Long Thần Ở Rể

Chương 129: Chỉ là tôi đang nói lại sự thật thôi



"Hừ!"

Hà Tình Tình lạnh lùng trừng Lưu Ngôn một cái, cô ta lập tức vội vàng nhìn sang Diệp Thu nói: "Diệp Thu, anh đừng chấp nhặt với anh ta, anh ta chỉ nói chuyện khó nghe một chút, anh đừng để ý đến anh ta là được, anh tuyệt đối đừng tức giận."

"Không sao!" Diệp Thu lắc đầu.

Thân là vua của thế giới ngầm, anh sẽ không bị một tên tôm tép nhãi nhép khinh bỉ vài câu là sẽ tức giận.

Anh đã rèn luyện nhiều năm như vậy, thật sự là chuyện gì cũng đã trải qua.

"Anh không tức giận thì tốt!"

Hà Tình Tình yên tâm lập tức thở dài một hơi, cô ta nhìn Diệp Thu hỏi: "Đúng rồi Diệp Thu, tôi thấy hai hôm nay anh rất bận. Với lại Giám đốc Lý vẫn luôn tìm anh, anh đang bận chuyện gì thế?"

"Cũng không có gì, chỉ là chuyện hợp tác giữa công ty chúng ta và bách hóa Thiên Tuyết thôi, để tôi đi nói lại với Giám đốc Lý!"

Diệp Thu vừa cười vừa nói.

Dù sao chuyện này cũng không phải chuyện bí mật gì, chốc lát nữa Lý Soái sẽ tuyên bố cho mọi người biết.

Cho nên anh cũng không giấu diếm.

"Ồ! Là hợp đồng với Thiên Tuyết à! Haiz, nếu lần trước tôi có thể bớt tranh cãi và uống thêm vài ly thì tốt rồi!"

Hà Tình Tình có chút tự trách nói.

Lần trước ở nhà hàng Gia Thế.

Lúc Diệp Thu chạy đến là cô ta đã say đến không biết trời trăng mây đất gì, cho nên chuyện xảy ra sau đó, cô ta hoàn toàn không biết.

Chỉ biết là hợp đồng vẫn chưa bàn bạc thành công.

Điều này khiến trong lòng của cô ta vẫn luôn tự trách.

Bởi vì cô ta cảm thấy cho dù tửu lượng của mình tốt, lúc ấy có thể uống thêm hai ly, nói không chừng hợp đồng có thể bàn bạc thành công.

Nhìn thấy dáng vẻ tự trách trên khuôn mặt của Hà Tình Tình.

Diệp Thu cũng chỉ mỉm cười lắc đầu an ủi: "Không sao cả, tình huống khi đó cũng không thể hoàn toàn trách cô, lần này tôi đi đã bàn bạc xong hợp đồng rồi!"

Lời này vừa nói ra.

Hà Tình Tình và Lưu Ngôn đang nghe lén bên cạnh cũng phải sững sờ tại chỗ.

"Diệp Thu, anh thật sự đã bàn bạc xong hợp đồng giữa công ty chúng ta và Thiên Tuyết ư?"

Hà Tình Tình tỏ vẻ không thể tin được nhìn Diệp Thu, cô ta khiếp sợ nói.

Dù sao hợp đồng này khó lấy được đến cỡ nào, trong lòng cô ta vẫn rất rõ ràng.

"Ừm! Bàn bạc xong rồi, tôi vừa mới giao hợp đồng cho Giám đốc Lý!" Diệp Thu nhẹ gật đầu, anh khẽ cười nói.

"Ha ha ha!" Lưu Ngôn ngửa đầu phá lên cười tại chỗ.

Trong tiếng cười của anh ta tràn đầy mỉa mai và xem thường.

"Ôi cha mạ ơi, thật sự là buồn cười chết tôi rồi, Diệp Thu, anh thật là khoác lác tỏ vẻ trâu bò, toàn bộ trâu trên thế giới này đều bị anh thổi bay lên trời cả đấy."

Lưu Ngôn nhìn Diệp Thu, mặt mũi đầy khinh bỉ giễu cợt nói.

"Lưu Ngôn, tôi không cho phép anh nói Diệp Thu như vậy!"

Hà Tình Tình trừng Lưu Ngôn một cái, cô ta tức giận nói.

"Sao nào, cô cho anh ta thổi phồng sự trâu bò, nhưng không cho phép tôi vạch trần vả mặt anh ta hả?" Lưu Ngôn cười lạnh nói.

Sau đó anh ta trực tiếp nhìn sang Diệp Thu, mặt mũi đầy khinh thường nói: "Diệp Thu, anh muốn ra vẻ trước mặt Tình Tình thì cảm phiền anh cũng nên thực tế một chút, có được hay không? Hợp đồng của bách hóa Thiên Tuyết khó lấy được đến cỡ nào, đây là chuyện mà tất cả mọi người ở Tập đoàn Lâm thị đều biết. Đừng nói là các vị tinh anh của bộ phận kinh doanh và bộ phận tiêu thụ, ngay cả Tổng giám đốc Lâm của công ty chúng ta tự mình ra tay cũng không dám nắm chắc. Mà bây giờ anh cũng dám tỏ vẻ trâu bò nói mình đã ký được, anh không sợ làm nóc nhà bị lủng một lỗ thật to sao?"

"Có tin hay không là tùy anh." Diệp Thu lườm Lưu Ngôn một cái, mặt không thay đổi thản nhiên nói.

"Ôi trời, còn có tin hay không tùy tôi hả? Diệp Thu, anh cảm thấy nếu câu nói này của anh truyền ra ngoài thì sẽ có người tin anh sao?"

Lưu Ngôn cười xem thường một tiếng, anh ta lập tức trực tiếp quay đầu nhìn sang những người khác ở bộ phận kinh doanh, mặt mũi đầy mỉa mai lớn tiếng nói: "Nào nào nào, mọi người nghe một chút đi. Diệp Thu mới vừa nói anh ta đã ký được hợp đồng với bách hóa Thiên Tuyết, mọi người có tin hay không?"

Lời này vừa nói ra làm tất cả mọi người ở bộ phận kinh doanh đều rối rít quăng tới ánh mắt khinh bỉ vào Diệp Thu.

Dù sao độ khó của việc ký hợp đồng với bách hóa Thiên Tuyết, bọn họ đều biết đến.

Thậm chí không ít nghiệp vụ tinh anh có năng lực đặc biệt mạnh, cũng đã tự mình đi nói chuyện với bách hóa Thiên Tuyết.

Kết quả lại là đụng phải một vách tường.

Cho nên bây giờ khi bọn họ nghe thấy lời Lưu Ngôn nói, trong lúc nhất thời đều khinh thường Diệp Thu tới cùng cực.

"Bây giờ người tuổi trẻ, thật sự là càng ngày càng biết thôi phồng!"

"Đúng đấy, thật sự coi bản thân mình vừa đòi được một khoản nợ là rất trâu bò sao? Ngay cả lời khoác lác này mà cũng dám nói!"

"Đây chỉ là lời khoe khoang, không sợ đến lúc đó tự vả mặt mình sao?"

... Trong lúc nhất thời, đám người rối rít mở miệng nói lời khinh bỉ.

Nghe thấy những lời này.

Vẻ đắc ý trên mặt Lưu Ngôn lập tức càng tăng lên, anh ta nhìn Diệp Thu giễu cợt nói: "Diệp Thu, anh đã nghe thấy chưa? Anh khoe khoang như thế còn có người tin sao? Nếu tôi là anh, hiện tại chắc chắn tôi sẽ tìm một cái lỗ để chui vào ngay, thật không biết anh lấy mặt mũi từ đâu ra để đứng ở đây thế."

"Tôi chỉ đang nói lại sự thật mà thôi." Sắc mặt Diệp Thu vẫn bình thản nói.

"Ai ôi ôi, còn nói lại sự thật đấy à! Vậy tôi nói tôi là nhà giàu nhất thế giới, cũng chỉ là đang nói lại sự thật thôi. Thổi phồng chính là thổi phồng, anh thật sự xem chúng tôi đều là kẻ ngu, anh nói gì chúng tôi cũng tin sao? Sự thật đã được phơi bày, cũng không cần anh cố gắng bình tĩnh đâu, được chứ?" Mặt mũi của Lưu Ngôn đầy khinh bỉ nói.

"Nếu như lời tôi nói là thật thì sao?" Diệp Thu thản nhiên nói.

"Dừng!"

Lưu Ngôn trợn mắt nhìn Diệp Thu một cái, anh ta cực kỳ khinh thường nói: "Nếu như anh nói là sự thật, tôi sẽ gọi anh là ba ở trước mặt mọi người, được chứ? Thật sự là quá buồn cười!"

"Đây là tự anh nói, anh đừng có mà đổi ý!" Khóe miệng của Diệp Thu có chút cong lên, vẻ mặt chờ xem trò hay.

"Ha ha, anh nghĩ tôi sẽ như anh sao? Lưu Ngôn tôi nói lời sẽ giữ lấy lời, tôi đã nói ra thì chính là đã tát nước ra ngoài, xưa nay không thu trở về!" Lưu Ngôn cười lạnh, nói rất chắc chắn.

Nhưng mà giọng nói của anh ta vừa mới rơi xuống.

Bên ngoài bộ phận kinh doanh chợt có hai bóng người đi vào.

Chính là Lý Soái - Giám đốc bộ phận kinh doanh và Giám đốc Ngô của bộ phận tiêu thụ.

Thấy vậy, mọi người đều sững sờ.

"Giám đốc Ngô!" Lưu Ngôn vội vàng nghênh đón, mặt mũi đầy nịnh nọt chào hỏi.

"Lưu Ngôn đó à? Sao cậu lại ở đây?" Giám đốc Ngô nhíu mày nghi ngờ nói.

"Tôi đến tìm bạn học cũ nói chút chuyện, còn anh thì sao?" Lưu Ngôn chỉ chỉ Hà Tình Tình cười hỏi.

"Tôi và Giám đốc Lý đi chung, chúng tôi muốn thông báo đến mọi người một chuyện!" Giám đốc Ngô giải thích nói.

"Vậy tôi ở đây không ảnh hưởng đến mọi người chứ?" Lưu Ngôn cười nịnh nọt hỏi.

"Không ảnh hưởng!" Lý Soái và Giám đốc Ngô đều lắc đầu.

"Được rồi!"

Lưu Ngôn nhẹ gật đầu, lập tức không quên quay đầu liếc Diệp Thu một cái, bên trong ánh mắt đều là ý uy hiếp.

Cứ như là đang nói: Nhìn thấy không?

Tôi có thể nói chuyện trực tiếp với giám đốc các bộ phận, anh vẫn chỉ là một nhân viên thực tập nho nhỏ, tốt nhất anh nên cân nhắc kỹ cho tôi.

Nhưng mà Diệp Thu lại trực tiếp lựa chọn không nhìn, anh làm như không nhìn thấy.

Điều này khiến Lưu Ngôn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng anh ta âm thầm nói những lời độc ác: Diệp Thu, tôi để anh phách lối thêm một lát nữa, đợi sau khi Giám đốc Lý thông báo xong, tôi sẽ lập tức đề nghị với anh ta để anh ta đuôi việc anh. Với mối giao hảo giữa hai chúng tôi, anh ta nhất định sẽ trực tiếp đồng ý, chúng ta cứ chờ xem đi!