Lòng Trung Thành Của Anh

Chương 6



8.

Chẳng bao lâu thì đã có kết quả kiểm tra.

Vết thương trên người tôi chỉ là xây xát nhỏ, không phải chấn động não, bác sĩ cho phép tôi được xuất viện để về nhà quan sát thêm.

Khi ông cụ kia biết chuyện thì vội vàng gọi điện đến để xin lỗi tôi, còn nói ông ta không cố ý, chỉ vì muốn tìm đối tượng cho con trai nên mới để xảy ra chuyện đáng tiếc này.

Tôi chặn toàn bộ thông tin liên lạc và để cảnh sát làm việc, quyết định không chấp nhận bất kỳ lời xin lỗi và hòa giải nào của ông ta.

Cho đến khi vết bầm tím trên người gần như biến mất thì tôi mới quay lại phòng vẽ tranh.

Cả buổi sáng hôm đó, chị gái đối tác cứ nhìn chằm chằm vào vết bầm trên tôi.

Thời điểm cảnh sát đến tìm tôi, tôi vẫn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Là chị đối tác đã gọi cho cảnh sát, cô ấy nắm lấy tay tôi và nghiêm túc nói "Đừng sợ, nếu cô gặp khó khăn thì phải gọi cho cảnh sát chứ, chúng ta tuyệt đối không khoan thứ cho b.ạo l.ực gia đình."

Tôi bị đưa về đồn cảnh sát, và sau khi nghe chị đối tác nói chuyện với các đồng chí cảnh sát bằng tiếng Trung Quốc ngọng nghịu, cuối cùng tôi mới hiểu được đại khái chuyện này.

Cô ấy nghĩ Chu Tùy b.ạo h.ành tôi.

Bằng chứng chính là vết bầm trên cổ.

Viên cảnh sát nghe vậy thì sắc mặt trở nên nghiêm túc "Chồng cô đâu, gọi anh ta tới."

Tôi đã cố gắng giải thích nhưng không được.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắn răng gọi điện cho Chu Tùy.

Anh vội vàng bắt máy "Làm sao vậy? Em lại đau à?"

Tôi nghiêm mặt nhìn hai người đang đứng đợi bên cạnh “Anh có bận gì không?”

Đầu bên kia dừng lại một chút "Không bận."

Viên cảnh sát đột nhiên trả lời điện thoại với giọng điệu nghiêm khắc "Thưa anh, mời anh đến đây với chúng tôi một chuyến, chúng tôi nghi ngờ anh có hành vi b.ạo l.ực gia đình."

Chu Tùy có lẽ cũng ngây ngẩn cả người, anh ấy dừng lại một giây rồi mới nói "Tôi đến ngay."

Đây chắc hẳn là cũng là lần đầu tiên Chu Tùy ngồi ở đồn cảnh sát với thân phận là người bị điều tra.

“Anh có đ.ánh cô ấy không?” Đồng chí cảnh sát hỏi.

"Không."

"Vết thương trên cổ là chuyện gì?"

Trước đó tôi đã giải thích với họ, và bây giờ họ hỏi lại Chu Tùy xem lời nói của chúng tôi có mâu thuẫn hay không.

Chu Tùy giải thích rất tự nhiên.

Tuy nhiên, đối tác vẫn tỏ ra cảnh giác “Cô từng nói với tôi rằng chồng cô thô bạo”.

Viên cảnh sát lập tức nhìn tôi "Cái gì gọi là thô bạo? Thô bạo ở phương diện nào?"

Chu Tùy nghe xong, sắc mặt anh trở nên cực kỳ đặc sắc.

Tôi xấu hổ đến mức muốn tìm một vết nứt trên mặt đất mà chui vào.

"Nếu không thì anh tự mình nói đi." Viên cảnh sát nghi ngờ nhìn Chu Tùy "Tôi thấy cô ấy bị dọa sợ rồi, nếu anh thành khẩn thú tội sẽ được khoan hồng, còn nếu cứ tiếp tục kháng cự thì chúng tôi buộc phải áp dụng những biện pháp nghiêm khắc."

Chu Tùy rất bình tĩnh, thậm chí còn nhếch khóe môi "Cứ để cô ấy nói đi, tôi sẽ thừa nhận mọi chuyện."

“Anh xem, anh ta thừa nhận b.ạo l.ực gia đình!” Đối tác tức giận “Tôi chưa thấy ai thái độ vênh váo kênh kiệu như anh ta!”

Tôi gần như khóc luôn tại chỗ, nắm lấy tay áo cô ấy rồi nhỏ giọng "Ý tôi không phải vậy..."

"Vậy thì là gì?"

"Đó là giữa vợ chồng... có một số... ờ... trò chơi nhỏ..."

Hai người họ lập tức đứng hình, họ hết nhìn Chu Tùy rồi lại nhìn sang tôi.

Các đồng chí cảnh sát liên tục yêu cầu tôi xác nhận "Có phải ý nói sinh hoạt vợ chồng của cô không?"

Tôi đỏ mặt "Tôi xin lỗi, vâng, anh ấy... rất tốt với tôi."

Chu Tùy bất lực "Cô ấy không biết nên mới gây ra phiền phức cho mọi người."

Vừa vặn lúc này, Chu Tùy đã bị người khác nhận ra "Yo, Chu Tùy, gió nào đưa cậu tới đây."

Cứ như vậy, một sự cố đáng lẽ có thể đã chìm vào im lặng, giờ lại được lan truyền khắp đồn cảnh sát.

Các đồng nghiệp đều biết Chu Tùy rất “được” ở phương diện kia.

Sau khi hiểu lầm được tháo bỏ, đối tác dở khóc dở cười "Xin lỗi, là tôi hiểu nhầm."

Chu Tùy bật cười thành tiếng "Không sao cả, cô làm rất tốt, nếu có người gặp phải tình cảnh như vậy thì nên báo cảnh sát."

Trên đường về nhà, Chu Tùy vừa đi vừa cười không ngớt.

Tôi tức giận đánh anh mấy cái "Đừng cười nữa!"

Anh nghiêng đầu, nâng mặt tôi lên rồi nghiêm túc hỏi "Em không thích?"

“Không…” Tôi né tránh ánh mắt anh “Nhưng sau này em không diễn thỏ nữa…”

Anh ấy nhéo nhẹ tai tôi như thể tôi thực sự có tai thỏ.

"Chuyện này sau hẵng nói... Có một số việc anh sẽ nghe lời em vô điều kiện, còn một số việc thì không."

Chậc, Chu Tùy không dễ bảo chút nào!

Hôm đó bố mẹ gọi điện cho tôi “Hai đứa tính khi nào thì tổ chức đám cưới?”

Tôi hơi do dự, Chu Tùy bình thường rất bận rộn, chứng nhận kết hôn thì đã lấy rồi, tôi cũng không muốn ép anh ấy phải làm hôn lễ quá vội vàng.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Tùy hỏi tôi "Bố mẹ hỏi chuyện đám cưới à?"

“Ừm.” Tôi suy nghĩ một lúc “Thật ra em cũng không vội...“

“Tháng sau.” Chu Tùy đột nhiên đáp lời “Anh có thể xin nghỉ phép nửa tháng, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ đàng hoàng.”

Tôi vẫn nghĩ là do anh ấy không muốn khoe khoang, nhưng không ngờ lại dễ đang đồng ý như vậy.

“Hôm trước em nhìn trúng một bộ váy cưới.” Tôi lấy điện thoại ra, kích động nói nhỏ vào tai Chu Tùy “Còn bộ vest của anh thì phải cần đo đã…”

Chu Tùy đang lái xe, còn tôi thì cầm bút viết vào sổ tay.

Cửa sổ xe mở một nửa, cơn gió chiều tươi mát thổi vào trong xe, mang theo cảm giác dễ chịu.

"Thỏ nhỏ."

Chu Tùy bất chợt gọi tôi.

"Hả?"

Anh cong khóe môi, ánh hoàng hôn rực rỡ lướt qua trên khuôn mặt, đôi mắt sáng ngời như ánh sao đêm.

Tim tôi bắt đầu đập liên hồi.

Tiếng còi xe chói tai vang lên, anh dường như mấp máy miệng và nói điều gì đó, nhưng tôi không nghe rõ một từ nào.

"Hả?"

“Không nghe thì thôi.” Chu Tùy đảo mắt, nhìn đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh rồi khởi động xe.

"Anh nói lại lần nữa!"

"Tự đoán đi."

Không ngờ ngay đêm đó Chu Tùy đã đưa tôi đến cửa hàng áo cưới.

Tôi khoác lên mình chiếc váy cưới đuôi cá mỏng manh, đứng dưới ánh đèn tỏa sáng, tôi bất chợt nghĩ đến hình ảnh nàng tiên cá trong truyện cổ tích mà mình từng đọc trước kia.

Nhân viên bán hàng nói "Cô mặc bộ này thực sự rất đẹp, có muốn cho chồng cô ngắm một chút không?."

"Không được, phải để dành cho first look chứ."

Tôi nâng váy xoay một vòng, sau đó mới miễn cưỡng thay sang một bộ trang phục mời rượu dành cho cô dâu.

Sau khi mở rèm, Chu Tùy đã thay bộ vest và ngồi trên ghế sô pha.

Đó cũng là lần đầu tôi nhìn thấy Chu Tùy trong bộ vest và đôi giày da, bộ trang phục cắt may vừa vặn, trông cũng rất lịch lãm và ưa nhìn.

Tôi nâng vạt váy rồi cười cười bước tới "Đẹp không?"

Đôi mắt của Chu Tùy như dán chặt vào tôi, nhưng cả người anh ấy vẫn không động đậy.

"Đẹp."

"Đây chỉ là trang phục mời rượu."

Chu Tùy đứng lên, thay tôi vén tóc mai rồi bật cười "Em mặc gì cũng đẹp."

Sau đó anh ôm lấy tôi "Không định cho anh xem váy cưới à?"

"Không cho, khi nào kết hôn anh mới được nhìn, nếu anh dám đào hôn thì đừng mơ được thấy."

Tôi vốn định viết thiệp cưới cùng với Chu Tùy, nhưng vào cuối tháng 7, anh ấy đột nhiên dính vào một vụ án quan trọng.

Anh vội vã đến nỗi còn không kịp thu dọn quần áo trước khi đi.

Đến đón Chu Tùy là một chiếc ô tô màu đen.

Chu Tùy ngồi trong xe chào tạm biệt tôi, anh do dự một lúc rồi đột nhiên nói "Em đưa tay ra."

Ngay sau đó, Chu Tùy lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương lớn, vừa lấp lánh vừa phản chiếu đầy sắc màu.

Tôi nín thở nhìn anh "Trời! Nhẫn kim cương hả!"

Chu Tùy cầm lấy chiếc nhẫn và tự tay đeo vào ngón áp út cho tôi.

"Anh định vào lễ cưới mới mở nó ra, nhưng thấy em ở nhà một mình thật đáng thương nên mới tặng em bây giờ."

Đứng dưới ngọn đèn mờ nhạt, đôi mắt tôi lập tức cay xè.

Chu Tùy vẫn còn lải nhải: "Còn có…"

Tôi vội ngắt lời "Biết rồi, chú ý an toàn, nếu gặp chuyện có thể gọi cho đồng nghiệp của anh. Chú cảnh sát à, anh đi sớm về sớm, anh về càng sớm thì em có thể mặc váy cưới càng nhanh."

Chu Tùy tức giận bật cười "Được, vậy đi đây, ở nhà ngoan nhé."

Chiếc xe màu đen khởi động, Chu Tùy hạ cửa sổ xuống và vẫy tay với tôi.

Tôi lùi lại hai bước, sống mũi cay xè, suýt nữa thì đã khóc trước mặt anh.

Nhìn thấy chiếc xe màu đen dần khuất dạng, tôi mới chậm rãi bước lại chỗ có ánh đèn và ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay.

Thật đẹp mắt.

Chu Tùy cũng vậy.