Long Thần Ở Rể

Chương 152: Hèn mọn cầu xin tha thứ



Người ta thường hay nói dân không đấu với quan.

Người có tiền cũng giống như vậy.

Người có tiền, có thế, còn có mạng lưới xã giao rộng lớn thì làm sao dân chúng bình thường có thể là đối thủ của bọn họ chứ?

Cứ lấy cái tên Trần Đông Khôn trước mặt làm ví dụ đi.

Lúc ấy thông báo phát tiền bồi thường phá bỏ và di dời, toàn bộ khu nhà không có bất cứ người nào hài lòng.

Bọn họ tổ chức thành đoàn đội đến công ty của Trần Đông Khôn gây chuyện.

Có người lại tìm người thân của nhà mình hiểu luật pháp đi tố cáo Trần Đông Khôn.

Nhưng kết quả thế nào?

Những người này đề không có một ai ngoại lệ, tất cả đều bị Trần Đông Khôn trả thù mạnh mẽ, kết quả đều là hết sức thảm.

Hoặc là bị đánh tàn phế phải vào bệnh viện, hoặc là bị Trần Đông Khôn trực tiếp đập nhà

Mấu chốt nhất là cũng không có chỗ nào để nói lý.

Bởi vì mặc kệ bọn họ ầm ĩ thế nào, tố cáo ra sao, đều là Trần Đông Khôn chiến thắng.

Cho tới bây giờ toàn bộ khu nhà này gần như chẳng còn một ai dám gây chuyện, đều lựa chọn yên lặng ngậm miệng chịu thiệt.

Cho nên Diêu Tĩnh hết sức sợ Trần Đông Khôn.

Hôm nay Trần Đông Khôn tự mình dẫn người tìm tới cửa.

Điều này làm bà ta cảm thấy, chỉ sợ chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng giải quyết được.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diêu Tĩnh tràn đầy sự tuyệt vọng.

Vì có thể để cho nhà mình một con đường sống, cũng vì có thể cứu Diệp Thu một mạng.

"Bịch!" Diêu Tĩnh trực tiếp quỳ xuống mặt đất, nhìn Trần Đông Khôn cầu xin tha thứ: "Ông chủ Trần, xin ông bớt giận, chuyện này đều là hiểu lầm, xin ông chủ Trần đừng so đo với đám dân đen như chúng tôi!"

"Mẹ, mẹ làm gì vậy!"

Sắc mặt Hà Tình Tình lập tức thay đổi, cô ta vội vàng muốn đỡ Diêu Tĩnh đứng lên.

"Tình Tình, con không cần để ý đến mẹ. Mẹ chỉ là không muốn để nhà chúng ta lại gặp phải tai nạn mà thôi!"

Sắc mặt của Diêu Tĩnh tái nhợt, bà ta lắc đầu một cái rồi sau đó vội vàng nhìn Trần Đông Khôn, đau khổ cầu xin: "Ông chủ Trần, tôi đồng ý với khoản bồi thường phá bỏ và di dời, chỉ cầu ông có thể bỏ qua cho cả nhà chúng tôi và cậu Diệp đây. Cậu ta cũng là tốt bụng nên mới ra tay giúp đỡ chúng tôi, hy vọng ông đừng làm khó cậu ta, để cậu ta đi thôi!"

"Ôi ôi, bây giờ biết nhượng bộ rồi hả? Sao vừa nãy đàn em của tôi tìm tới cửa lại hung hăng thế chứ?" Trần Đông Khôn liếc Diêu Tĩnh một cái, mặt đầy vẻ coi thường.

"Ông chủ Trần, tôi cầu xin ông! Chỉ cần ông chịu bỏ qua cho chúng tôi, bỏ qua cho cậu Diệp, chuyện gì tôi cũng bằng lòng với ông!"

Diêu Tĩnh vội vàng cầu xin một lần nữa.

Nói xong, bà ta liên tiếp dập đầu ba cái với Trần Đông Khôn.

"Mẹ, mẹ làm gì vậy? Tại sao phải cầu xin bọn họ tha thứ chứ?"

Hà Tình Tình nhìn mẹ mình khom lưng khụy gối như vậy, tạm thời cũng chút khó tiếp nhận.

"Tình Tình, con đừng trách mẹ hèn yếu, mà bởi vì có vài người, chắc chắc chắn cả đời này chúng ta cũng không đắc tội nổi. Mẹ làm như vậy cũng là vì cứu cả nhà chúng ta mà thôi!"

Sắc mặt Diêu Tĩnh tái nhợt, bà ta mở miệng nói với khuôn mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Mẹ, mẹ không cần phải làm như vậy. Nếu bọn họ dám làm loạn, chúng ta cứ báo cảnh sát là được. Con cũng không tin trên thế giới này không còn pháp luật nữa!"

Hà Tình Tình nhíu đôi mày xinh đẹp nói.

"Ha ha ha!"

Nhưng mà lời này của cô ta lại rước lấy một trận cười to khinh bỉ của đám người Trần Đông Khôn.

"Cô nhóc, cô thật sự quá ngây thơ rồi, thậm chí ngây thơ đến mức có chút đáng yêu! Còn báo cảnh sát hả? Cảnh sát tới đây có tác dụng gì không? Không sợ nói cho cô biết, ông đây chính là pháp luật, chuyện mà ông đây muốn làm thì cho dù cảnh sát cũng không thể quản được!"

Trần Đông Khôn nhìn Hà Tình Tình, nói với khuôn mặt đầy vẻ hung hăng hống hách.

"Cô em cũng không nhìn xem ông chủ bọn anh là nhân vật nào, trong tối ngoài sáng khắp toàn bộ Thành phố Giang Châu cũng chẳng có ai mà ông chủ của bọn anh không quen biết! Báo cảnh sát ư? Ha ha ah, cô em có tin là quay đầu lại bị bắt vào đồn cảnh sát chính là các người hay không, sau đó các người còn chẳng nhận được một xu bồi thường nào?"

Thanh niên tóc mào gà đứng bên cạnh cười lạnh nói, cực kỳ ngông cuồng.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Diêu Tĩnh và cả Hà Tình Tình đều lập tức thay đổi.

Nhất là Diêu Tĩnh, vốn dĩ bà ta đã hết sức lo sợ rồi mà còn nghe được những lời này nữa, toàn thân đều bắt đầu run lẩy bẩy, vội vàng nặng nề dập đầu ba cái với Trần Đông Khôn rồi cầu xin tha thứ: "Ông chủ Trần, xin ông đừng so đo với con gái của tôi, con bé không hiểu chuyện, toàn nói bậy bạ không à, dù thế nào đi nữa ông cũng đừng để trong lòng! Chỉ cần ông chịu tha cho cả nhà chúng tôi, ông nói gì tôi cũng đồng ý!"

"Ồ, thật sao?"

Khóe miệng Trần Đông Khôn hơi cong lên, vẻ tươi cười đắc ý trên mặt càng ngày càng tăng.

Đầu tiên ông ta cúi đầu quan sát thân thể Diêu Tĩnh một lượt, sau đó lại chuyển ánh mắt lên thân thể mềm mại của Hà Tình Tình, ngay lập tức hai mắt lóe lên tia sáng dâm đãng, khóe miệng lại thoáng qua một nụ cười tà ác: "Chuyện gì cũng đồng ý đúng không? Vậy thì chuyện này rất dễ giải quyết!"

Nói xong, ông ta vẫy tay với đám người phía sau.

Một người đàn ông mặc áo đen vội vàng tiến lên trước, giao một phần hợp đồng tới tay Trần Đông Khôn.

Trần Đông Khôn nhìn lướt qua rồi sau đó trực tiếp ném thẳng trước mặt Diêu Tĩnh và cười lạnh nói: "Ký tên vào bản cam kết từ bỏ tất cả các khoản bồi thường phá bỏ và di dời này, sau đó trong vòng ba ngày dọn khỏi nơi này, tôi sẽ cân nhắc tha cho cả nhà các người!"

"Cái gì!" Trong nháy mắt sắc mặt của Diêu Tĩnh trở nên tái nhợt.

Bà ta còn tưởng rằng sau khi mình nhượng bộ, tối thiểu còn có thể đạt được khoản tiền hai trăm ngàn bồi thường phá bỏ và di dời kia.

Mặc dù đây đã là bị thua thiệt nhiều.

Nhưng vì còn sống nên còn có thể nhịn được thì cũng cố gắng nhịn.

Ai bảo mình chỉ là dân chúng tầm thưởng cơ chứ!

Nhưng bây giờ Trần Đông Khôn lại ném ra bản cam kết này, rõ ràng cho thấy thậm chí hai trăm ngàn kia mà ông ta cũng không định cho! Đây là chuẩn bị trực tiếp ăn cướp một cách công khai mà! Vào lúc này, sắc mặt của Diêu Tĩnh đã khó coi tới cực điểm, bà ta vội vàng nhìn Trần Đông Khôn, định thương lượng: "Ông chủ Trần, tôi đã chuẩn bị đồng ý với khoản tiền hai trăm ngàn bồi thường phá bỏ và di dời kia rồi, nhưng bây giờ ông lại để cho tôi từ bỏ hết tất cả khoản tiền bồi thường, rõ ràng là không cho chúng tôi một con đường sống, xin ông chủ Trần châm chước một chút!"

"Châm chước một chút ư? Ha ha, đàn em của tôi đến cửa thông báo cho các người, kết quả bị đánh đập bầm dập, hơn nữa bị thương nghiêm trọng, chẳng lẽ cũng không cần tiền chữa bệnh sao? Tôi không tìm các người đòi thêm tiền cũng đã là quá nhân từ rồi. Toàn bộ hai trăm ngàn này cứ coi như là tiền bồi thường cho đàn em của tôi chữa thương, bà nhanh chóng ký vào bản cam kết đi, nếu không hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn mà thôi!"

Trần Đông Khôn cười lạnh một tiếng, rất hung hăng càn quấy lên tiếng.

"Chuyện này..." Trên mặt Diêu Tĩnh lập tức lộ ra đầy vẻ tuyệt vọng.

Thấy vậy, khóe miệng Trần Đông Khôn hơi cong lên một chút, nở một nụ cười dâm đãng: "Dĩ nhiên bà không muốn ký cũng được, chỉ cần hai mẹ con bà đồng ý ngủ với tôi một tháng, như vậy tôi không chỉ không truy cứu chuyện hôm nay nữa, mà tôi còn sẽ cho mẹ con bà toàn bộ số tiền hai trăm ngàn phá bỏ và di dời kia, chắc chắn sẽ không thiếu một xu!"

"Cái gì!"

Sắc mặt Diêu Tĩnh lập tức thay đổi, trong nháy mắt toàn bộ khuôn mặt của bà ta đỏ bừng lên.

Bà ta thật sự không có cách nào tưởng tượng ra rằng Trần Đông Khôn lại đưa ra yêu cầu hèn hạ bẩn thỉu như vậy! Thế mà lại để cho hai mẹ con bà ta ngủ với ông ta một tháng!

Chuyện này thật sự quá biến thái, quá vô liêm sỉ!

"Ông đừng hòng! Đồ lưu manh!"

Hà Tình Tình hung hăng trợn mắt nhìn Trần Đông Khôn một cái, cắn răng nghiến lợi nói.

"Nếu các người không đồng ý, vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác. Nhanh chóng ký đi, tôi còn có những chuyện khác phải làm, nếu các người còn lằng nhằng thêm một lát nữa thì đám đàn em này của tôi sẽ không khách khí đâu!"

Trần Đông Khôn cười lạnh một tiếng, nói một cách thờ ơ không thèm quan tâm.

Nghe vậy, Diêu Tĩnh cắn răng, hít sâu một hơi.

Cho dù bà ta có muốn hai trăm ngàn kia thế nào thì chắc chắn bà ta cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu vô lý biến thái kia của Trần Đông Khôn! Vì vậy bà ta đứng dậy cầm bút ra, chuẩn bị ký tên mình lên bản cam kết…