Long Vương Trở Lại

Chương 115: Thật sự có vấn đề



Cảnh tượng ồn ào lập tức im lặng ba giây.

Mấy giây sau, một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ tang, hơn ba mươi tuổi đi ra, trong tay anh ta cầm một cây gật sắt, chỉ vào Giang Thần, vẻ mặt vô cùng hung ác.

Anh ta hung dữ nói: “Mày là ai, mày có tư cách nói chuyện ở đây sao?”

Nước bọt anh ta văng tung toé, hùng hùng hổ hổ.

Đường Sở Sở bị dọa, sợ mình bị đánh, trốn sau lưng Giang Thần.

“Đúng vậy đấy, không có gì để nói cả, đền tiền đi.”

“Không đền tiền thì tao đập, đập cả bệnh viện Vĩnh Nhạc.”

“Lang băm gì đâu không, không có bản lĩnh thì đừng mở bệnh viện trên phố y, cút ra khỏi phố y đi.”

Không ít người cũng lớn tiếng mắng theo.

Người của nhà họ Đường không ai dám ra mặt.

Bởi vì người bên ngoài quá hung dữ, nếu ra mặt, lỡ tình hình mất kiểm soát thì sẽ rất phiền phức.

“Được rồi, đừng nói lời vô nghĩa, từng người một nói.” Giang Thần hét lớn với vẻ mặt không kiên nhẫn, nếu không phải vì đây là bệnh viện của nhà họ Đường, anh cũng chẳng thèm quan tâm.

Người đàn ông cầm gậy sắt kia chỉ vào Đường Sở Sở ở sau lưng Giang Thần, mắng to: “Đường Sở Sở, cô ra đây cho tôi, cô là Chủ tịch của nhà họ Đường, bố tôi uống thuốc của bệnh viện nhà họ Đường các người, sau khi trở về chẳng mấy ngày thì chết rồi, hôm nay nếu cô không cho tôi một câu trả lời hài lòng, ông đây sẽ đập nát bệnh viện nhà họ Đường.”

“Đập nát, đập nát.”

Ở sau lưng anh ta, không ít người hét lớn theo, còn giơ công cụ trong tay xông lên.

Thế nhưng đã bị bảo vệ cản lại.

“Tôi chỉ bị cảm nhẹ, đến bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường, bốc chút thuốc đông y, sau khi trở về thì cả người dị ứng, cả người sưng đỏ.”

“Tôi cũng vậy, tôi bị đau đầu, bốc thuốc trở về, bây giờ đến tóc cũng sắp rụng hết rồi.”

“Mạnh mẽ yêu cầu các bộ phận liên quan kiểm tra và niêm phong triệt để Vĩnh Nhạc.”

Không ít người cũng hét lên theo.

Phóng viên đã đến từ sớm, đang phát trực tiếp cảnh tượng này.

Đường Sở Sở cũng hơi lo lắng, đứng sau lưng Giang Thần, nhỏ giọng hỏi: “Thần, bây, bây giờ phải giải quyết thế nào đây?”

Giang Thần cũng nhíu mày.

Chuyện này thật sự là do thuốc của nhà họ Đường có vấn đề, hay là do có người cố ý gây sự?

Cả hai đều có khả năng xảy ra.

Nếu thật sự là do thuốc của nhà họ Đường có vấn đề, thì cũng rất có thể xuất hiện những vấn đề như thế này.

Hoặc cũng có thể là do có người cố ý gây sự.

“Được rồi, từng người một nói.”

Giang Thần cố gắng làm dịu cảm xúc của mọi người, sau đó đi xuống bậc thang, đến trước mặt băng ca, nhìn người già đã mất đi sinh mạng đang nằm trên đó.

“Anh làm gì thế?”

Người đàn ông vạm vỡ cầm vũ khí chỉ vào Giang Thần, đột ngột muốn đánh anh: “Đừng chạm vào bố tôi.”

Giang Thần nhìn qua một cái.

Đôi mắt của anh sắc như đại bàng, anh vừa nhìn qua một cái, người đàn ông vạm vỡ bỗng chốc sợ hãi, hơi lùi lại mấy bước.

Nhưng có thua cũng không thể mất đi khí thế, anh ta hét lên: “Ông ấy đã chết rồi, các người còn muốn làm gì?”

Giang Thần đưa tay: “Đưa giấy khám bác sĩ cho tôi.”

Nghe vậy, một người phụ nữ trung niên lấy ra một xấp giấy, ném cho Giang Thần, hung dữ mắng: “Đây là giấy khám bệnh trong cả năm nay, bố tôi đã bốc thuốc ở bệnh viện của các người.”

Giang Thần nhặt lên, cầm trong tay, nghiêm túc xem.

Trong bệnh viện Vĩnh Nhạc.

Không ít người nhà họ Đường đều đang quan sát tình hình bên ngoài.

Bọn họ đều mong chờ Giang Thần có thể giải quyết vấn đề.

Đường Mộng Oánh kéo Đường Lỗi qua một bên, nhỏ giọng nói: “Anh, sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

Đường Lỗi nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, chúng ta làm không một kẽ hở, người ngoài chắc chắn sẽ không nhìn ra. Địa vị trong nhà của Đường Sở Sở ngày càng cao, chuyện này rất bất lợi với chúng ta, không đè nó xuống, tương lai chắc chắn nó sẽ leo lên đầu chúng ta mà ngồi.”

Người ngoài không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.

Giang Thần xem kỹ những tờ giấy chẩn đoán bệnh này.

“Đây, thuốc cũng đã đem đến rồi, còn một phần chưa uống, đang chuẩn bị đem đến Cục quản lý dược phẩm để kiểm tra.”Một người ném một phần thuốc đông y qua.

Giang Thần mở ra, tuỳ ý nhìn xem.

Anh cầm một ít thuốc, đặt trước mũi khẽ ngửi, thậm chí là bỏ một ít thuốc vào trong miệng nhai.

Sau đó, anh đứng dậy, nói: “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?”

“Mười triệu.” Người đàn ông vạm vỡ kia biết nhà họ Đường giàu có, nên muốn đòi một khoảng lớn, vừa mở miệng đã đòi mười triệu, còn hung dữ nói: “Nếu hôm nay không đưa mười triệu, chuyện này không xong đâu, tao nói mày nghe, không đưa mười triệu thì tao sẽ quậy đến cùng, không khiến nhà họ Đường lật ngửa thì tao sẽ không thôi.”

Giang Thần đứng dậy, quay người nhìn Đường Sở Sở: “Em là Chủ tịch, hãy dặn dò tài vụ đưa tiền.”

“Giang Thần, chuyện này…” Đường Sở Sở hơi ngây ra.

Cô tưởng rằng anh sẽ giải quyết vấn đề, thế nhưng sau khi anh tỏ vẻ xem xét một lúc thì lại bảo nhà họ Đường đền tiền?

Trong nhà truyền đền tiếng mắng: “Giang Thần, mày làm cái gì vậy? Mười triệu đấy, sao có thể, tao nghi ngờ mày thông đồng với những người này lừa tiền của nhà họ Đường.”

Người mở miệng mắng là Hả Diễm Mai.

Giang Thần nói nhỏ bên tai Đường Sở Sở: “Đúng là thuốc có vấn đề.”

“Vậy, vậy làm sao anh chắc chắn là thuốc được bốc ở Vĩnh Nhạc, lỡ như có người cố tình vu oan thì sao?” Đường Sở Sở liếc Giang Thần một cái, bây giờ chuyện vẫn chưa làm rõ thì đã đền tiền, như vậy không phải là thừa nhận bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường có vấn đề sao?

“Nghe lời anh, người chết là lớn nhất, cứ đền tiền trước, trấn an người nhà đã, còn lại sẽ dễ giải quyết, dù có thế nào thì cứ tiếp tục gây chuyện cũng sẽ không tốt cho nhà họ Đường, nếu sau chuyện này có thể chứng minh thuốc không liên quan đến Vĩnh Nhạc, vậy thì ngược lại sẽ trở thành tuyên truyền cho Vĩnh Nhạc, đây là hiệu quả quảng cáo mà có dùng hàng triệu cũng không thể có, còn nếu như thuốc thật sự có vấn đề, bây giờ đền tiền thì sẽ giảm thiệt hại đến mức thấp nhất.”

Đường Sở Sở nghĩ nghĩ, cảm thấy Giang Thần nói rất có lý.

Cô đột nhiên đứng dậy, gật đầu nói: “Được, mười triệu đúng không, tôi đồng ý.”

Cả nhà người đàn ông vạm vỡ cũng không ngờ nhà họ Đường lại dễ nói chuyện như vậy.

Những sự cố trị liệu trước đây, bệnh viện đều nghĩ cách chối bỏ trách nhiệm, cuối cùng cho dù có đền tiền thì cũng phải kiện cáo, kéo dài ba đến năm năm.

Lúc này, bọn họ cảm thấy mười triệu còn ít quá.

Cả nhà tụ lại bàn bạc với nhau.

“Ông xã, có phải là ít quá không?”

“Bố, đúng đấy, con nghe nói gần đây nhà họ Đường hợp tác với không ít công ty lớn, đang mở rộng kinh doanh đấy.”

“Nhân cơ hội này thì đòi nhiều một chút.”

Rất nhanh, người một nhà bọn họ đã bàn bạc xong.

Người đàn ông vạm vỡ đứng ra lần nữa, hung hãn kêu lên: “Mười triệu ít quá, hôm nay không đưa năm mươi triệu, chuyện này không xong đâu.”

“Ôi… Người bố tội nghiệp của con, bố chết thật là thảm quá.”

“Ông nội, ông chết thảm quá đi.”

Cả nhà khóc lóc trước cửa bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường.

“Thần, làm sao đây?” Đường Sở Sở cũng hơi lo lắng, không ngờ những người này lại nhân cơ hội mà lên giá, cô đã đồng ý đưa mười triệu để dàn xếp chuyện này rồi, bây giờ bọn họ lại mở miệng đòi năm mươi triệu.

Gần đây nhà họ Đường đã lãng phí không ít tiền, cộng thêm cô đang mở rộng kinh doanh, cũng đầu tư vào số tiền không nhỏ.

Bây giờ trong tài khoản của công ty cũng chỉ còn hai mươi triệu vốn lưu động mà thôi.

Làm gì lấy ra được năm mươi triệu?

Giang Thần nhìn cả nhà đó, lạnh giọng nói: “Đừng có quá đáng, ông già này vốn dĩ đã mắc bệnh nan y, vẫn luôn uống thuốc của Vĩnh Nhạc đã duy trì tính mạng, ông ta chết là do uống thuốc của chúng tôi, hay do bệnh phát tác vẫn chưa xác định được, nếu các người đã muốn năm mươi triệu, vậy thì làm theo trình tự chính quy đi, mời pháp y xét nghiệm tử thi đi.”

Giang Thần vừa nói xong, cả nhà người đàn ông vạm vỡ lập tức ngẩn ra.

Làm theo trình tự chính quy?

Bố anh ta đúng là có bệnh, hơn nữa bệnh này trị không được, vẫn luôn uống thuốc để kéo dài mạng sống.

Nếu như xét nghiệm ra được là tự mình chết, vậy thì một đồng cũng sẽ không có được.

Nghe thấy vậy, không ít người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Nói rất có lý, ông ta vốn dĩ là có bệnh, chưa chắc đã chết vì uống thuốc của Vĩnh Nhạc.”

“Vậy thì cũng chưa chắc, các người không nhìn thấy nhiều người đều xảy ra chuyện sao?”

“Nếu chỉ có một mình ông già này, có lẽ chỉ là sự cố, nhưng nhiều người như vậy, vậy thì không phải sự cố rồi.”

Không ít người đang bàn tán.

Còn cả nhà người đàn ông vạm vỡ cũng đang bàn bạc.

Bọn họ cảm thấy, nếu làm theo trình tự chính quy thì không biết ngày tháng năm nào mới có thể lấy được tiền.

Sau khi bàn bạc, họ vẫn là cảm thấy lấy mười triệu đi thì hơn.

“Được, chúng tôi đồng ý, mười triệu, nhất định phải lập tức đưa tiền.”

Giang Thần nhìn Đường Sở Sở một cái, nói: “Em đi sắp xếp đi.”

“Vậy tôi thì sao, tôi uống thuốc của nhà các người, tóc cũng sắp rụng hết rồi.”

“Anh nhìn tôi này, mặt cũng sưng rồi.”

“Tôi uống thuốc xong bị tiêu chảy mấy ngày, dẫn đến chứng mất nước rồi.”

“Tôi không cần nhiều như vậy, đền tôi ba trăm hay năm trăm ngàn là được rồi.”

Không ít người đều nhao nhao lên, muốn bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường đền tiền.

Đường Sở Sở dẫn người đi chuyển khoản rồi, Giang Thần nhìn người nhà họ Đường ở bên trong bệnh viện Vĩnh Nhạc một cái, dặn dò: “Dọn cho tôi một cái bàn ra đây.”

Rất nhanh, Đường Tùng và Ngô Mẫn khiêng một cái bàn ra, và cả một cái ghế.

Giang Thần ngồi xuống ghế, nhìn đám người đang hung hãn trước bệnh viện, trách móc: “Ồn cái gì mà ồn, có vấn đề gì thì để tôi xem rồi nói, xếp hàng vào, từng người một đến đây, nếu là do Vĩnh Nhạc nhà họ Đường sơ sót, chúng tôi nhất định sẽ không ăn quỵt, nếu như cố tình đến gây chuyện, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”