Long Phượng Song Bảo: Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 116: Đàn ông đến cùng, cüng chỉ nhìn mặt thôi



"Có gì mà xấu hổ, mọi người ai cũng là người lớn, chưa từng ăn thịt heo nên chưa thấy heo chạy sao? Mộ tổng, anh hần là đã ăn qua không it các loại thịt heo, không cần phải ngây thơ như vậy."

Lê Văn Ca bị bộ dạng ngượng ngùng trăm năm khó gặp của Mộ Thừa Huyền chọc cười, che miệng không sợ chết mà trêu chọc.

Mộ Thừa Huyền: "..."

Người phụ nữ chết tiệt này, hắn muốn bóp chết cô.

"Chậc chậc, nữ thần An An, cô đây là đang trêu chọc anh trai tôi sao? Đúng là mặt trời mọc từ phía tây rồi, một tài xế già như anh tôi vậy mà lại thực sự đỏ mặt cả ngày vi bị trêu chọc, tôi phải ghi lại cảnh tượng quý giá này!"

Mộ Thừa Phong nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Mộ Thừa Huyền, giống như phát hiện ra một thế giới mới, kích động lấy điện thoại di động ra, muốn chụp ảnh hẳn lại.

Mộ Thừa Huyền giật điện thoại, hung hăng ném sang một bên, lạnh lùng nói: "Hai người nghiêm túc lên cho tôi."

“Tôi rất nghiêm túc mà, tôi dùng tâm trạng nghiên cứu học thuật để xem video kia, người không nghiêm túc là anh đấy..."

Sau khi Mộ Thừa Phong nói xong, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề trước khi nằm đấm của Mộ Thừa Huyền đánh tới: “Nữ thần An An, đoạn video nhỏ này tôi cũng xem hết rồi, nội dung bình thường, cái này cùng việc cô thu phục Tôn đại tiểu thư có quan hệ gi? Chẳng nhẽ cô ta cũng đã xem video này hay sao?"

"Cô ta không xem đoạn video này, tôi đoán cô ấy cũng không có dũng khí để xem..."

"Tại sao không có dũng khí để xem, đừng nói với tôi là cô ta không có ý xem."

"Vi chột dạ!"

Lê Vãn Ca không còn nghi ngờ nữa, cô trực tiếp nói: "Ngày hôm đó cô ta khăng khăng muốn gây khó dễ cho tôi, nói rằng sẽ vạch trần scandal thẩm mỹ của tôi trước giới truyền thông ở dưới lầu, tôi nhất thời lo lắng liền nói với cô ta rằng nếu cô ta vạch trần tôi, tôi cũng sẽ vạch trần cô ta, rồi tủy tiện cho xem một đoạn video và nói dối rằng nữ chính trong video là cô ta, cô ta quả hoảng sợ, lập tức ngoan ngoãn thuận theo tôi diễn một vở kịch chị em tình thâm."

"Hoá ra là như vậy!"

Mộ Thừa Phong nghe xong, không thể không giơ ngón tay cái lên với Lê Văn Ca: “Không hổ danh là người mà anh trai tôi nhìn trúng, pha xử lý tại chỗ này cũng thật tuyệt vời. Tuy thủ đoạn có chút cay độc, nhưng đổi phó với loại người như Tôn tiểu thư thi phải dùng loại chiêu thức này mới có hiệu quả. "

"Tôi cũng không còn cách nào khác, Tôn tiểu thư làm người quả tùy tiện, nếu không nắm thóp cô ta, không biết cô ta sẽ gây ra sóng gió gi. Cậu biết không, gần đây tôi bị tạt quả nhiều nước bẩn, danh tiếng không thể không đi xuống..."

Lê Văn Ca thờ dài một hơi, bất đắc dĩ nói.

Thực ra cô cũng không muốn quả gần gũi với Tôn Hiểu Hiểu, nhưng tình hinh lúc đó nếu không đi bước đi nguy hiểm này thi hậu quả không thể tưởng tượng được.

"Đương nhiên rồi, vị Tôn tiểu thư này quấy rối anh trai tôi nhiều năm như vậy, trong giới điện ảnh hoành hành ngang ngược, nên sởm có người đến trị cô ta, cô làm như vậy gọi là 'vì dân trừ hại"..."

Mộ Thừa Phong sau khi nói một cách phân nộ, hẳn đột nhiên lộ ra vẻ mặt đầy ẩn ý và nhìn Lê Văn Ca: "Chỉ là, tôi nhở rằng trước đây, Lê tiểu thư dường như không quan tâm đến việc danh tiếng của mình bị bêu xấu, thậm chí còn mong bản thân trở thành người bị hàng ngàn hàng vạn người chỉ trích, sau đó an toàn mà rút lui, vậy mà đột nhiên vào lúc đó cô quan tâm đến danh tiếng của minh đến mức dùng loại sát thương này để ngăn không cho Tôn Hiểu Hiểu tung tin vậy? Trừ phi thứ mà Tôn tiểu thư muốn công bố ngày hôm đó không phải là giả mà là sự thật sao?"

"Tôi..."

Lê Văn Ca nhất thời bị hỏi khó, căng thẳng nắm chặt ngón tay, không biết nên trả lời thế nào.

Chỉ trách bản thân không cần thận, để lộ ra quá nhiều tin tức, vậy nên khiến người thông minh như Mộ Thừa Phong bắt được chỗ khả nghi.

Mộ Thừa Phong nhận thức được điều bất thường, Mộ Thừa Huyền... thì càng khỏi phải nói.

Thận trọng quay đầu lại, nhìn thoáng qua Mộ Thừa Huyền.

Vẻ mặt người đàn ông, ngược lại rất binh tĩnh, hướng về phía Mộ Thừa Phong hạ lệnh đuổi khách: “Thời gian không còn sớm nữa, em có thể về công ty rồi."

"Cái gì cơ, anh trai, em đang nghe rất hăng hái mà!”

Mộ Thừa Phong hiển nhiên không hài lòng với việc mình bị đuổi, nói thắng: "Chẳng nhẽ anh không tò mò muốn biết tin tức của Tôn tiểu thư rốt cuộc là cái gì mà khiến Lê tiểu thư hoảng sợ đến mức muốn phản kích sao? Trừ khi Lê tiểu thư thực sự phẫu thuật thẩm mỹ sao? Có bức ảnh trước phẫu thuật không? Cho tôi xem một chút!"

"Tôi không có, tôi..."

Đối mặt với sự có chuẩn bị sẵn mà đến của Mộ Thừa Phong, Lê Văn Ca giống như một đứa trẻ ngơ ngác, không cách nào đối phó.

Cô rất sợ bức ảnh trước khi phẫu thuật của mình bị hai anh em họ phát hiện.

Chỉ cần hai người họ nhìn thấy bức ảnh đó, liền không thể che dấu được, hậu quả như thế nào cô không dám nghĩ đến, thật sự không dám!

"Xem đi, đừng có keo kiệt như vậy, tôi cũng không phải là nhan khống (*), chị dâu lớn lên bình thường, tôi cũng vẫn thích cô..."

(*) Những người chỉ thích sắc đẹp

Mộ Thừa Phong nhận thấy phản ứng của Lê Văn Ca ngày càng thủ vị, tiếp tục đến gần cô.

Hiếm thấy vẻ mặt của mặt người phụ nữ ranh mãnh như hồ ly này bổi rối.

Có thể hình dung ra từ phẫu thuật thẩm mỹ là điểm chết người của cô!

"Anh nói là đi về!"

Giọng nói bằng giá của Mộ Thừa Huyền vang lên sau lung Mộ Thừa Phong với sức mạnh đáng sợ.

Sau đó, trong nháy mắt, Mộ Thừa Phong tội nghiệp bị anh trai của minh ném ra ngoài.

“Rầm!" một tiếng, cảnh cửa bị đóng lại.

Trong phòng bệnh, chỉ còn lại hai người Mộ Thừa Huyền và Lê Văn Ca.

Lê Văn Ca đủng trong góc tưởng, quay lưng ra cửa, bà vai run rẩy, không dảm đối mặt với người đân ông.

Cô hiểm khi có giây phút mất kiểm soát như vậy.

Nó xuất phát từ nỗi sợ hãi sâu thẳm trong trái tim cô.

"Quay lại đây."

Mộ Thừa Huyền nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò của cô, thâm trầm ra lệnh.

"Không!"

Lê Văn Ca cắn môi, kiên quyết từ chối.

"Tại sao không?"

"Ta sợ anh ghét bỏ tôi là hàng phẫu thuật thẩm mỹ, khinh thường tôi xấu xỉ."

Lê Văn Ca giống như một đứa trẻ, nhỏ giọng nói.

"Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm đến ngoại hình, cô trông như thế nào, đối với tôi không quan trọng."

"Dùng lời này để lừa gạt một cô gái nhỏ còn được, tôi không tin..."

Lê Văn Ca nghiến răng, cũng không biết là chỗ nào sai, nói: "Hồi đó, không phải anh chán ghét bộ dạng xấu xí của vợ cũ, nhất định không gặp cô ấy sao? Đàn ông đến cùng, cũng chỉ nhìn mặt thôi."

cũng biết?"

Mộ Thừa Huyền đột nhiên cảm thấy buồn cười, thân hình cao lớn từng bước đi tới phía sau người phụ nữ, nắm lấy vai cô, nói: "Làm sao cô biết rằng tôi chán ghét vợ cũ của mình vì cô ấy không đẹp chứ không phải là chán ghét người khác?"

"Tôi... Tôi biết, bởi vì đàn ông đều như vậy."

"Có, cái gi cũng không biết."

Mộ Thừa Huyền xoay mặt người phụ nữ về phía minh, dùng con ngươi sâu thẳm khiến người khác đoán không ra phức tạp, nói: "Vợ cũ của tôi là vợ cũ của tôi, cô là cô, hai người không giống nhau, tình cảm của tôi dành cho hai người tự nhiên cũng không giống nhau."

"Vậy... tình cảm anh dành cho vợ cũ là gi, và tinh cảm anh dành cho tôi là gi?"

Lê Vân Ca nhin người đàn ông, nín thở, thận trọng hỏi.

Mặc dù, cô chưa bao giờ mong đợi một người đàn ông có tinh cảm gì đặc biệt với minh.

Nhưng vẫn tò mò, trong lòng hắn, bản thân minh rốt cuộc có vị trí gi?

Xem