Long Thành Oán

Chương 72



Xưa có trung lương bảo vệ quốc gia,

Nhưng chịu nghị kỵ ngàn ngày sầu lo.

Khi sóng ngầm bắt đầu cuồn cuộn tại trấn Vĩnh An, Đông Kinh cách xa ngàn dặm cũng đang xảy ra chuyện nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ.

Không khí trên triều vô cùng căng thẳng, Nhân Tông ngồi trên long ỷ, tay cầm tấu chương tức giận đến phát run.

“Man tộc Tây Vực thật khinh người quá đáng!” Nhân Tông ném mạnh tấu chương màu vàng óng đang cầm trong tay xuống trước bàn, gương mặt tràn đầy phẫn nộ.

Quần thần bên dưới thấy Nhân Tông nổi giận, nhất loạt quỳ xuống. Tả Tướng Đinh Vị và Thái Sư đương triều Bàng Tịch ra hiệu bằng mắt cho nhau, đón ý nói hùa: “Bệ hạ bớt giận! Đám Man Tộc Tây Vực căn bản không đủ tạo sức ép cho quốc gia hùng cường của ta. Tại sao không phái binh thu phục chúng, mang lại an bình cho biên quan?”

Nhân Tông cúi đầu, lại nhìn tấu chương khẩn được đưa tới, từng câu từng chữ lên án của hai vị lão Thượng Thư như ghim vào trong lòng hắn. Tướng sĩ biên quan bất cẩn, để cho mật thám xuất hiện ở mảnh đất Tô Nam trù phú, làm hại người dân, triều đình không phân rõ trung trinh thật giả… khiến hắn tức giận mà không biết phát tiết vào đâu.

“Theo như ý chư khanh, việc này nên làm thế nào cho phải?”

Bao Chửng có dự cảm không lành. Lần này hai vị Thượng Thư cùng dâng tấu chương bẩm báo việc phủ Thường Châu nhỏ bé xuất hiện mật thám địch quốc thật sự quá trùng hợp, mà sau khi Triển Chiêu được bí mật phái tới đó lại không thể liên lạc được, thật khiến người ta không thể không lo lắng. Nghĩ đến đây, Bao Chửng cảm thấy có gì đó không đúng.

“Bệ hạ, theo kiến giải vụng về của thần, cần từ từ xem xét tính chân thật của sự việc này. Nếu chỉ vì một mật thám mà vội vã xuất binh, sợ rằng trong đó có bẫy.”

“Bao đại nhân, việc này liên quan đến thanh danh Đại Tống ta, há vì một câu cần xem xét mà bỏ qua? Nếu bỏ qua cho mật thám ẩn núp tại Tô Nam thì biết ăn nói thế nào với hai vị Thượng Thư đã có lòng mật báo cùng mấy mạng người ở trấn Vĩnh An?” Đinh Vị nhíu mày, liếc gương mặt đen thui vững như bàn thạch của Bao Chửng, chậm rãi nói.

Nhân Tông còn chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình, Bàng Tịch ở bên cạnh đã phụ họa: “Không phải ngày trước Bao đại nhân không đồng ý việc mời Dương gia xuất binh hay sao? Hôm nay cũng không tán thành việc tra rõ mật thám. Tuy quân sĩ Dương gia bảo vệ giang sơn Đại Tống ta, chiến công hiển hách, nhưng công lao có cao tới đâu cũng không thể bỏ mặc, không điều tra mật thám. Chuyện ‘con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến’ tại bãi Kim Sa năm đó tuyệt đối không thể tái phạm!”

Lời này đụng chạm đến những anh lang Dương gia đã chết trận, quần thần trên triều nhất thời không ai có thể phản bác.

Bàng Tịch đắc ý liếc nhìn Bao Chửng á khẩu không nói được gì, thuận tay sửa sang lại vạt triều phục, cùng với Đinh Vị cúi đầu thật sâu: “Việc này liên quan đến chiến sự biên quan, kính mong Thánh Thượng minh giám.”

Đế vương trẻ tuổi không giỏi ăn nói, đưa mắt nhìn xuống quần thần bên dưới, nhất thời cũng không biết đáp lại thế nào, đành phải để lại một câu: “Để trẫm ngẫm thêm.” rồi hạ triều.

Sau khi hạ triều, Nhân Tông mang theo tâm sự nặng nề về thẳng điện Văn Tường, giam mình trong thư phòng, không cho bất kỳ kẻ nào vào trong quấy rầy. Nhưng dù đọc không biết bao nhiêu quyển sách, lòng hắn vẫn không sao bình tĩnh được.

Mặc dù những lời Bàng Tịch nói chỉ là vì muốn lên mặt với Bao Chửng chứ không có ý gì khác, nhưng lại chính là tâm bệnh của Nhân Tông. Chung quy quân thần vẫn có sự khác biệt. Nếu như công lao của thần cao đến mức được cả triều đình ưu ái, thì thân là Đế vương, lời của hắn còn uy nghiêm gì nữa. Vướng mắc này đã từng xuất hiện lúc mời Dương gia xuất binh lần trước, làm hắn không thể không suy nghĩ kỹ càng.

Triển Chiêu đã bị hắn phát đi điều tra chuyện Tương Dương vương lũng đoạn Hộ Bộ ngày trước. Mà tiền tuyến liên tiếp báo tin thắng lợi, chiến công của quân Dương gia ngày càng hiển hách. Hắn với người Dương gia cũng dần dần bị dựng lên một lớp ngăn cách, không thể nào tin tưởng như trước. Thần có quyền lực càng lớn càng không thể tin, công cao ắt sẽ dẫn đến có ngày hành thích vua.

Tương Dương vương, Dương gia…

Mắt vị Đế vương trẻ tuổi chợt lóe lên, như là đã hạ quyết tâm, để quyển sách trên tay xuống, cao giọng nói: “Người đâu, truyền chỉ!”

*

Mấy ngày nay, phủ Thiên Ba vốn an tĩnh đột nhiên vì một thánh chỉ của đương kim Thánh Thượng mà trở nên bận rộn.

Dương Sở Ngọc im lặng đặt bút xuống, thổi khô mực trên giấy viết thư. Nhìn lá phong đỏ chậm rãi rơi xuống đất bên ngoài cửa sổ, dường như có thể thông qua cảnh sắc bình lặng bên ngoài mà nhìn thấy trước cơn sóng dữ nơi biên tái[1].

“Tiểu thư, chiến giáp và ngân thương của tiểu thư đã chuẩn bị xong. Lão phu nhân đang ở trước sảnh dặn dò các thiếu tướng đi theo tiểu thư.”

Dương Sở Ngọc rũ mắt, gấp lá thư trong tay lại, cất vào trong bì thư bằng da trâu, cẩn thận dán kín. Đưa phong thư cho người hầu bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò, rồi nhấc mép váy đi tới trước sảnh.

Mộc Quế Anh dặn dò nô bộc chuẩn bị hành trang mang theo, mặc dù luôn chân luôn tay không ngừng, nhưng gương mặt dày dạn sương gió không để lộ chút cảm xúc nào.

“Bà nội…” Dương Sở Ngọc mặc y phục trắng trơn đi tới trước mặt Mộc Quế Anh, khẽ khàng quỳ xuống, khấu đầu, hành một lễ lớn.

Mộc Quế Anh vội bước tới nâng nàng lên, nói: “Ngọc nhi, cần gì phải hành lễ lớn như vậy?”

Dương Sở Ngọc nâng người dậy, nhưng không đứng lên. Mộc Quế Anh như hiểu ra gì đó, nhớ đến thánh chỉ được truyền tới, đột nhiên quăng gậy chống, ngồi thấp xuống, ôm Dương Sở Ngọc, thấp giọng nghẹn ngào: “Ngọc nhi, Ngọc nhi của ta. Bà nội thật không nỡ…”

Các thiếu tướng đứng trước cửa đều chỉ mới hơn hai mươi, nhìn cảnh tượng này đều gãi đầu, không biết làm gì cho phải.

“Bài Phong, ngươi có biết Giám quân trong Thánh chỉ của Bệ hạ là ai không?”

Thiếu nữ cầm côn Thiêu Hỏa, tóc búi đơn giản cho việc hành quân cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhìn tân binh bên cạnh, giọng vang dội đáp: “Tóm lại khiến lão phu nhân lo lắng như thế, chắc chắn là người không đơn giản.”

Ba ngày sau, cháu gái út của phủ Thiên Ba, Dương Sở Ngọc được Nhân Tông phá lệ phong làm Tuyên Vũ phó tướng cùng con trai của Địch Thanh, Tuyên Vũ tướng quân Địch Vịnh mang quân tiếp viện và hàng tiếp tế tới Tắc Bắc[2] kháng địch, giữ vững thanh danh Đại Tống.

Đồng thời, Tương Dương vương tuổi xấp xỉ đương kim Thánh Thượng phụng chỉ giữ chức vụ Đốc quân, đồng hành cùng đội quân của Dương Sở Ngọc. Kinh Thành, Tắc Bắc, không nơi nào không tràn ngập âm mưu.

*

Ở Vĩnh An cách xa ngàn dặm, sóng ngầm cũng đúng thời điểm mà cuồn cuộn.

Khi đám người Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới thôn Kiệt, trời vừa chuyển tối. Ánh lửa lốm đốm trong thôn mang đến sự ấm áp của quê cha đất tổ, thân thuộc đến mức khiến Triển Chiêu suýt rơi lệ.

Quen đường quen lối rẽ vào một con ngõ mịt tối, Triển Chiêu chu đáo đưa cho Lâm Quân Hạo một cây hỏa chiết tử, ánh mắt lơ đãng lướt về phía Bạch Ngọc Đường đang cõng theo một người trên lưng.

Lâm Quân Hạo hiểu ý, chiếu hỏa chiết tử xuống mặt đường dưới chân Bạch Ngọc Đường đang không rảnh tay, sự chú ý lại đặt trên người Tần Tử Câm vẫn suy yếu như trước. Có điều cả y và Tần Tử Câm đều mặc áo choàng đội mũ trùm, không thể nhìn rõ khuôn mặt, cho nên chỉ thầm cầu nguyện nàng không sao.

Không biết đi bao lâu, cuối cùng Triển Chiêu cũng dừng lại trước cửa một căn nhà kiểu dáng xưa cũ, nhìn hai cánh cửa chính ố vàng, mang nét dãi dầu sương gió, mãi mà vẫn chưa đưa tay lên gõ cửa.

Bạch Ngọc Đường lặng lẽ đứng cạnh y, vươn tay cầm lấy bàn tay đầy vết chai nhưng rất ấm áp của Triển Chiêu, gõ lên cánh cửa trước mặt.

Người ra mở cửa là một ông lão lưng còng, râu ria hoa râm. Ông lão chăm chú nhìn Triển Chiêu hồi lâu, như là đột nhiên nhận ra gì đó, ‘phịch’ một tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt y, nức nở nói: “Biểu thiếu gia, lão nô vẫn luôn mong ngóng cậu trở về.”

Triển Chiêu nhìn ông lão lệ rơi ướt đẫm gương mặt như cành củi khô, trái tim chợt co rút, trong lòng có dự cảm không lành, vội nâng lão dậy, run giọng hỏi: “Trung bá, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”

“Trong nhà có ai bị bệnh sao?”

Lão bộc nắm chặt tay của Triển Chiêu, lắc đầu không nói, chỉ chỉ vào phòng ngủ phía tây, ý bảo Triển Chiêu mau vào đó xem.

Triển Chiêu khó xử liếc nhìn Bạch Ngọc Đường vừa đặt Tần Tử Câm xuống, đang sửa sang lại y phục, không biết có nên giải thích trước với Bạch Ngọc Đường hay không.

Bạch Ngọc Đường nhấc mày, ngay khi tầm mắt giao nhau với Triển Chiêu, khóe môi liền mỉm cười: “Ngươi mau đi đi, không phải bên này còn có ta hay sao?” Nói xong, đẩy Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu cảm kích nhìn hắn, rồi vội vàng đi tới phòng ngủ phía tây.

Bạch Ngọc Đường bóp thái dương đang nảy lên thình thịch, choáng váng vịn lấy cánh cửa gỗ đang nửa mở, mất thăng bằng suýt nữa té ngã. Cũng may Tần Tử Câm đứng bên cạnh hắn đã hồi phục chút sức lực, vội đỡ lấy hắn, mới giúp hắn trông có vẻ không quá chật vật.

Lão bộc tuy vẻ mặt vô cùng bi thương, nhưng cũng nhanh nhạy phát hiện ra sắc mặt ba người trước mắt đều tái nhợt, như là đã bôn ba nhiều ngày, cộng thêm bọn họ là bạn của biểu thiếu gia, đương nhiên phải đón tiếp chu đáo.

Vội thu lại u sầu trên mặt, bước tới ân cần hỏi: “Ba vị từ đâu đến? Người đầy bụi đất thế kia hẳn là đang rất mệt mỏi, lão nô mời ba vị vào nhà nghỉ ngơi.”

Bạch Ngọc Đường cố gắng giữ tỉnh táo, khó khăn đáp lễ: “Đa tạ lão tiên sinh!”

Ông lão chỉ cười xua tay, nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Ngọc Đường, đau lòng nói: “Các vị là bạn của biểu thiếu gia thì cũng gọi lão nô là Trung bá như biểu thiếu gia đi. Xưng lão tiên sinh thật làm lão nô ngượng ngùng.”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu đáp: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, kính mong Trung bá dẫn đường.”

Lâm Quân Hạo đỡ Tần Tử Câm, nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Ngọc Đường, muốn nói gì đó, lại bị Tần Tử Câm kéo ống tay áo, ý bảo y không nên mở miệng.

Lâm Quân Hạo trao đổi ánh mắt với Tần Tử Câm, cuối cùng cất bước đuổi theo Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đi theo Trung bá, sau khi bước qua cửa sân, đầu óc hỗn loạn đột nhiên tỉnh táo, phát hiện mình đang đi trên nền gạch đá xanh, hoàn toàn ngược với hướng Triển Chiêu đi.

Hắn bỗng dưng dừng chân, quay đầu liếc nhìn hai người đang đỡ nhau đi phía sau, cao giọng nói với bóng lưng còng đang đi phía trước cách mỗi lúc một xa: “Trung bá, lẽ nào chúng ta không ở cùng một viện với Triển Chiêu sao?”

Dáng người như cây đèn cầy sắp tắt của ông lão phía trước khựng lại, một lúc lâu sau vẫn không thấy quay người. Bạch Ngọc Đường tự biết mình lỡ lời, hiểu rằng mình là khách, vốn không nên đòi hỏi chỗ ở, nhưng hắn thật sự rất lo lắng cho Triển Chiêu.

Mặc dù Trung bá không nói thẳng việc xảy ra trong nhà cho Triển Chiêu, nhưng nét mặt bi thương của Triển Chiêu lại không cách nào che giấu.

Rốt cuộc, trong thời gian Triển Chiêu không ở đây, thôn Kiệt hoặc là Triển gia đã xảy ra chuyện gì?

Trung bá khom người, thấp giọng ho khan vài tiếng, tiếng ho vang vọng giữa lá thu đang chậm rãi rơi xuống, tưởng như sẽ rơi vào tay nhưng lại bay sang Tây uyển.

“Mong các vị chớ lui tới Tây uyển. Chỗ đó… có nhiều chuyện các vị không nên tìm hiểu. Biểu thiếu gia… cũng không muốn các vị mạo hiểm.”

“Tai họa… cũng không vì sự quan tâm của công tử mà thay đổi kết cục đã định.”