Long Thần Ở Rể

Chương 268: Xưởng sửa chữa ô tô bị bỏ hoang



Diệp Thu vừa nói ra những lời này.

Giọng nói máy móc bên kia điện thoại lập tức dừng lại, sau đó anh ta lo lắng nói: "Mày... Mày không phải là cái tên trai bao được con chó cái Triệu Mỹ Tuyết bao nuôi đó sao, chắc cái đồ con hoang Triệu Y Nam kia cũng là của mày đúng không, giống mày như đúc! "

"Ha ha, giọng điệu quen thuộc thế này... Tiêu Thần, đều là đàn ông, nếu đã ra tay rồi, tại sao lại phải lén lút như vậy?"

Diệp Thu cười một cách lạnh lùng, trêu đùa hỏi anh ta.

“Tiêu… Tiêu Thần, Tiêu Thần là ai? Tao không hiểu những gì mày đang nói!"

Rõ ràng giọng nói máy móc hơi luống cuống.

“Không hiểu thật không? Vậy thì tao phải cúp máy rồi, thái độ này của mày như vậy thì tao nghĩ chúng ta cũng không có gì để nói với nhau đâu! ”

Khóe miệng Diệp Thu cong lên, anh làm ra vẻ muốn cúp máy.

"Đừng đừng đừng, chờ một chút!"

Giọng nói máy móc vội vàng ngăn cản.

Ngay lập tức, đầu dây điện thoại bên kia im lặng trong vài giây.

Ngay sau đó, giọng nói của một người đàn ông vang lên trong điện thoại: "Bây giờ mày đã hài lòng rồi đúng không, Diệp Thu!"

Nghe giọng nói này.

Diệp Thu cũng lắc đầu cười, anh không chút kinh ngạc nói: "Quả nhiên là mày rồi, cậu Tiêu!"

Rõ ràng chủ nhân của giọng nói đó không phải ai khác mà chính là cậu chủ nhà họ Tiêu, người mà đã đụng độ với Diệp Thu trước đó, Tiêu Thần! "Hừ, vẫn là thật sự không giấu nổi mày!"

Tiêu Thần hừ lạnh, anh ta có phần buồn bực.

"Được rồi, bắt cóc Nam Nam là đang nhắm vào tao chứ gì?"

Khóe miệng Diệp Thu cong nhẹ, trên mặt anh lộ ra vẻ cân nhắc hỏi.

"Làm sao mày biết?"

Tiêu Thần hơi sửng sốt, vì thế anh ta cũng ý thức nhận ra bản thân mình đã lỡ lời, cho nên anh ta nhanh chóng nói: "Không... Không có, Diệp Thu, mày đừng có suy nghĩ nhiều!"

“Được rồi, Tiêu Thần, ngay từ lúc đầu mục đích của mày là gì đã rõ ràng lắm rồi, sao lại còn bảo tao nghĩ nhiều chứ? Nếu mày cứ giấu giấu giếm giếm như vậy, thì chúng ta không cần phải nói nữa!"

Diệp Thu khinh thường nói.

“Nếu tao đã không thể giấu giếm được mày, vậy được rồi, tao đây thừa nhận là vì mày đấy, làm sao nào? Mày có thể làm gì tao chứ? Tao đây định nhằm vào mày đấy, chính cái đồ không biết sống chết nhà mày đấy, nếu mày có giỏi thì đến cắn tao đây này!"

Thấy không thể giấu giếm Diệp Thu, Tiêu Thần đơn giản thẳng thắn buông mọi lời mà anh ta có và kêu gào ầm ĩ.

"Như thế này không phải hay hơn à, con người tao thích thẳng thắn nói chuyện, mày nói đi, làm sao thì mày mới thả cho Nam Nam đi!"

Diệp Thu cong khóe miệng, cười nhạt hỏi.

"Đợi lát nữa tao sẽ gửi địa chỉ cho mày, chỉ cần mày tới, tao sẽ lập tức thả con nhỏ đó ra!"

Tiêu Thần lạnh lùng trả lời.

"Được rồi, tao có thể đến đó, nhưng mày phải đảm bảo với tao rằng trước khi tao đến, không được làm tổn thương Nam Nam, đừng có chọc cô bé khóc, quản lý tốt cái miệng thối của mày đấy, đừng có nói năng bậy bạ, nếu không thì chắc là mày cũng biết hậu quả rồi đấy!"

Diệp Thu híp hai mắt lại, anh lạnh giọng nói.

"Ô, mày thật sự quan tâm đến đứa con hoàng này đấy nhỉ! Xem ra đúng là mày và mẹ nó có một chân với nhau. Diệp Thu, đợi đấy, có một số món nợ, khi nào mày đến thì chúng ta từ từ tính với nhau, nếu mày không sợ chết thì cứ đến đây!"

Tiêu Thần cười lạnh lùng, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.

Giờ phút này, anh ta cũng không sợ Diệp Thu sẽ không tới.

Bởi vì anh ta biết rằng để cứu Nam Nam, nhất định Diệp Thu sẽ đến, ngay cả khi anh biết đó là một cái bẫy!

"Đợi đến khi tao đến, tao sợ rằng mày sẽ không nghĩ như vậy nữa đấy, Tiêu Thần, nếu mày không muốn ở bệnh viện cả đời thì tao khuyên mày nên chủ động đưa Nam Nam về. Món nợ giữa hai chúng ta, chúng ta sẽ tự mình tính toán. Đứa trẻ đó vô tội! "

Diệp Thu nhàn nhạt nói.

“Tao… Con mẹ nó! Diệp Thu, mày nghĩ mày là ai hả? Làm màu với tao làm cái đếch gì? Mày bảo tao đây buông tay, là tao đây phải buông tay hả? Tự cho mình là ông trời à? Mau ngoan ngoãn mà lăn đến đây cho tao, đừng có giở trò quỷ, nếu không, mày cứ chờ đó mà nhận xác của đứa con hoang này đi!”

Tiêu Thần khinh thường nói.

Ngay lập tức, anh ta thẳng tay cúp điện thoại.

Nghe âm thanh ngắt kết nối phát ra từ điện thoại, Diệp Thu bất lực lắc đầu: "Cứ một mực không chịu tỉnh ngộ!"

Sau khi cả hai cúp máy, thời gian trôi qua khoảng một phút, Diệp Thu nhận được tin nhắn từ một số lạ: "Diệp Thu, trong vòng một giờ nữa, hãy đến một xưởng sửa chữa ô tô bỏ hoang tên là Duyệt Sơn ở ngoại ô Giang Bắc, nếu không thì tự mà gánh lấy hậu quả!"

"Nhớ kỹ đừng giở trò quỷ, một mình mày tới đi. Nếu như mày dám mang theo người thứ hai, vậy thì mày sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy đứa con hoang đó nữa!"

Sau khi đọc nội dung tin nhắn điện thoại, Diệp Thu cũng lắc đầu.

Sao trên thế giới này có thể có một người đàn ông hồ đồ và ngu ngốc đến thế?

Bỏ rơi một người vợ hiền lành và một cô con gái đáng yêu như vậy.

Cứ một mực muốn vợ con chia lìa không nói, lại còn liên tục hành hạ và làm nhục mà không tin tưởng vào vợ của mình nữa.

Thậm chí anh ta còn gọi máu thịt của chính mình là đứa con hoang.

Loại cặn bã này thật sự không đáng sống trên đời này.

Vì anh ta không hiểu làm thế nào để là một người đàn ông và một người cha tốt.

Vì vậy hôm nay Diệp Thu chuẩn bị dạy cho anh ta một cách tử tế là phải làm thế nào! Sau khi xác định được vị trí địa điểm, Diệp Thu trực tiếp rời khỏi công ty và lái chiếc Minibus đi về phía ngoại ô.

Khi anh đang đi trên đường, Diệp Thu cũng tiện tay gọi điện cho Âu Dương Hạo và dặn dò anh ta một số thứ về... Xưởng sửa chữa ô tô Duyệt Sơn ở ngoại ô Giang Bắc.

Xưởng sửa chữa ô tô này đã vỡ nợ với số tiền lớn vào những năm một nghìn chín trăm chín mươi do quản lý kém.

Ông chủ bỏ trốn cùng em dâu, công xưởng đóng cửa rồi bỏ hoang ở đây.

Nháy mắt đã gần ba mươi năm! Tuy nhiên, cho dù rất nhiều năm đã trôi qua, xưởng sửa chữa ô tô này vẫn trong tình trạng khá tốt.

Nhà xưởng, sân tường và cổng lớn vẫn còn đó.

Ngoại trừ cỏ dại mọc nhiều hơn xung quanh thì những nơi khác không có nhiều thay đổi.

Chỉ là dù sao đây cũng là khu vực ngoại ô, vì vậy, về cơ bản thì bình thường sẽ không có ai đến đây.

Mà vào tại thời điểm này bên trong nhà xưởng, ở trung tâm của nhà xưởng có một vài bóng người đang đứng.

Một trong số đó là cậu chủ nhà họ Tiêu ở Giang Bắc - Tiêu Thần.

Bên cạnh Tiêu Thần vẫn còn một người khác đang đứng.

Nếu Diệp Thu ở đây, nhất định anh sẽ nhận ra.

Người đó không phải ai khác mà chính là người cầm đầu của Bang Liệt Hỏa - Bang phái số một Giang Bắc, người này chính là Hàn Dương! Nhìn thấy Tiêu Thần cất điện thoại di động, Hàn Dương vội vã nhìn Tiêu Thần, khúm na khúm núm hỏi: "Cậu chủ Tiêu, cậu đã thông báo cho cái tên Diệp Thu đó rồi hả?"

"Ừ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hiện tại anh ta đang trên đường tiến đến chịu chết rồi!"

Tiêu Thần gật đầu, một nụ cười tự mãn xuất hiện ở khóe miệng anh ta.

"Ha ha ha, thế thì tốt quá rồi. Hôm nay chỉ cần tên đó dám tới đây, nhất định sẽ để cậu ta chết không có chỗ chôn!"

Hàn Dương hưng phấn nói.

Sự căm thù của ông ta đối với Diệp Thua không kém gì Tiêu Thần.

Ông ta vẫn nhớ rõ, đầu tiên thì Diệp Thu cho người phá hủy câu lạc bộ Massage chân hoàng đế của ông ta, sau đó đập phá trụ sở Câu Lạc bộ Hồng Hạc của ông ta.

Mà sau đó, trước mặt Diệp Thu, ông ta còn phải khom lưng khuỵu gối và chịu đựng sự sỉ nhục.

Với tư cách là người cầm đầu của Bang Liệt Hỏa, đương nhiên ông ta không thể nuốt nổi cục tức này, ông ta muốn lột da rút gân Diệp Thu, ăn thịt uống máu cậu ta!

"Ha ha, chắc chắn là như vậy!"

Tiêu Thần cười đắc thắng, sau đó nhìn Hàn Dương hỏi: "Lần này ông mang theo bao nhiêu người tới?"

"Năm trăm người! Tất cả đều là lực lượng tinh nhuệ của Bang Liệt Hỏa chúng tôi, bọn họ đã ẩn núp ở khắp nơi, chỉ cần Diệp Thu xông vào thì cho dù có mọc cánh, cậu ta cũng không chạy thoát được!"

Hàn Dương cười lạnh, ông ta vô cùng tự tin trả lời.