừa Huyền vẫn luôn giữ yên lặng, cần thận hỏi.

"Anh đã nói rồi, tập đoàn Mộ thị sẽ không hủy hợp đồng với cô ấy, tập đoàn Mộ thị có một người đại diện phát ngôn là cô ấy."

Thái độ của Mộ Thừa Huyền vẫn rất kiên quyết, kiên quyết đến mức... cố chắp.

Phương thức không quan tâm đến hậu quả này, rất khác so với phong cách làm việc đặt lợi ích lên trên hết trước giờ của hắn.

Mộ Thừa Phong không còn gì để nói, oán trách nói: “Anh, em thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì, người phụ nữ này, quan trọng như thế sao, đáng giá để anh nâng cô ta như vậy?"

Lê Văn Ca cũng có chút thụ sủng nhược kinh (*), vội nói: “Mộ tổng, tôi biết anh yêu tôi, nhưng anh có thể thay đổi cách khác, tôi không có hứng thú với việc nổi tiếng, để tôi làm cục cưng bé bỏng của riêng anh là được rồi."

(*) thụ sủng nhược kinh: đuợc cưng chiu mà lo sợ

Mộ Thừa Huyền liếc mắt nhìn Lê Văn Ca, toàn thân nổi da gà, đầm chọc nói: “Tôi nói này, cô có thể đừng buồn nôn như vậy không?”

Lại nhìn anh trai, bộ dáng thấy nhưng không thể trách.

Đừng nói rằng đây là bí quyết mà người phụ nữ này thu phục được anh trai lạnh lùng chứ?

"Du luận có thể thao túng được, những người mắng cô ấy hôm nay có lễ ngày mai sẽ thành fan trung thành của cô ấy..."

Mộ Thừa Huyền nhìn Lê Văn Ca lộ ra biểu cảm ý vị sâu xa, nói: "Giá trị trên người có ấy, mọi người không nhìn thấy được, nhưng tôi vẫn luôn thích những việc có tỉnh khiêu chiến."

"Tôi... Trên người tôi có giả trị gì, sao tôi lại không biết?"

Lê Văn Ca nghênh đón ánh mắt thâm thủy của người đàn ông, không cảm thấy được đó là cưng chiu, ngược lại là một loại... một loại cảm giác rợn tóc gảy.

"Nói như vậy, anh vẫn muốn kiên quyết để cô ấy làm người đại diện phát ngôn của tập đoàn Mộ thị?"

Mộ Thừa Phong không thể tin mà xác nhận lần nữa với Mộ Thừa Phong.

"Tại sao không thể?”

“Vậy nguy cơ lần này, nên vượt qua thế nào, muốn hoàn toàn áp xuống, vậy thi phải tốn một số tiền không nhỏ cho quan hệ công chủng, hơn nữa những tin tức tiêu cực sẽ không ngừng bị đào ra, giống như một quả bom hẹn giờ vậy, ảnh hưởng rất lớn đến hinh tuợng của tập đoàn Mộ thị trước công chúng.”

“Cả thuận theo tự nhiên thôi."

Lần đầu tiên mà Mộ Thừa Huyền đưa ra một đáp án hiền lành như thế.

Mộ Thừa Phong bất lực nhún vai, buông bỏ chống cự: “Được thôi, nếu như anh đã quyết định, vậy một chút nữa em sẽ thông báo với bộ phận Quan hệ công chúng ý của anh."

Thân là em trai ruột của Mộ Thừa Huyền, hắn biết anh trai hắn chắc chắn có ý tuởng khác, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.

“Không thể không nói, cô thật lợi hại."

Trước khi Mộ Thừa Phong rời đi, đặc biệt nỏi với Lê Vãn Ca câu này.

Lê Văn Ca lại khóc không ra nước mắt.

Trời mới biết, cô cực kỳ cực kỳ muốn hủy hợp đồng, được không?

"Mộ tổng, tôi vẫn không hiểu, rõ ràng có bao nhiêu người tài giỏi hơn tôi, anh lại khăng khăng muốn tôi làm người đại diện phát ngôn của tập đoàn Mộ thị, khăng khăng muốn tôi nổi tiếng?"

Sau khi Mộ Thừa Phong đi, Lê Văn Ca nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, vì thế lấy đủ dũng khi, hỏi Mộ Thừa Huyền.

"Ngược lại không bằng để tôi hỏi cô, tại sao cô lại không muốn làm người đại diện phát ngôn của tập đoàn Mộ thị, lại không muốn nổi tiếng?"

Mộ Thừa Huyền vốn đang đọc một quyển sách, lúc này đặt quyền sách trên đùi mình, cười như không cười nhìn Lê Văn Ca.

“Tôi..."

Lê Vân Ca lại bắt đầu buồn nôn, nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi chỉ là kẻ ngu ngốc, không thích hợp bước vào giới giải trí, chỉ thích hợp làm cục cưng bé bỏng của riêng anh thôi."

"Kẻ ngốc sẽ không bao giờ nói minh là kẻ ngốc, chỉ có người thông minh mới sẽ cố ý giả ngu."

Ánh mắt sắc bén của Mộ Thừa Huyền giống như nhìn thấu tất cả, nói: “Như Thừa Phong nói, cô không muốn nổi tiếng, chỉ có một nguyên nhân."

“Nguyên... nguyên nhân gì?"

"Cô sợ hãi!"

"Tôi..."

"Cô là một người phụ nữ có bí mật, cô sợ hãi những bi mật đó của mình, bởi vi có nổi tiếng mà bộc lộ trước công chúng."

Mộ Thừa Huyền nói từng câu từng chữ.

Mỗi một chữ, mỗi một câu đều vô cùng chuẩn xác.

Trong phút chốc Lê Văn Ca không có lời nào phản bác, chỉ có thể lựa chọn yên lặng.

Mộ Thừa Huyền, từ trước đến giờ chưa bao giờ là người dễ đối phó. Từ giây phút lại cùng hắn đi cùng đường, người bị nấm mũi dẫn đi, vẫn

luôn là cô.

"Nếu như anh có hứng thủ với bí mật của tôi, anh cử tra thoải mái, nếu như có thể tra ra cái gì, cần gì phải dùng cách này...không cảm thấy giá vốn quả cao, cái giá phải trả quả cao sao?"

Lê Văn Ca lạnh lùng nói.

Lại không nói, tùy tiện cho cô làm người đại diện phát ngôn của tập đoàn Mộ thị, chỉ riêng 8% cổ phần của tập đoàn Mộ thị đã đủ làm người khác khó bề tưởng tượng rồi.

Không thể không nói, cô không hiểu hắn, chưa bao giờ hiểu.

"Vui là một mặt, quan trọng nhất là cái ban nãy tôi nói, trên người cô, có giá trị mà người khác không thể nhìn thấy, Mộ Thừa Huyền tôi chu bao giờ đầu tư thất bại, cô là lần đầu tư có lợi nhuận cao nhất của tôi."

Mộ Thừa Huyền trả lời với giọng điệu càng bình tĩnh, ý vị sâu xa.

Lê Vân Ca hơi ngơ ngác.

Giá trị của cô chưa bao giờ được người khác khẳng định.

Cảm xúc hơi phức tạp.

"Tôi cũng không biết, tôi đáng tiền như vậy."

Người phụ nữ tự giễu cười cười, lại nói: “Vậy tôi bây giờ, thân là đầu tư có giá trị nhất của anh có thể xin phép nghỉ ngoi một chút không?"

Xem