Long Phượng Song Bảo: Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 142: Cô đã thất hữa



Đó là một người đàn ông da trắng khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo đoan trang, nhưng con ngưoi màu xanh thăm thẳm lại lộ ra sự gian ác khiến người ta sợ hãi.

"Anh... Anh là ai?"

Lê Vãn Ca bị dọa sợ, hai tay chống trên thành bồn tắm, định chạy trốn.

"Đừng động!"

Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.

Gần như chỉ trong chớp mắt, họng súng đen xì đặt trên gáy cô.

"Được, tôi không động."

Lê Văn Ca nuốt một ngụm nước miếng, giơ hay tay lên làm bộ dáng đầu hàng.

Mặc dù trong lòng sợ muốn chết nhưng bên ngoài vẫn giả bộ trấn định.

"Vị tiên sinh này, ngài họ gì, hình như tôi không biết anh, sao anh có thể đi vào phòng tôi được vậy?"

Mặt Lê Vãn Ca trắng bệch không có chút máu, nở nụ cười xinh đẹp, điểm nhiên như không xảy ra chuyện gì, bắt chuyện với người đàn ông.

Giọng nói đó giống như là bạn bè thân thiên với đối phương, khiến người ta không tự chủ mà thả lỏng.

"Cô là người phụ nữ thứ ba tôi tìm tới, cô rất khác với những người kia."

Người đàn ông ung dung nhìn Lê Văn Ca, dùng tiếng Anh nói.

"A, khác biệt chỗ nào, có thể nói cho tôi nghe không?"

Lê Văn Ca nở nụ cười xinh đẹp, càng thong dong nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông đó.

Có thể cảm nhận được lực đạo họng súng trên ót mình hỏi thả lỏng một chút.

Những năm này, cô đã học được chút kỹ xảo nhỏ trong tâm lý học với Lâm Mạt Bắc.

Càng khẩn trương thì càng phải biểu hiện bình tĩnh... Nếu bạn bối rối, chỉ sẽ trở thành ngòi nổ adrenalin cho đối phương.

"Hai người phụ nữ trước quá ồn ào, vừa nhìn thấy tôi liền la hét, khiến lỗ tai tôi đau, cho nên tôi cho họ một phát súng..."

Gương mặt người đàn ông không thay đổi vẫn bình thản, giống như là đang giới thiệu với Lê Văn Ca, đêm nay hắn sẽ ăn một bữa tối như thế nào.

"Thật... Thật không?"

Dù nhiệt độ trong bồn tắm Lê Vãn Ca đang ngâm mình rất ổn định nhưng vẫn cảm thấy toàn thân rét lạnh.

Bởi vì rất có thể, chỉ cần một câu không hợp thì người thứ ba bị cho nổ đầu chính là cô.

Không đoán sai thì người đàn ông da trắng này chính là người mà Từ Từ nói, đào phạm dùng súng giết người ở xung quanh khách sạn... Cuối cùng cô lại đụng phải!

Đm, đây là vận khí thần tiên gì, muốn để có con với Mộ Thừa Huyền thì sao lại không dễ dàng "trúng thưởng" như vậy chứ?

"Cô cảm thấy tôi rất đáng sợ, cũng muốn hét đúng không?"

Người đàn ông bày ra vẻ mặt vặn vẹo, tới gần Lê Vẫn Ca, hỏi.

"Tôi không cảm thấy anh đáng sợ, có lẽ... Anh chỉ muốn làm quen với họ một chút thôi."

"Đúng vậy, chỉ vì tôi quá nhàm chán, muốn tâm sự với họ mà thôi, họ chạy làm cái gì, la hét làm gì, chẳng lẽ không có tiền thì không xứng nói chuyện với họ sao?"

Khi người đàn ông nói tới đây, gương mặt vốn dĩ đang cười nhàn nhạt, giờ lại trở nên hung ác, vận vẹo, trừng mắt Lê Vãn Ca: "Những người phụ nữ xinh đẹp như các cô cũng không phải loại tốt gì, chỉ biết lừa gạt tiền của đàn ông, các cô chỉ là những con điểm, hầu hạ duới háng đám đàn ông, nhưng một chút thật lòng cũng không có, các cô và Georgina đều đáng chết!"

Thấy tay đang cầm súng của người đàn ông run rẩy không ngừng, đang rơi vào trạng thái mất khống chế, tùy thời có thể nổ súng.

Lê Văn Ca hít một hơi sâu, cả gan vươn tay vuốt gò má của người đàn ông đó, giọng nói dịu dàng giống như thôi miên: "Tôi không giống những người phụ nữ khác, tôi sẽ không lừa anh, anh cho tôi một cơ hội để tôi tâm sự với anh có được không?"

"Cô sẽ không gạt tôi?"

Tâm tình của người đàn ông hơi dịu lại, nói: "Tôi chưa bao giờ thấy người phụ nữ phương Đông nào đẹp như cô, cô có đôi mắt đa tình giống như Georgina, tôi thật muốn biết cơ thể cô có giống với Georgina hay không..."

Một tay khác của hắn ta đặt trên vai Lê Vãn Ca, trượt dừng xuống phía dưới, xuống dưới lớp bọt xà phòng trong nước,

"Không..."

Cả người Lê Văn Ca căng thẳng, gương mặt nhỏ hiện lên sự khán cự, lui về sau theo bản năng.

Phản ứng như vậy kích thích đến người đàn ông vừa mới bình tĩnh lại.

Đôi mắt màu xanh đậm lạnh lẽo của hắn ta, vẻ mặt nhăn nhắn, quát: "Tôi biết mà, phụ nữ các cô đều như thế, cô cũng gạt tôi giống như Georgina, đều đi chết đi!"

Trong nháy mắt đó, Lê Văn Ca nhắm mắt lại, cho là mình sẽ chết không thể nghi ngờ.

Nhưng giây tiếp theo, đạn không có nổ vào đầu cô, mà tiếp sau đó là tiếng hét thảm thiết của người đàn ông da trắng.

Cũng lúc đó súng ngắn màu đen rơi vào trong nước, còn CÓ... hai ngón tay!

"A, tay của tôi, tay của tôi!"

Người đàn ông đứng lên, về mặt thống khổ gào to, cầm lấy bàn tay bị thương, máu tươi không ngừng phun ra.

Lê Vãn Ca bị một cảnh đầy máu me này dọa đến tắt tiếng, sau lưng dính sát thành bồn tắm, gần như muốn ngất đi.

Sau đó, nhanh như chớp, một cây ngâm châm xuyên qua trước mắt, đâm vào huyệt thái dương của người đàn ông đó, thân hình cao to của người đàn ông đó ngã xuống đất trong nháy mắt, bất tỉnh nhân sự.

"Cô điều chinh cảm xúc xong, sau đó mặt đồ lên, tôi chờ cô ở phòng khách."

Dáng người Quý Minh Xuyên đứng thắng ở cửa phòng tắm, giọng nói nghiêm túc, nói với Lê Vãn Ca.

"Quỷ... Quý Minh Xuyên?"

Lê Văn Ca trợn to mắt, mực độ hoàng sợ không thua gì vừa rồi mở mắt nhìn thấy người đàn ông da trắng cầm lấy bàn tay bị thương.

Tất cả những chuyện trải qua tối nay quá mạo hiểm, quả ly kỳ, cũng khó mà tưởng tượng được, trái tim không đủ mạnh mẽ, đoán chừng đã sớm đi lãnh cơm hộp rồi!

Đều khiến cô không ngờ tới là, cmn, sao ai cũng có thể vào phòng cô được vậy, bảo vệ khách sạn chênh lệch đến như vậy sao?

Cô nhanh chóng lau sạch người, mặc áo choàng tắm, thả đầu tóc xoăn, đi ra khỏi phòng tắm.

Quý tiên sinh, ông có thể giải thích cho tôi biết, vì sao ông lại ở trong phòng tôi không, hay là lúc nào ông cũng ở trong phòng tôi?"

Lê Vãn Ca ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo hai chân trắng nôn, giơ tay nhấc chân đều toát lên sự quyến rũ.

Quý Minh Xuyên không có biểu hiện gì, vĩnh viễn vẫn là bộ mặt chính trực, bất khuất, lạnh lùng trần thuật: "Tôi vừa mới cứu cô."

"Vì ông đã cứu tôi cho nên tôi càng phải biết, sao ông lại xuất hiện trong phòng tôi, không phải sao?"

"Cô đã nói làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi, dẫn tôi dạo chơi ở Thành Bắc, nhưng cô thất hứa."

Quý Minh Xuyên không thay đổi sắc mặt nhìn chằm chằm Lê Vãn Ca, gằn từng chữ một: "Không có ai có thể thất hứa với Quý Minh Xuyên tôi."

Lê Văn Ca đỡ trán, cũng không biết khóc hay nên cười, nói với ông ta: "Quý tiên sinh, ông đường đường là điện chủ đương nhiệm của Võ Thần Điên, chiến thần mạnh nhất, ngay cả xã giao cơ bản cũng không biết sao?"

"Xã giao?"

"Nhớ không lầm thì ngày hôm đó tôi nói nếu có cơ hội, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch dẫn ông đi dạo Thành Bắc...

Những người trưởng thành nói câu "nếu có cơ hội" này tương đương với "tôi chỉ nói đùa, ông tuyệt đối đừng coi là thật, tôi không rảnh đến mức không có việc gì liền dẫn ông đi dạo phố đâu, tôi rất bận rộn, được không"..."

Lê Vãn Ca kiên nhẫn, dạy cho Quý Minh Xuyên một khóa học xã giao cơ bản.

Xem