Long Thần Ở Rể

Chương 122: Oan gia ngõ hẹp



Từ Á không để ý đến tên bảo vệ này nữa mà vội vàng xoay người đi đến trước mặt Diệp Thu, mặt đầy áy náy nói: "Thực ngại thưa anh Diệp, tôi đến muộn, đã để cho anh bị hoảng sợ rồi!"

"Không sao, không đến mức bị hoảng sợ!"

Diệp Thu khoát tay một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười nghiền ngẫm, nói tiếp: "Chẳng qua chỉ là thấy được sự hiếu khách của nhân viên bảo vệ bên công ty cô, đúng là thật đặc biệt, ấy vậy mà còn chuẩn bị đập nát xe của tôi cơ đấy, có phải hơi nhiệt tình quá rồi không nhỉ? "

Nghe xong câu này.

Khuôn mặt nhỏ của Từ Á thay đổi trong chớp mắt.

Cô ta biết rõ ràng Diệp Thu đang không hài lòng.

Trước khi cô ta xuống đây, Tô Hán Sơn đã nhiều lần dặn dò cô ta, bất cứ trong trường hợp nào, nhất định cũng không được làm cho Diệp Thu cảm thấy không vừa ý! Nghĩ lại đến đây.

Từ Á vội vàng nở nụ cười nói: "Anh Diệp, xin cứ yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng!"

Nói xong cô ta trực tiếp quay đầu nhìn nhân viên bảo vệ đang ngồi co quắp ở dưới đất, lạnh lùng nói: "Lập tức đi đến phòng kế toán nhận lương tháng này rồi nghỉ việc ngay!"

"Hả?"

Sắc mặt của bảo vệ nhất thời trở nên rất khó coi, trong mắt hiện lên đầy tuyệt vọng.

Nên biết rằng ở thành phố Giang Châu rộng lớn này, muốn tìm được một nơi thích hợp lại có tiền lương và đãi ngộ tốt như công việc này, thật sự không dễ dàng chút nào.

Ban đầu, anh ta đến vì quyền lợi đãi ngộ của bách hóa Thiên Tuyết, chỉ vừa vất vả chuyển sang chính thức được một tháng, thế mà anh ta lại bị sa thải trực tiếp vì sự cố đen đủi này.

Điều này làm cho anh ta vô cùng hối hận, thật sự ân hận từ sâu trong đáy lòng.

Nếu sớm biết như vậy, dù có bị đánh chết, anh ta cũng tuyệt đối không dám đi khiêu khích Diệp Thu.

Tuy nhiên, bây giờ đã quá muộn để trăn trối bất cứ điều gì nữa.

Trên thế giới này cũng không có thuốc hối hận nào cho anh ta uống!

"Anh Diệp, không biết anh có bằng lòng với cách xử lý này của tôi không?"

Từ Á quay đầu lại nhìn Diệp Thu, hỏi một cách cung kính.

"Đưa tôi đi gặp Tổng giám đốc Tô của cô!"

Diệp Thu thản nhiên nói.

"Được!"

Từ Á nhanh chóng xoay người đi trước dẫn đường.

Hai người lần lượt bước vào đại sảnh của tòa cao ốc Thiên Tuyết.

Tại đây.

Từ Á quay người lại, chỉ vào khu vực nghỉ ngơi VIP bên cạnh nói: "Anh Diệp, mời anh nghỉ ngơi ở chỗ này trước, Tô tổng vừa rồi đã giao phó, nếu anh đến, tôi nhất định phải nói cho ông ấy để ông tự mình xuống đón tiếp anh thật chu đáo! "

"Không cần khách sáo như vậy đâu?"

Diệp Thu sờ mũi.

"Nên vậy, đây cũng là chút tâm ý của Tổng giám đốc Tô chúng tôi!"

Từ Á mỉm cười nói.

"Vậy được rồi!"

Diệp Thu gật đầu, sau đó trực tiếp đi đến một chiếc ghế salon trong khu nghỉ ngơi ngồi xuống.

Từ Á vội phân phó cho lễ tân của công ty rót một tách trà, sau đó tự mình mang đến, đặt trước mặt Diệp Thu, cung kính nói: "Anh Diệp, mời anh uống trà trước, nếu cần gì cứ trực tiếp sai bảo lễ tân bên cạnh, cứ xem ở đây như nhà mình vậy, bây giờ tôi đi lên thông báo cho Tổng giám đốc Tô!"

"Được!"

Diệp Thu gật đầu.

Thấy vậy.

Lúc này Từ Á mới nhanh chóng xoay người đi về phía thang máy.

Diệp Thu nâng tách trà lên, từ từ thưởng thức.

Ngay tại thời điểm này.

Một chiếc xe thể thao mui trần Porsche 911 màu xanh dừng trước tòa nhà Thiên Tuyết.

Ngồi trên xe.

Chính là Tô Minh Vĩ và ba người khác.

"Tô thiếu, anh định nói với ba anh thế nào?"

Thanh niên ngồi ở ghế phụ nhìn Tô Minh Vĩ, nghi ngờ nói.

"Trực tiếp mở miệng đòi tiền, sau đó bảo xe của tao bị người ta đụng phải, kêu ba tao đưa một triệu để đi sửa xe!"

Sắc mặt Tô Minh Vĩ trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói.

Vừa nhắc đến chuyện này, lòng hắn ta bừng bừng lửa giận.

"Đúng vậy, cha của Tô thiếu là tổng giám đốc bách hóa Thiên Tuyết, nắm nhiều cổ phần, một triệu đó chỉ là tiền tiêu vặt, chắc chắn nhất định sẽ đưa ngay cho Tô thiếu thôi mà!"

Một thanh niên khác vội vàng nịnh hót.

"Đó là điều hiển nhiên!"

Tô Minh Vĩ mặt đầy đắc ý gật đầu, rõ ràng rất hưởng thụ sự nịnh bợ này.

Ngay sau đó, hắn đẩy cửa bước xuống xe.

"Tô thiếu, nhìn kìa!"

Đúng lúc này, nam thanh niên ngồi ghế phụ bất ngờ kéo áo của Tô Minh Vĩ, vừa chỉ về bên kia vừa la lớn.

"Nhìn cái gì thế?"

Tô Minh Vĩ tức giận liếc nhìn tên thanh niên này một cái, rồi vô thức liếc mắt nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta chỉ.

Chính là nó.

Đôi mắt của Tô Minh Vĩ ngay lập tức phun ra lửa.

Bởi vì, cách đó không xa, ngay theo hướng ngón tay tên kia chỉ.

Chiếc xe van rách hiệu Wuling của Diệp Thu đang đậu ở chỗ đó.

Đối với chiếc xe này.

Tô Minh Vĩ nhớ rõ đến từng chi tiết.

Cho dù đó là ngoại hình hay biển số xe.

Tô Minh Vĩ đã khắc cốt ghi tâm.

Hắn đã từng thề trong lòng.

Đời này ngàn vạn lần đừng bao giờ để hắn gặp lại chiếc xe van rách này cùng tên lái xe đó một lần nào nữa.

Nếu không, nhất định sẽ khiến nó phải trả giá thật đắt! Nhưng điều mà Tô Minh Vĩ không nghĩ đến lại là.

Nhanh như thế đã gặp lại rồi.

Hơn nữa nó lại còn ở ngay trước cửa công ty của bố hắn ta.

Trong lúc nhất thời.

Sắc mặt Tô Minh Vĩ lập tức trở nên u ám vô cùng, nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy lửa giận nói: "Thật là lúc tìm mỏi mắt thì không thấy đâu, đến khi tìm được lại chả tốn công tí nào! Tên khốn kiếp đáng chết này, lại có thể để cho tao gặp lại mày ở đây, lần này, tao xem mày chạy đi đâu!"

"Hahaha, khẳng định tên kia nằm mơ cũng không nghĩ tới, chúng ta vừa vặn phải đến trung tâm bách hóa Thiên Tuyết, đây chính là địa bàn của Tô thiếu, tên đó chết chắc rồi!"

Tên thanh niên ngồi bên cạnh cười toe toét, vội vàng nịnh nọt.

"Haha! Xuống xe nào!"

Tô Minh Vĩ cười lạnh một tiếng, trực tiếp xuống xe, bước nhanh đến chỗ xe van.

Ba tên thanh niên còn lại bám sát phía sau.

Nhóm người đến chỗ xe van.

Đầu tiên Tô Minh Vĩ liếc nhìn vào phía trong xe, phát hiện không có ai, sắc mặt hắn ta ngay lập tức sầm lại.

Mà ngay lúc này, hắn mới chú ý tới nhân viên bảo vệ đang ngồi lê liệt bên cạnh xe van, trực tiếp hỏi: "Người trong xe này đâu rồi?"

Nhân viên bảo vệ vẫn đang trong cơn tuyệt vọng.

Nghe vậy, hắn ta theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn lại.

Khi nhìn thấy đó là Tô Minh Vĩ, cả người cũng sửng sốt.

Là nhân viên bảo vệ phụ trách canh cổng, anh ta nhất định nhận ra được Tô Minh Vĩ và cũng biết thân phận của hắn ta.

Đây chính là con trai của Tổng giám đốc Tô Hán Sơn.

Vì vậy, nhân viên bảo vệ không dám do dự, nhanh chóng chỉ vào tòa nhà Thiên Tuyết, run rẩy nói: "Đang ở... bên trong!"

“Ở bên trong đúng không? Rất tốt!"

Tô Minh Vĩ cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn ba tên đàn em, chỉ vào xe van ra lệnh: "Xì hết tất cả các lốp xe này ra cho tao, để tao xem hắn chạy như thế nào!"

"Được!"

Ba tên thanh niên xấu xa cười một tiếng, sau đó vội vàng bước tới làm theo lời Tô Minh Vĩ.

Nhân viên bảo vệ nhìn thấy cảnh này, trên mặt lập tức hiện lên vẻ nghi hoặc.

Diệp Thu không phải là khách hàng quan trọng của Tổng giám đốc Tô sao?

Tại sao con trai của Tổng giám đốc Tô lại muốn xì lốp xe anh ta?

Chẳng lẽ con trai của Tổng giám đốc Tô và Diệp Thu cũng có mâu thuẫn sao?

Nghĩ đến đây.

Đôi mắt của nhân viên bảo vệ sáng lên ngay lập tức.

Bởi vì anh ta đã nhìn thấy hy vọng giữ được công việc của mình! Nếu đúng là Tô Minh Vĩ và Diệp Thu có thù oán với nhau.

Vậy thì chẳng bằng anh ta lấy lòng Tô Minh Vĩ, đứng về phía Tô Minh Vĩ.

Như vậy.

Một bên là con trai, một bên là khách.

Tổng giám đốc Tô chắc chắn sẽ nghiêng về phía con trai của mình hơn.

Đến lúc đó, Tô Minh Vĩ sẽ giúp anh ta nói một vài lời bên vực.

Vậy thì anh ta không những không bị đuổi, mà nói không chừng còn có thể lên chức nữa!

Nội tâm của tên nhân viên bảo vệ thật sự quá kích động!