Lòng Ta Tự Tĩnh

Chương 2



Nhiều năm sau, khi ta quay về về Kinh thành một lần nữa thì đã không còn là đứa trẻ ngây thơ xưa kia.

Trường An vẫn phồn hoa như cũ, ta dẫn theo thị nữ và gia đinh thờ ơ đi đường, nhìn tiểu thương la hét dọc con phố, trong lòng bỗng thấy thân quen.

Ta cầm lên một cây trâm gỗ trên sạp nhỏ của một ông cụ.

Bên trên có khắc hoa văn bươm bướm bay lượn, tuy chất liệu gỗ thô sơ nhưng thủ công có thể xem là tinh tế.

“Cụ ông, cái này bao nhiêu tiền?” Ta hỏi.

Ông cụ cười hiền hậu: “Ánh mắt ngài tốt đấy, cái này tốn năm trăm văn tiền.”

“Được, gói nó lại đi.”

Hôm nay tâm trạng ta không tệ, để thị nữ thân cận Hạnh Nhi tiện tay cho ông cụ hai lượng bạc.

Đột nhiên có một phụ nhân giữ chặt tay ta, hai mắt mở to đục ngầu: “Chi Ý? Là con sao?”

Ta nhíu mày, rút tay ra.

Nàng lại muốn bắt cánh tay ta, nhưng nhanh chóng bị gia đinh chế ngự.

Nàng quỳ dưới đất than thở khóc lóc: “Chi Ý, ta... là nương đây.”

Hạnh Nhi tát nàng một bạt tay: “Nói bậy gì đó, đây là đại tiểu thư Lâm phủ, ngươi không biết Lâm phủ à? Thượng thư mới nhậm chức là lão gia chúng ta đấy. Tiểu thư nhà ta là lá ngọc cành vàng, đâu phải người ngươi có thể tùy tiện nhận họ hàng.”

Ta nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, cuối cùng nhận ra nàng đúng là nương của ta.

Chẳng qua là ta không dám tin, hiện tại nương già nua như thế. Tóc trắng xóa, nếp nhăn phủ đầy khuôn mặt, thoạt nhìn giống như một bà lão.

Đương nhiên là ta không ngăn cản Hạnh Nhi hành động.

Nếu năm đó nương lựa chọn Lâm Nhữ Yên, đồng nghĩa nàng đã vứt bỏ đứa con gái là ta đây.

Nương đã không màng ta sống chết, hà cớ gì ta phải nhận nương?

Đột nhiên một cô bé mặc đồ vải thô vọt tới, đẩy bọn đầy tớ ra, lớn tiếng nói: “Các ngươi là ai mà dám làm loạn ở chỗ này? Có tin ta đi báo quan không?”

Nương thấy nàng đến thì càng khóc lớn hơn: “Nhữ Yên, Lâm đại nhân hồi kinh rồi, con nhanh nhanh đi nhận người thân đi.”

Thì ra nàng chính là Lâm Nhữ Yên.

Ta ngước mắt nhìn nàng, tuy quần áo mộc mạc nhưng đôi tay dài ngọc ngà kia thật mịn màng trơn bóng. Liếc sơ đã biết chưa từng phải làm việc nặng.

Gương mặt xinh đẹp không son phấn cũng thật trong veo.

Nàng nghe nương nói xong thì đánh giá ta từ đầu xuống chân, tỏ vẻ không tin nổi: “Ngươi là Chi Ý?”

Chốc lát sau nàng lại mừng rỡ: “Ngươi không bị chết lúc lưu đày? Có phải cha nương ta vẫn còn sống hay không?”

Đầy tớ muốn kéo nàng ra, lần này ta giơ tay ngăn lại.

Nàng tiếp tục vui sướng nói: “Các ngươi tới đón ta trở về sao? Ta đã chịu hết nổi ngày tháng khốn khổ này từ lâu.”

Ta nhoẻn miệng cười: “Vị cô nương này không thể nói bừa như thế. Lâm gia chỉ có một cô con gái, từ lúc nào ta lại có thêm một đứa em rồi?’

Nương ta nhíu mày: “Chi Ý, con nói mê sảng gì vậy, mau đổi lại thân phận với Nhữ Yên, nàng mới là tiểu thư chân chính.”

Lâm Nhữ Yên cũng đổi thái độ theo, kêu gào nói: “Đúng! Ta mới thật sự là đại tiểu thư của Lâm phủ, cái đồ con hoang hạ tiện như ngươi sao có thể thay thế ta?”

Nương ta nghe thấy hai chữ “hạ tiện” thì mặt mày trắng bệch.

Ta chỉ thấy buồn cười.

Nương ơi, nương liều mạng vứt bỏ ta vì nàng. Vậy mà nàng lại luôn khinh thường nương từ tận sâu xương tủy. Nàng coi thường nương, thậm chí lúc nào cũng có thể vứt bỏ nương. Không biết hiện tại nương đã hối hận hay chưa?