Long Vương Trở Lại

Chương 106: Nhà họ Đường rơi vào đường cùng



Câu nói đó của Tiêu Dao Vương khiến thư ký Thần Vân của tướng quân Niếp Vân bị dọa đến ngất xỉu.

Nhưng mà, dù có ngất xỉu thì ông ta cũng không thể tránh được vận mệnh.

Có thể bò được tới bước này thì ít nhiều gì cũng đã làm ra một vài chuyện không được sạch sẽ. Nếu như bị điều tra, nhất định sẽ điều tra ra được gì đó.

Bên trong phòng khách rộng lớn của Đế Vương Cư, hội tụ mấy trăm người.

Nhưng mà không một ai lên tiếng.

Bầu không khí lúc này có hơi nghiêm trọng.

Lộp cộp lộp cộp!

Hiện trường lại nghe thấy tiếng mũi giày da va chạm với mặt đất.

Hai người lính mặc trang phục quân nhân vũ trang trịnh trọng đi tới, kéo Thần Vân đang hôn mê đi.

Thân là một vị tướng trên bả vai có một sao như Niếp Vân cũng bị dọa đến xanh mặt, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi.

Chuyện, chuyện này là sao đây?

Niếp Vân không biết đã xảy ra chuyện gì, từ sau khi ông ta tới Giang Trung thì đã đi gặp Tiêu Dao Vương đầu tiên.

Trước đó vẫn không có gì cả, nhưng hiện tại Tiêu Dao Vương lại đi tới Đế Vương Cư.

Tiêu Dao Vương nhìn Thần Bắc một cái.

Cái nhìn này khiến hai chân Thần Bắc mềm nhũn, cả người không còn chút sức lực mà ngã phịch xuống đất.

Lộp cộp lộp cộp.

Tiêu Dao Vương mang giày da đi tới: "Đội phó Thần Bắc của chi đội nào đó ở Giang Bắc?"

Thần Bắc mềm nhũn trên đất, mặt đầy mồ hôi.

Tiêu Dao Vương lấy một phần mẩu tin của một bài báo ra vứt trên mặt đất: "Tự mình nhìn đi."

Thần Bắc nhặt lên, vừa nhìn đã lập tức trợn tròn mắt, trực tiếp ngất xỉu.

"Hu hu, chồng ơi..." Đường Uyển Tâm ôm lấy Thần Bắc đã ngất xỉu.

Đường Thiên Long tò mò, nhặt tờ báo lên xem.

Vừa nhìn thấy, sắc mặt cũng đã tái nhợt.

Đây là danh sách ăn hối lộ trái phép của Thần Bắc từ lúc kế nhiệm tới nay, ngày tháng năm cùng với những khoản ăn hối lộ đều có ghi rõ ràng, chi tiết.

"Mang đi."

Tiêu Dao Vương ra lệnh, hai quân nhân ăn mặc vũ trang nghiêm túc đi tới lôi Thần Bắc đã ngất xỉu đi.

Đường Uyển Tâm khóc lóc nức nở.

Người nhà họ Đường đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, tôi nhìn ông, ông nhìn tôi.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, cần tôi phải mang toàn bộ đi nữa sao? Cút!"

Tiêu Dao Vương lớn tiếng quát.

Trong lòng ông ta là một bụng tức giận.

Giang Thần này hở một tý là gây rắc rối cho ông ta.

Rất nhiều người giàu có ở Đế Vương Cư đều như được ban cho ân huệ, ảo não rời đi.

Bên ngoài Đế Vương Cư, Tiểu Hắc nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi bĩu môi nói: "Đại ca Giang, anh là trước tiên đưa nhà họ Đường lên chín tầng mây xanh, sau đó lại đạp bọn họ ngã xuống, chiêu này quả thật là tàn độc nha."

Giang Thần hút thuốc, vẻ mặt rất nhàn hạ.

Đế Vương Cư.

Giờ phút này, tất cả những người giàu có tới tham dự tiệc mừng thọ của Đường Thiên Long đều rút về hết, đến cả quà tặng mang tới cũng đều được mang về.

Bọn họ còn tưởng rằng nhà họ Đường phất lên rồi.

Không ngờ lại là một màn tai họa.

Mà sau khi hoàn thành chuyện Giang Thần đã giao phó, Tiêu Dao Vương cũng xoay người bỏ đi.

"Đường Thiên Long, nhanh chóng gom đủ ba mươi tỷ đi." Bạch Tố để lại một câu như thế cũng rời đi.

Sau khi tất cả mọi người đều đi cả rồi, biệt thự Đế Vương Cư chỉ còn sót lại người nhà họ Đường và một vài người thân thích của nhà họ Đường mà thôi.

Bên ngoài Đế Vương Cư.

Tiêu Dao Vương đứng trước một chiếc xe hơi màu đen.

Ông ta lạnh lùng nhìn Giang Thần đang ngồi trong xe, nói: "Đây là lần cuối cùng."

Nói xong, cũng xoay người rời đi.

"Nè, hút một điếu đi..."

Giang Thần lấy một điếu thuốc ra ném tới.

Điếu thuốc cọ qua vành tai của Tiêu Dao Vương.

Người kia duỗi tay, ngay lập tức kẹp được điếu thuốc đang bay tới, sau đó rời đi trước ánh mắt đang nhìn tới của Giang Thần và Tiểu Hắc.

Một buổi tiệc rượu sang trọng náo nhiệt, cuối cùng đổi lại là một kết cục khôi hài.

Biệt thự lớn của nhà họ Đường.

Cả nhà cùng tụ lại một chỗ.

Sắc mặt của Đường Thiên Long vô cùng khó coi.

Mất mặt, lần này đúng thật là mất mặt mà.

Còn tưởng đây là lần nở mặt, vẻ vang nhất cả đời này, không ngờ lại là lần mất mặt nhất.

Hơn nữa, Bạch Tố ở Thời Đại Khoa còn bắt nhà họ Đường bồi thường ba mươi tỷ.

Ba mươi tỷ?

Nhà họ Đường đào đâu ra.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Đường Thiên Long giận dữ, phát cơn thịnh nộ ở trong căn phòng lớn. Những món đồ gia dụng cùng vài món đồ cổ đều bị quật ngã nát bét.

Căn biệt thự lớn như thế, hội tự mấy chục người.

Nhưng mà, người nhà họ Đường không một ai mở miệng nói câu nào.

Ai cũng biết Đường Thiên Long đang tức giận, bây giờ mà nói chuyên sẽ chỉ thêm rước họa vào thân.

Nổi giận xong, Đường Thiên Long bình tĩnh lại ngồi trên ghế sô pha, nhìn cả nhà Hà Diễm Mai, vẻ mặt khẩn cầu nói: "Diễm Mai, bây giờ người có thể cứu cả nhà họ Đường cũng chỉ có con thôi. Cháu gái còn không phải là làm ở tập đoàn Thời Đại Khoa, đi theo làm cho tổng giám đốc Bạch đó sao, bây giờ cũng chỉ có mỗi con có thể ra mặt."

"Tôi..."

Hà Diễm Mai cũng bày ra một vẻ khó xử.

Đường Sở Sở ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt cũng không được tốt lắm, thấp giọng nói: "Ông nội, cô ta với Giang Thần là bè lũ của nhau."

Bộp.

Đường Thiên Long vỗ bộp một cái lên bàn.

Mặc dù ông ta đã tám mươi tuổi, nhưng mà sức lực vẫn khá lớn. Một cái vỗ bàn này đều khiến cả mặt bàn đều run lên.

"Là bè lũ của nhau thì đã làm sao, chỉ cần có thể vượt qua được khó khăn lần này thì không cần để ý gì cả. Sở Sở, nhanh chóng gọi điện bảo Giang Thần trở về, Giang Thần không phải là bè lũ với Hà Tâm sao, bảo Giang Thần về nhà kêu nó đứng ra lãnh vụ này."

"Ông nội..."

Đường Sở Sở uất ức sắp khóc.

Vì không đào ra được ba mươi tỷ nên bảo cô gọi cho Giang Thần?

"Ông nội, trước đó chính ông là người đã đuổi anh ấy ra khỏi nhà họ Đường, muốn gọi thì tự ông đi gọi, cháu không có mặt mũi để gọi."

"Sở Sở, chuyện này không thể xem nhẹ được, đối phương chính là chủ tịch hội đồng quản trị của Thời Đại Khoa đó. Hôm nay con cũng thấy rồi đó, Tiêu Dao Vương với cô ta có mối quan hệ không bình thường, đây là nhân vật lớn, chúng ta không thể đắc tội được. Nhà họ Đường chúng ta có vét sạch thì cũng chỉ tầm hơn một tỷ, đào đâu ra được ba mươi tỷ."

Giờ phút này, Đường Thiên Long không còn chút nét vẻ vang nào của trước đó.

Giờ phút này, ông ta dường như đã không còn chút tinh thần nào nữa, khuôn mặt già nua kia không còn chút hồng hào.

"Ông nội cầu xin cháu được không?"

"Cháu..."

Đường Sở Sở muốn nói lại thôi.

Hà Diễm Mai cũng nói: "Sở Sở, chi bằng bảo Giang Thần trở về đi?"

Đường Hải nhìn sang Đường Sở Sở, nói: "Sở Sở, bây giờ cháu là chủ tịch chấp hành của nhà họ Đường, nhà cháu cũng nắm năm mươi phần trăm cổ phần rồi. Đại gia đình gặp chuyện không may cũng sẽ không có lợi cho nhà cháu, bây giờ có cơ hội vượt qua khó khăn, cháu không thể vì chút tình cảm cá nhân mà để nhà họ Đường vào đường cùng chứ."

"Đúng vậy đó Sở Sở, bây giờ đều nhờ cháu."

"Không phải chỉ là cấu kết với một người phụ nữ thôi sao, có là gì đâu chứ?"

"Đúng đó, bây giờ Hà Tâm là tới cùng với tổng giám đốc Bạch, đây chính là một bậc thần tài đó. Nếu như có thể hòa dịu được mối quan hệ, bám víu được Hà Tâm thì nhà họ Đường chúng ta thật sự có thể ngóc đầu dậy rồi."

Người nhà họ Đường chung một lòng, tôi một câu, anh một câu mà cùng nhau khuyên bảo.

"Chị, chị mau mau gọi cho Giang Thần trở về đi, xe sang của em, biệt thự cao cấp của em bây giờ cũng đều nhờ cả vào anh ấy rồi." Đường Tùng cũng rất nôn nóng.

Chỉ suýt nữa đã có được cuộc sống sung túc, cậu ta thật không muốn vì buổi tiệc rượu này mà đắc tội với Bạch Tố, khiến nhà họ Đường phá sản.

"Cháu, cháu sẽ thử."

Đường Sở Sở đứng lên đi ra cửa, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Thần.

Thực ra cô cũng không muốn ly dị lắm, muốn cho Giang Thần một cơ hội.

Bởi vì, cô vẫn ghi nhớ những điều tốt đẹp mà Giang Thần dành cho cô.

Nếu như không có Giang Thần, cô vẫn là Đường Sở Sở xấu xí bị người người chán ghét số một Giang Trung này.

Không có Giang Thần, làm sao có thể có cô hôm nay được.

Trong phòng khám phàm nhân.

Giang Thần vẫn đang nhìn vào điện thoại.

Anh biết, Đường Sở Sở nhất định sẽ gọi điện cho anh.

Quả nhiên, cũng không lâu sau đó đã thấy Đường Sở Sở gọi tới.

Mặt anh hiện lên một tia vui mừng, nhìn qua Tiểu Hắc mà đắc ý nói: "Thấy chưa, tôi nói có sai đâu, để nhà họ Đường gặp khó khăn, bọn họ nhất định sẽ cầu xin tôi."

"Ăn no dửng mỡ, làm điều thừa thãi." Tiểu Hắc bày ra vẻ mặt cạn lời.

Chỉ là chuyện vợ chồng gây gổ thôi lại làm ra chuyện như vậy, khiến nhiều người bị liên lụy như thế.

Thậm chí đến cả Tiêu Dao Vương cũng đều ra mặt.

Giang Thần ngó lơ Tiểu Hắc, nhận điện thoại, mặt lười nhác nói: "Sở Sở à, đã nói rồi, hôm nay cục dân chính không có làm, không thể làm thủ tục ly dị được."

"Giang... Giang Thần, anh về đi, tới biệt thự nhà họ Đường có việc cần bàn. Không... Không phải chuyện ly dị."

Giang Thần tỏ vẻ mù mịt, thắc mắc hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Trong điện thoại nói không tiện, anh... Anh tới đây trước đã."

"Ò, vậy anh qua đó."

Giang Thần cúp máy, sau đó khoái chí nói: "Tiểu Hắc, tôi đi đây."