Long Thần Ở Rể

Chương 185: Một khách hàng lớn



Thấy vậy, Diệp Thu cũng sửng sốt.

Không phải cái tên Trâu Thiệu Phong này là người của Lâm Vĩ sao?

Ông ta đến chỗ của Lâm Thanh Nhã làm gì?

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thu cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn vội vàng đi tới trước mặt Lâm Thanh Nhã, cười gượng nói: “Tổng giám đốc Lâm, thật ngại quá, tôi đã đến muộn!”

“Ha ha! Diệp Thu, chỉ sợ không phải cậu đến muộn gì mà là trực tiếp nghỉ làm chứ? Bây giờ là mười một giờ, đã qua cả một buổi sáng rồi!”

Lâm Thanh Nhã còn chưa kịp mở miệng, Trâu Thiệu Phong lạnh lùng cười nói.

Lâm Thanh Nhã cau đôi mày xinh đẹp nhìn Trâu Thiệu Phong, giọng nói lạnh như băng: “Giám đốc Trâu, tôi sẽ xử lý chuyện Diệp Thu đi muộn, nếu không còn chuyện gì, mời ông rời đi!”

“Có chuyện, đương nhiên tôi có chuyện!”

Trâu Thiệu Phong lập tức đứng dậy từ sô pha, nhìn Lâm Thanh Nhã, cười lạnh nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi biết quan hệ giữa cô và Diệp Thu, tôi cũng biết chắc hẳn lần này cô sẽ bao che cho cậu ta, nhưng nhất định tôi phải tuyên bố điều này trước, phải trừng phạt nghiêm khắc đối với chuyện Diệp Thu nghỉ làm cả buổi sáng, nếu không sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến toàn bộ công ty!”

“Giám đốc Trâu, chỉ sợ ông nói chuyện hơi giật gân rồi?”

Hai mắt Lâm Thanh Nhã nheo lai, giọng điệu lạnh như băng nói.

“Tôi nói chuyện giật gân ư?”

Trâu Thiệu Phong lạnh lùng cười, trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái: “Diệp Thu, cậu ta vừa được cô đặc biệt đề cử làm trưởng phòng nhỏ của phòng tiêu thụ, đáng lẽ chuyện này đã phá hủy quy tắc của công ty, cho dù cậu ta lập công lớn nên không ai nói gì về chuyện này, nhưng vẫn tạo ảnh hưởng không tốt, trong lòng rất nhiều nhân viên cũ đều cực kỳ không hài lòng!”

“Mà bây giờ, Diệp Thu lại cầm đầu nghỉ làm. Thử hỏi, nếu không nghiêm túc xử lý việc này, một khi mở đầu việc này, chẳng phải về sau tất cả mọi người đều cho rằng nghỉ làm cũng chẳng có gì ghê gớm, do đó đều bắt đầu bỏ bê công việc thì sao? Đến lúc đó, Tập đoàn Lâm Thị to lớn như vậy thì làm sao mà quản lý được?”

Trâu Thiệu Phong nói xong những lời này, Lâm Thanh Nhã nhíu đôi mày xinh đẹp, đột nhiên không biết phải phản bác Trâu Thiệu Phong thế nào.

Tuy rằng lời nói của Trâu Thiệu Phong có chút đáng sợ, nhưng cũng không phải không có chút đạo lý.

Điều này khiến cô có muốn bao che cho Diệp Thu, cũng không biết nên nói thế nào mới tốt.

Thấy vậy, Diệp Thu cười nhạt nhìn Trâu Thiệu Phong, không kiêu ngạo không nịnh nọt: “Giám đốc Trâu, tôi nghĩ ông có chút hiểu lầm trong chuyện này rồi!”

“Hiểu Lầm cái gì? Nghỉ làm chính là nghỉ làm, có gì mà hiểu lầm chứ?”

Trâu Thiệu Phong lườm Diệp Thu một cái, tức giận nói.

“Là thế này, lúc tôi tới, tôi đã giải thích qua điện cho Tổng giám đốc Lâm về lý do sáng nay tôi đi muộn, là vì tôi phải đi gặp một khách hàng quan trọng trước cho nên tới trễ một chút, cũng không phải vô duyên vô cớ bỏ bê công việc!”

Diệp Thu mỉm cười.

“Đúng vậy, Diệp Thu đã nói qua với tôi!”

Lâm Thanh Nhã gật đầu, lạnh lùng nói.

“Ha ha!”

Trâu Thiệu Phong cười khinh miệt, vẻ mặt cười nhạo nhìn Lâm Thanh Nhã hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, viện cớ vụng về như vậy mà cô cũng tin được sao? Cậu ta nói đi gặp khách hàng là thật sự đi gặp khách hàng sao? Chẳng phải sau này người khác đều dùng lý do này để bỏ bê công việc à?”

“Không biết giám đốc Trâu có ý gì?”

Hai mắt Diệp Thu nheo lại, thản nhiên hỏi.

“Cậu nói cậu đi gặp khách hàng, vậy đưa bằng chứng ra đây! Ví dụ như gặp khách hàng gì, cách thức liên lạc là gì, công ty nào, có thảo luận thành công đơn hàng hay không, vân vân... Chỉ cần cậu có thể đưa ra những chứng cứ đó, tôi có thể không truy cứu việc này, nếu không chắc chắn tôi sẽ đuổi việc cậu. Cho dù lúc đó Tổng giám đốc Lâm có giúp cậu bào chưax cũng không có tác dụng gì.”

Trâu Thiệu Phong lạnh lùng nói.

Ông ta tin chắc rằng Diệp Thu không có những chứng cứ đó.

Dù sao Diệp Thu là người mới, vừa nhậm chức chưa đến một tuần.

Tuy rằng đề cử thành công lên chức trưởng phòng của phòng tiêu thụ, nhưng trong tay anh không có một chút tài nguyên khách hàng nào, cũng không quen biết ai, cao có khách hàng cho cậu ta gặp được? Từ đầu đến cuối đều không có!

“Được, vậy chờ một chút đi. Đến lúc đó, tất cả căn cứ xác thực mà ông muốn đều sẽ có!”

Diệp Thu gật đầu, thản nhiên nói.

Anh lập tức đi thẳng đến trước sô pha rồi ngồi xuống.

“Thật sao? Nếu lát nữa, cậu không đưa ra được chứng cứ, hôm nay không ai giữ được cậu đâu, chắc chắn tôi sẽ đuổi cậu khỏi công ty!”

Trâu Thiệu Phong nheo hai mắt, lạnh lùng cười nói.

Nghe thấy những lời này, Diệp Thu cười cười, sắc mặt vẫn bình thản như cũ ngồi trên sô pha giống như không có chuyện gì liên quan đến mình.

Lâm Thanh Nhã nhíu đôi mày xinh đẹp, nhìn Diệp Thu lạnh lùng hỏi: “Diệp Thu, tóm lại anh có đi gặp khách hàng không? Tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt!”

“Tổng giám đốc Lâm, tôi thật sự đi gặp khách hàng, mà còn là một khách hàng lớn rất quan trọng, có thể cho Lâm Thị chúng ta một loại đơn hàng lớn!”

Diệp Thu vội gật đầu.

“Ha ha ha!”

Trâu Thiệu Phong khinh thường cười phá lên tại chỗ, lập tức nhìn Diệp Thu, vẻ mặt coi thường nói: “Cậu nên thôi đi, chém gió có thể đừng chém quá như vậy không? Cậu mới đến công ty bao nhiêu ngày? Còn là một khách hàng lớn nữa chứ! Đừng chọc cười, khách hàng lớn của cậu là cải trắng à, có thể tùy tiện tìm ngoài chợ sao?”

“Nếu người tôi tìm tới thật sự là một khách hàng lớn thì sao?”

Diệp Thu thản nhiên nói.

“Tôi sẽ tự mình nhận lỗi với cậu, sau đó nằm trên đất, từ nơi này lăn ra ngoài được chưa?”

Trâu Thiệu Phong tự tin nói.

Dù sao ông ta thấy, Diệp Thu chính là tên rác rưởi ở rể nhà họ Lâm, hoàn toàn là một tờ giấy trắng ở phương diện kinh doanh.

Tuy hai lần trước, không biết Diệp Thu là số sh*t chó gì, kiếm được tiền nợ và bách hóa Thiên Tuyết.

Nhưng chỉ bằng chút tài năng của cậu ta, muốn tìm tới một khách hàng lớn cho công ty thì tất nhiên là không thể nào.

Cho nên Trâu Thiệu Phong mới dám tự tin nói những lời này.

“Tốt lắm, Tổng giám đốc Lâm đều đã nghe, hy vọng dù gì đi nữa Giám đốc Trâu cũng không được nuốt lời!”

Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt như đang ngẫm nghĩ điều gì nói.

“À Trâu Thiệu Phong tôi không có năng lực gì khác, nhưng lời nói vẫn đáng gói vàng, nói được là làm được. Nếu tôi không giữ lời, tôi chính là con chó, được rồi chứ?”

Trâu Thiệu Phong lạnh lùng cười, vẻ mặt khinh thường nói.

Nhưng mà ông ta vừa nói xong, đột nhiên điện thoại trên bàn làm việc của Lâm Thanh Nhã vang lên.

Lâm Thanh Nhã nhíu đôi mày xinh đẹp, lập tức ấn chế độ loa ngoài, kết nối điện thoại: “Alo, xin chào!”

“Xin lỗi có phải Tổng giám đốc Lâm của Tập đoàn Lâm Thị không?

Bên tôi là Công ty trách nhiệm hữu hạn đồ trang điểm Elaine!”

Giọng một người phụ nữ hàm súc từ trong điện thoại truyền đến.

Nghe thấy những lời này, Lâm Thanh Nhã và Trâu Thiệu Phong đều sửng sốt.

Công ty trách nhiệm hữu hạn đồ trang điểm Elaine.

Đương nhiên hai người đã từng nghe thấy cái tên này.

Đây chính là một công ty mỹ phẩm trang điểm rất lớn ở Giang Châu.

Có rất thương nghiệp sản xuất mỹ phẩm trang điểm giống như Lâm Thị rất muốn giành muốn hợp tác với công ty.

Trước kia Lâm Thị cũng từng phái người liên hệ, kết quả là từ đầu đến cuối người ta không để ý đến Lâm Thị, sao hôm nay lại chủ động gọi điện tới đây chứ? Điều này khiến Lâm Thanh Nhã và Trâu Thiệu Phong nghi ngờ.