Long Phượng Song Bảo: Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 177: Già mồm hay không?



Lê Vãn Ca không nghĩ tới hắn sẽ hôn cô, nhất thời trừng lớn hai mắt, hoảng hồn.

Quá kỳ lạ, không phải hắn hận cô sao?

Đã hận rồi thì vì sao lại hôn?

"A!"

Trong thời khắc trăm mối không có cách giải, bờ môi rõ ràng bị hắn hung hăng cắn một cái, khiến cô đau đến mức kêu to.

"Lúc hôn không được phép không chuyên tâm."

Ngón tay dài của Mộ Thừa Huyền nâng cằm của cô lên, giọng điệu bá đạo ra lệnh.

Nói xong, hắn hôn cô nhiệt tình.

Động tác phản kháng của Lê Vãn Ca rất kịch liệt, vành mắt đỏ lên, quát hắn: "Mộ Thừa Huyền, anh điên rồi sao, chúng ta đều hận đối phương như vậy, vì sao còn làm chuyện buồn nôn như vậy?"

Nếu như thân phận của cô còn chưa bại lộ, cô còn có thể chịu đựng sự buồn nôn này, cùng hắn gặp dịp thì chơi.

Nhưng bây giờ, hắn đã vạch trần cô, cô không có cách nào xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục thân mật da thịt với hắn.

Mỗi lần hắn động vào cô, đều giống như là đang bóc vết sẹo của cô ra, cố ý nhục mà cô, cô thật sự không thể chịu đựng được!

"Ha ha, người phụ nữ khẩu thị tâm phi này, miệng thì nói chuyện này buồn nôn, trước đó khi câu dẫn tôi, lại lớn mật hơn bất kỳ kẻ nào khác, cô hận tôi như vậy, lại cử nói phải sinh con cho tôi, hiện tại tôi thỏa mãn cô, cô trái lại lại thận trọng, già mồm hay không già mồm?

Mộ Thừa Huyền đè cô xuống ghế sofa, bàn tay vẫn luôn đặt ở hai cổ tay cô, từ trên nhìn xuống cô, giọng nói lạnh như băng.

Vốn dĩ hắn muốn nhục nhã cô, muốn hung hăng giẫm tôn nghiêm của cô dưới chân.

Nhưng Lê Vãn Ca nghe hắn nói xong, trái lại không phản kháng nữa, bình tĩnh rất nhiều không nói, thậm chí còn chủ động ôm lấy cổ hắn, nói: "Mộ đại tổng tài nói đúng, quả thực là tôi làm kiêu quả rồi, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, tôi sẽ không thận trọng nữa."

Hận thì hận, buồn nôn thì buồn nôn.

Người đàn ông này trái lại khiến cô hoàn toàn tỉnh táo lai.

Trước mắt, chuyện quan trọng nhất là nhanh chóng mang thai con của hắn, ân oán gì đều có thể để qua một bên trước.

"Mộ tổng, là anh muốn thỏa mãn tôi, tôi đã chuẩn bị xong rồi, ngài nói được thì phải làm được nha!"

Lê Vãn Ca nở nụ cười quyến rũ, nhắm mắt lại, bày ra tư thái "mặc cho người hưởng thụ".

Mộ Thừa Huyền thấy thế, lại như gặp quỷ, hung hăng đẩy cô ra.

"Loại người phụ nữ như cô thật đúng là khiến cho tôi buồn nôn, tôi sẽ không đụng vào cô nữa."

Hắn nói xong, nhanh chóng từ sofa đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng, mặc tây trang lên.

"Lúc này Mộ tống đã đi rồi sao, không sợ chân trước anh vừa rời đi, chân sau tôi liền chạy mất dạng à?"

Lê Vãn Ca vẫn dùng tư thế quyến rũ nằm trên ghế sofa, nhìn người đàn ông cao lớn, nhẹ giọng hỏi.

Cô không thể tin được hắn vậy mà lại dễ dàng bỏ qua cho cô.

Chẳng lẽ thời gian thật sự hóa tan cừu hận sao?

Phải biết rằng năm năm trước, hắn hận cô đến mức không thể băm cô ra làm trăm mảnh.

Nếu như thời gian thật sự hóa tan được hận thù, vậy vì sao nỗi hận cô đối với hắn lại càng ngày càng sâu?

"Bỏ trốn mất dạng?"

Mộ Thừa Huyền đi tới cửa, chậm rãi xoay người lại, cao ngạo nhìn Lê Vãn Ca, cười nói: "Cô co thể bỏ trốn mất dạng, chỉ là nếu cô dám trốn, thì đời này cũng đừng nghĩ sẽ nhìn thấy được tb, anh trai tốt của cô sẽ vì sự tùy hứng của cô mà trả nợ."

"Mộ Thừa Huyền, anh thật hèn hạ!"

Lê Văn Ca đột nhiên từ sofa đứng lên, kích động quát thảo hắn: "Tôi cảnh cáo anh không được tổn thương anh ấy, dù sao anh ấy cũng từng là anh em tốt nhất của anh, những năm này anh hại anh ấy còn chưa đủ thảm à?"

"Chuyện này thì phải nhìn xem biểu hiện của cô như thế nào."

"Anh..."

Lê Vãn Ca nắm chặt tay, đau khổ cúi đầu, cảm thấy giống như mình rơi vào trong vòng xoáy vô hạn, giọng nói nghẹn ngào: "Đã bao nhiêu năm rồi, anh vẫn thích dùng cách này để khống chế tôi sao, anh không cảm thấy chán sao?"

"Chỉ cần đối tượng là cô, tôi vĩnh viễn không cảm thấy chán."

Mộ Thừa Huyền cười tà ác, mở cửa đi ra ngoài.

Bởi vì đối tượng là Lê Vãn Ca, cho nên chiêu này mãi mãi sẽ hữu dụng.

Người phụ nữ nực cười này, mặc kệ là lúc trước hay là hiện tại thì đều có cùng một đức hạnh.

Rõ ràng bản thân yếu ớt đến ngay cả mình còn không bảo vệ được, vẫn còn ngây thơ muốn bảo vệ tất cả mọi người...

Sau khi hắn rời đi, Lê Văn Ca ngồi im trên ghế sofa, một lúc lâu cũng chưa thấy động.

Cô không biết bước tiếp theo Mộ Thừa Huyền sẽ đi như thế nào, đương nhiên cũng không biết bước tiếp theo cô sẽ đi như thế nào.

Cảm giác này, giống như là đã chuẩn bị xong để chiến một trận sinh tử, đối phương lại chậm chạp không ra tay

Cảm giác bị người khác kiềm hãm, thật sự rất khó chịu! Nghĩ đi nghĩ lại, Lê Vãn Ca vẫn gọi điện cho Lâm Mạc Bắc.

"Vãn Ca, xảy ra chuyện gì sao?"

Giọng nói của Lâm Mạc Bắc ở đầu dây bên kia rất khẩn trương.

Bởi vì nếu bình thường thì Lê Văn Ca sẽ không gọi điện cho hắn vào thời gian này, đột nhiên gọi đến, nhất định là có chuyện gì không bình thường.

"Anh ấy... biết tôi là ai."

Sau khi Lê Vãn Ca do dự một, hai giây, liền kể lại tất cả mọi chuyện cho Lâm Mạc Bắc nghe.

Bởi vì trên đời này, người cô tỉn nhiệm nhất chính là Lâm Mạc Bắc.

Thời điểm bất lực, ngoại trừ tìm Lâm Mạc Bắc để thổ lộ hết tâm tình, tìm kiếm sự trợ giúp thì cô không biết có thể tìm ai nữa.

"Cái gì?"

Giọng điệu của Lâm Mạc Bắc đầy kinh ngạc.

Mặc dù, đã sớm biết ngày này sẽ đến, nhưng không nghĩ là sẽ đến nhanh như vậy.

"Chuyện này không nên chậm trễ, em lập tức mua vé máy bay về New York, người đàn ông kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em, một mình em ở lại Thành Bắc, quả nguy hiểm!"

Lâm Mạc Bắc chưa kịp suy nghĩ quá nhiều, giọng điệu cấp bách sắp xếp.

"Tôi còn chưa thành công mang thai, không thể cứ đi như vậy được, nếu không thì những cố gắng trước đó đều thành công cốc rồi..."

"Trước đó em không mang thai thành công, hiện tại lại là thân phận kẻ thù của anh ta, thì càng không có khả năng mang thai con của anh ta, nếu không nhanh chóng trở về, còn không biết anh ta sẽ trả thù em như thế nào đâu, đừng trì hoãn nữa, nhanh chóng trở về!"

"Phản ứng của anh ấy rất kỳ quái, tôi nghĩ là một khi tôi bại lộ thân phận, nhất định sẽ không có đường sống, cho dù anh ấy giữ lại một hơi cho tôi, thì cũng sẽ hao tâm tổn sức tra tấn tôi, khiến tôi sống không bằng chết..."

"Chẳng lẽ anh ta không làm như vậy sao?"

"Không có..."

Lê Vãn Ca cầm điện thoại, vẻ mặt đầy nghi ngờ nói: "Không chỉ không có tra tấn tôi, ngược lại... ngược lại còn rất tri kỷ chăm sóc tôi, bọn tôi không bước chân ra khỏi nhà, ở trong nhà rất nhiều ngày, anh đoán những ngày này anh ấy làm cái, anh ấy... anh ấy vậy mà nấu cơm cho tôi, còn cùng tôi xem phim, chăm sóc mèo của tôi, anh đoán ý anh ấy là như thế nào?"

"Anh ta nấu com cho em, còn xem phim với em?"

Lâm Mạc Bắc nghe xong những điều này, kinh ngạc không thua gì Lê Vãn Ca.

Bằng sự hiểu biết của hắn với Mộ Thừa Huyền, người đàn ông cao ngạo, ác nghiệt đó vậy, thấy thế nào cũng không giống như người sẽ làm những chuyện này.

"Có phải rất quỷ dị không?"

"Đúng là rất quỷ dị, cho nên em càng phải lập tức trở về, tâm tư Mộ Thừa Huyền rất sâu, là người rất độc ác, đừng hy vọng anh ta có thể sửa chữa."

"Anh phân tích từ góc độ một người đàn ông, thì anh ấy đối xử với tôi như vậy là vì mục đích gì, không phải anh ấy hận tôi sao, vì sao lại còn đối xử với tôi tốt hơn một chút so với trước kia?"

"Nếu là phân tích dựa thêm người đàn ông bình thường, anh ta đối xử tốt với em, sẽ chỉ bởi vì anh ta thích em, quan tâm em, nhưng Mộ Thừa Huyền... Anh ta không phải là người đàn ông bình thường, ai biết anh ta làm những chuyện này là vì thích em hay là bởi vì quá hận em?"

Lâm Mạc Bắc khiến Lê Vãn Ca lâm vào trầm tư, cùng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên.

Xem