Long Thần Ở Rể

Chương 292: Rốt cuộc thì anh có hiểu về máy tính không vậy?



Lời này vừa nói ra.

Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.

Phải biết rằng.

Kỹ thuật máy tính không giống với cái khác.

Thí dụ như kỹ thuật bắn súng trước đó cũng tốt, đeo nặng chạy việt dã cũng tốt, còn cả đánh tay không vừa rồi nữa.

Những thứ này đều có thể rèn luyện được.

Nhưng kỹ thuật máy tính thì khác.

Bình thường thì không tính nữa.

Còn hacker đỉnh caaso, thông thường là dựa vào thiên phú và chỉ số thông minh.

Nói trắng ra, thì cái này là chơi đùa đầu óc.

Ai thông minh, ai có thiên phú cao, người đó sẽ giỏi.

Mà Hắc La, vừa vặn chính là một hacker có thiên phúc cực cao.

Năm ấy cô ta mới mười bảy tuổi đã trở thành hacker được ghi danh trên trên bảng xếp hạng của tỉnh Thiên Nam.

Cái này nếu không phải là có thiên phú kinh người thì không thể nào mà làm được.

Vậy mà bây giờ.

Diệp Thu lại muốn đấu kỹ thuật máy tính với Hắc La.

Cái này rõ ràng là tìm ngược mà! Mặc dù Diệp Thu vừa mới thắng Bạo Long.

Nhưng lĩnh vực này là một lĩnh vực khác hoàn toàn! "Diệp tiên sinh!"

Triệu Khôn Sơn vội vàng đi lên phía trước, nhìn Diệp Thu rồi khuyên nhủ: "Hay là bỏ đi đi, kỹ thuật máy tính không giống với mấy thứ khác, anh đừng nhìn cô nhóc này tuổi còn nhỏ, nhưng mà giỏi lắm đấy. Cô ấy từng làm tê liệt hệ thống phòng ngự an ninh lợi hại nhất của chúng tôi một tháng trời, hơn nữa ai tới cũng không sửa được, cuối cùng vẫn là cô ấy đích thân tới sửa!"

"Anh đừng đấu với cô ấy nữa, vả lại cô ấy cũng đã nói rồi mà, cô ấy chỉ không nghe theo lệnh của anh thôi, cần hỗ trợ kỹ thuật, thì cô ấy vẫn giúp mà, đừng chấp nhặt với cô ấy nữa!"

Nghe vậy.

Diệp Thu mỉm cười lắc đầu, thản nhiên nói: "Triệu cục, nếu ông đã để tôi tới đây dẫn dắt nhóm này, trước hết tôi sẽ nghĩ cách để tập hợp nhóm này lại với nhau, nếu không đợi đến khi bắt đầu tra án, người này không nghe lệnh, người kia không nghe chỉ huy, tôi dẫn đội thế nào đây?

Quay đầu ở thời khắc mấu chốt, chắc chắn sẽ gây trở ngại cho tôi!"

Nghe xong lời của Diệp Thu.

Triệu Khôn Sơn cũng sửng sốt, nhất thời ông ta cũng không biết nói gì cho phải.

Bởi vì những gì Diệp Thu rất có lý.

Ông ta thân làm cục trưởng, đã nhận thức điều này một cách sâu sắc! "Thế...Tôi có thể giúp gì cho anh?"

Triệu Khôn Sơn nhìn Diệp Thu, cung kính hỏi.

"Kiếm một cái laptop tới đây cho tôi là được!"

Diệp Thu cười nhạt nói.

"Laptop thì có, nhưng laptop của cục cảnh sát có cấu hình không cao lắm!"

Triệu Khôn Sơn cười khổ nói.

"Không sao, tùy tiện tìm một cái bàn, chỉ cần khởi động bình thường được, chạy được là được!"

Diệp Thu khoát tay, mỉm cười nói.

"Cái này dễ!"

Triệu Khôn Sơn gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Hàn Tiêu Tiêu, phân phó: "Tiêu Tiêu, cô đi vào phòng làm việc của tôi, lấy cái laptop trên bàn tôi tới đây!"

"Vâng!"

Hàn Tiêu Tiêu vội vàng xoay người đi.

Chỉ chốc lát sau, cô đã cầm một cái laptop trở về.

Diệp Thu nhìn thoáng qua.

Máy tính là máy tính mới, nhưng cấu hình lại rất là bình thường.

Có khi chơi một cái game ăn gà cũng sẽ sập.

Nhưng dùng để đối phó với con nhóc Hắc La này, rõ ràng là không có vấn đề gì lớn.

"Cảm ơn Hàn cảnh quan!"

Diệp Thu nhận cái laptop từ trong tay Hàn Tiêu Tiêu, mỉm cười nói.

Thế nhưng lần này.

Hàn Tiêu Tiêu lại không nói móc Diệp Thu giống như mọi khi, ngược lại khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cúi đầu xuống, vội vàng xoay người đi sang bên cạnh.

Điều này làm cho Diệp Thu cũng giật mình, anh nhìn bóng lưng của Hàn Tiêu Tiêu, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

Hàn Tiêu Tiêu sao thế nhỉ?

Như thể biến thành một người khác vậy.

Nhưng mà, anh cũng không nghĩ nhiều đến việc này nữa, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Hắc La, thản nhiên nói: "Bắt đầu chứ nhỉ?"

"Anh dùng luôn cái máy tính này á?"

Hắc La liếc mắt nhìn cái laptop trong tay Diệp Thu, ánh mắt rất là ngạc nhiên.

Phải biết rằng.

Thân là một hacker, yêu cầu dành cho máy tính rất là cao.

Đặc biệt là cuộc chiến giữa các hacker, dưới tác động của một lượng lớn dữ liệu ảo, nếu cấu hình máy tính không tốt, một khi không chịu nổi, máy tính bị treo thì hoàn toàn có thể bị hạ gục.

Mà cái laptop mà Hắc La dùng, đừng nhìn bên ngoài nó bình thường như thế, nhưng trong đó có càn khôn đấy.

Tất cả cấu hình đều là hàng đầu.

Cô mua cái laptop này tốn mười vạn tệ tiền tiêu vặt đấy.

Có thể nói sức chiến đấu của các laptop này, tồn tại như một vô địch.

Cái gọi là, anh hùng xứng với ngựa tốt, đầu bếp giỏi xứng với dao sắc.

Hacker cũng thế.

Mà cô đã dựa vào cái máy tính này, mới có thể đại sát tứ phương trong giới hacker, đánh thẳng tới đầu bảng trong danh sách các hacker đứng đầu ở tỉnh Thiên Nam.

Cho nên nói, không thể bỏ qua công lao của chiếc máy tính này.

Mà hiện tại Diệp Thu lại tùy tiện cầm một cái laptop tới để đấu với cô.

Điều này làm cho cô rất là khó hiểu.

Bởi vì cái này giống như là đi một chiếc xe đạp mà phải đua với một chiếc ô tô thể thao vậy.

Nó không cùng đẳng cấp một tí nào! "Sao thế?

Không được à?"

Diệp Thu khẽ nhếch miệng, mỉm cười hỏi.

"Rốt cuộc thì anh có hiểu về máy tính không vậy?"

Hắc La trợn trắng mắt liếc Diệp Thu một cái, buồn bực hỏi.

"Cô đừng lo tôi có hiểu hay không, có thể bắt đầu tỷ thí được chưa?"

Diệp Thu thản nhiên nói.

"Được, đây là tự anh tìm ngược đấy nhá, đừng trách bản cô nương không khách khí!"

Hắc La cười lạnh gật đầu, cắn răng nói.

Sau đó, cô ngồi xuống trước máy tính của mình.

Ba người còn lại của tiểu đội Thiên Võng cũng nhanh chóng đi tới phía sau Hắc La.

"Hắc La, chị xem trọng em, làm cho tốt, chắc chắn là em đánh bại được anh ta!"

Hồng Khổng Tước vỗ vai Hắc La, cổ vũ nói.

"Đúng đấy, Diệp Thu này thật là bành trướng, vậy mà dám khiêu chiến tiểu Hắc La của chúng ta trên thế giới mạng, đúng là tìm ngược mà!"

Phì Miêu nói với vẻ mặt khinh thường.

"Hai người nói bớt hai câu đi!"

Bạo Long trừng mắt nhìn hai người một cái, lạnh giọng nói.

Người xưa có câu, ngã một lần khôn lên một chút! Bây giờ anh ta không dám xem thường Diệp Thu nữa rồi.

Dù sao thì những chuyện phát sinh trước đó, đều là bài học xương máu! Trong suy nghĩ của anh ta.

Nếu Diệp Thu đã dám nhận trận tỷ thí này, thì chắc chắc là anh có nắm chắc, không cho phép khinh thường! Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người.

Diệp Thu ôm laptop ngồi ở phía đối diện, sau đó anh nhìn Hắc La hỏi: "Nói đi, cô muốn so cái gì?"

"Rất đơn giản, tôi anh từng người sẽ xây dựng một cái tường lửa cho riêng mình, sau đó chúng ta tấn công lẫn nhau, người nào mà trong thời gian ngắn nhất đánh tan được tường lửa của đối phương, thì coi như người đó thắng, thế nào?"

Hắc La nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.

"Không thành vấn đề, thế thì bắt đầu đi!"

Diệp Thu gật đầu.

Sau đó.

Hai người liền bắt đầu xây dựng tường lửa cho máy tính của mình.

"Cạch cạch cạch!"

Một chuỗi tiếng gõ bàn phím liên tiếp vang lên trong phòng họp.

Mọi người đều không kìm lòng được mà nhìn về phía Hắc La.

Bởi vì tiếng gõ bàn phím này, phát ra từ chỗ cô.

Chỉ thấy giờ phút này, mười ngón tay mềm mại mảnh mai của cô đang đặt trên bàn phím, gõ nhanh như đang khiêu vũ.

Tốc độ kia thật sự là quá nhanh, quá thuần thục, có thể nói là mây bay nước chảy.

Mặc dù mọi người nhìn thì không hiểu cụ thể rốt cuộc thì Hắc La đang làm cái gì.

Nhưng cứ nhìn tốc độ gõ phím và mức độ thuần thục này của Hắc La, thì đã không nhịn được mà cảm thán.

Hacker không hổ là hacker.

Tư thế này, vừa nhìn là thấy khác biệt.

Sau đó.

Mọi người lại quay đầu nhìn về phía Diệp Thu.

Nhưng mà vừa nhìn một cái.

Mọi người lập tức ngây ngẩn cả người!