Long Vương Trở Lại

Chương 121: Thật không có khí thế



Hà Diễm Mai đứng dậy, hét lên: “Trương Nguyên, nói chuyện phải ăn ngay nói thẳng.”

“Chính… Chính là Đường Sở Sở ép tôi làm, xong việc còn để Giang Thần uy hiếp tôi, khiến tôi hãm hại tổng giám đốc Hải.” Trương Nguyên một mực khẳng định là Đường Sở Sở, còn nói Giang Thần uy hiếp ông ta.

“Ông…”

Hà Diễm Mai tức tới mức sắc mặt tái nhợt.

Đường Sở Sở cũng cảm thấy tủi thân.

Cô toàn tâm toàn ý vì gia tộc mà lại rơi vào kết cục như thế này.

Giang Thần thở dài một hơi, mạnh mẽ áp chế cơn giận của mình. Anh biết, đây là Giang Trung, là một thành phố yên bình, không phải là biên giới Nam Hoang hỗn loạn.1

“Đủ rồi.”

Đường Thiên Long quát lên: “Còn chưa xong sao, Đường Sở Sở, cháu làm sai, ông nội cũng không trách tội cháu. Dẫu sao cũng còn trẻ, không chịu được cám dỗ, chỉ cần biết sai mà sửa thì có thể tha thứ. Nhưng các cháu quá đáng quá rồi, muốn làm gì, giết người sao?”

“Cháu không có.” Đường Sở Sở hét lên.

“Bốp!”

Đường Thiên Long đập tay lên mặt bàn, bỗng nhiên đứng dậy: “Sự việc đã đến nước này, cháu còn không chịu nhận sai?”

“Ông nội, cháu thừa nhận, năng lực của Sở Sở quả thật rất mạnh, mấy ngày nay qua lại với không ít công ty lớn, điều này đối với Vĩnh Nhạc đích thực là việc tốt. Nhưng phạm phải sai lầm lớn như vậy, không thừa nhận thì cũng thôi đi, còn muốn ép ông Trương hãm hại bố cháu. Lòng dạ thâm hiểm như thế, tương lai nhất định là tai hoạ của Vĩnh Nhạc…”

Đường Lỗi đứng lên, nói: “Coi như là có mối quan hệ rộng, coi như là có thể đưa nhà họ Đường gia nhập vào nơi quyền thế thì thế nào? Ông nội, năm đó ông lập ra quy tắc, làm việc phải dựa vào lương tâm, tuyệt đối không kiếm tiền không chính đáng. Mới được bao lâu mà đã xảy ra việc này rồi.”

Đường Mộng Oánh cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, bây giờ ông nội vẫn còn, lá gan của Đường Sở Sở đã lớn vậy rồi. Nếu như ông nội không còn nữa, Đường Sở Sở chính thức tiếp nhận nhà họ Đường, vậy chẳng phải là đẩy nhà họ Đường vào vực thẳm sao?”

“Ông nội, cháu trai cảm thấy Đường Sở Sở không có tư cách làm việc ở Vĩnh Nhạc, như vậy sẽ phá hỏng nề nếp làm việc của Vĩnh Nhạc.”

Hai người anh một câu, tôi một câu, kẻ xướng người hát.

“Đường Sở Sở, từ nay trở đi, cháu về nhà nghỉ ngơi, lúc nào biết sai thì lúc đấy quay lại làm việc.”

Đường Thiên Long lạnh lùng mở miệng.

Ông ta đưa ra quyết định như vậy cũng là đã suy nghĩ năm lần bảy lượt.

Mặc dù ông ta muốn dẫn dắt nhà họ Đường trở thành nhà quyền thế, nhưng tuyệt đối sẽ không sử dụng thủ đoạn không chính đáng.

Hành vi của Đường Sở Sở đã chạm phải luật hình sự, tiếp tục như vậy, cô sẽ đi đời, Vĩnh Nhạc cũng sẽ đi đời. Ông ta không muốn Vĩnh Nhạc mà ông ta đã tâm huyết cả đời bị phá hỏng trong tay Đường Sở Sở.

“Vâng.”

Đường Sở Sở muốn phản bác nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.

Cô chỉ gật đầu, đáp một tiếng.

Hà Diễm Mai, Đường Tùng tức tới mức sắc mặt tái nhợt.

“Đi thôi, trở về.”

Giang Thần cũng không nói gì nhiều.

Người nhà bọn họ chán nản rời khỏi căn biệt thự lớn của nhà họ Đường.

Đường Lỗi nhìn Đường Mộng Oánh một cái, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

Anh ta cũng không ngờ tới, Giang Thần sẽ đi ép Trương Nguyên, mà Trương Nguyên không những không vạch trần Đường Hải, trái lại còn trả đũa.

Cứ nhẹ nhàng như vậy đã ép được Đường Sở Sở xuống rồi.

Mặc dù bây giờ Đường Thiên Long vẫn chưa thu hồi cổ phần của Đường Bác, nhưng, chỉ cần họ gây trở ngại từ bên trong, thu hồi cổ phần chỉ là việc sớm muộn.

Nhà họ Đường.

“Tức chết tôi rồi, đúng là ông già bảo thủ, vậy mà lại tin một người ngoài, không tin cháu gái của mình.” Hà Diễm Mai tức tới mức thở hổn hển ngồi lên sofa.

Đường Bác nhỏ tiếng nói một câu: “Có, có lẽ thật sự là Sở Sở làm thì sao. Việc hôm qua cũng có khả năng là Giang Thần và Sở Sở hợp lại cùng diễn trò. Dẫu sao hôm qua Giang Thần cũng không đến tiệc rượu của gia tộc, nói không chừng là đi sắp xếp chuyện này.”1

“Ông nói láo…” Hà Diễm Mai lớn tiếng mắng, nhưng hai tiếng nói láo đã hạ thấp âm thanh không ít.

Đường Bác nói thế, bà ta cũng cảm thấy có thể là như vậy.

“Sở Sở, không lẽ thật sự là con và Giang Thần?”

“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, sao có thể là con chứ.” Đường Sở Sở tủi thân đến rơi nước mắt. Ông nội không tin thì thôi đi, bây giờ đến bố mẹ cũng không tin nữa.

“Mẹ, con tin là không phải chị Sở Sở làm, là nhà Đường Hải giở trò.” Đường Tùng nói.

Ngô Mẫn gật đầu: “Đúng vậy, nhà chúng ta có đến 50% cổ phần, chị Sở Sở lại là chủ tịch, Đường Hải từ trước tới nay luôn muốn kiểm soát quyền lực gia tộc sao có thể để yên.”

“Haizz.”

Hà Diễm Mai thở dài một tiếng.

Vốn dĩ còn nghĩ sắp được sống những ngày tháng yên bình rồi, không ngờ lại gây ra nhiều chuyện như vậy.

“Chẳng lẽ, cả đời này tôi đều không có cơ hội làm bà chủ nhà giàu sao?”

Giang Thần đề nghị: “Nếu không thì, chúng ta tự làm vậy, tự mở công ty, dựa vào năng lực của Sở Sở, tuyệt đối có thể tạo ra thành tựu ở Dược Đô Giang Trung.”

“Nói thì nhẹ nhàng lắm.” Hà Diễm Mai lớn tiếng: “Con có biết mở công ty cần bao nhiêu tiền không, con biết mở công ty khó như thế nào không?”

Giang Thần nói: “Không có tiền, chúng ta có thể vay. Chúng ta làm từ những việc nhỏ nhặt, chỉ cần công ty thành lập, dựa vào các mối quan hệ của Sở Sở, không lo không có đơn nào đặt. Sau này chúng ta làm to hơn, thậm chí có thể tự sản xuất thuốc.”

“Thôi đi.” Đường Tùng nói: “Mở công ty quá khó. Bây giờ công ty dược liệu ở Giang Trung đã đầy rồi, một công ty mới thành lập, muốn làm được việc, quá khó khăn rồi.”

Đường Bác cũng gật đầu: “Quả thật là như vậy. Theo thống kê mới nhất, năm nay Dược Đô xuất hiện thêm hơn ba nghìn công ty dược liệu, còn công ty vỡ nợ, phá sản lại đến hơn năm nghìn.”

Hà Diễm Mai cũng mắng: “Giang Thần, đừng đưa ra chủ ý linh tinh nữa, cứ như vậy đi, đợi ông già kia nguôi giận, Sở Sở vẫn có thể tiếp tục làm việc ở Vĩnh Nhạc.”

Cả gia đình đều mất đi khí thế.

“Đúng là không có chút khí thế nào.”

Giang Thần cũng không biết phải làm sao. Người nhà này, đều là bùn loãng không thể trát tường, đến giờ vẫn còn muốn trông chờ vào nhà họ Đường.

Chẳng lẽ phải thật sự nói với họ, cả cái thành phố mới Thời Đại Khoa này đều là của anh, muốn mở công ty dược liệu, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng Giang Thần vẫn không nói.

Điều này suy cho cùng cũng quá khủng khiếp rồi.

Tuy gia đình này không phải tầng lớp thấp nhất, nhưng cũng chỉ là người của gia tộc có vài tỷ, nói với họ mình có tài sản hàng nghìn tỷ, ai sẽ tin?

Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, nói: “Sở Sở, em quyết định đi. Nếu em thật sự muốn làm, vậy chúng ta sẽ tự mở công ty. Em quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy, có sự giúp đỡ của những nhân vật lớn đó thì không lo về việc đơn đặt hàng. Bây giờ chỉ cần vay được tiền, chúng ta sẽ có thể bắt đầu làm.”

Vốn dĩ Giang Thần muốn nói, anh lấy ra mấy triệu làm vốn lập nghiệp.

Nhưng Đường Sở Sở từng nhắc nhở anh, đừng nói chuyện tiền nong trước mặt người nhà.

Đường Sở Sở cũng dao động rồi.

Giang Thần nói đúng.

Hiện giờ cô đã tiếp xúc với chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Quân - Diệp Hùng rồi, ông ta rất coi trọng cô.

Vả lại còn là bạn thân của Dược phẩm Trường Sinh - Lâm Y.

Nếu thật sự có thể thành lập công ty, việc đặt đơn hàng là không thiếu được.

“Thật, thật sự muốn lấy tiền… Vay tiền mở công ty sao?” Đường Sở Sở nhìn Giang Thần, Giang Thần kéo tay cô, khuôn mặt dịu dàng: “Anh đã từng nói, sẽ luôn sát cánh bên em, bất luận em làm cái gì, anh đều ủng hộ em. Chẳng phải chỉ là tiền… Vay tiền thôi sao, cái này có gì mà ghê gớm, bây giờ chúng ta đến Thiên Quân và Trường Sinh, lấy hợp đồng đặt hàng vài tỷ, sau đó cầm hợp đồng đến ngân hàng vay tiền. Anh tin rằng ngân hàng sẽ cho vay thôi.”

“Thôi, nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nữa là sinh nhật bà ngoại con, chúng ta đến nhà bà ngoại con ở Giang Bắc một thời gian, coi như là thư giãn nghỉ ngơi.” Hà Diễm Mai nói.

Bà ta thật sự không muốn Giang Thần và Đường Sở Sở làm loạn gì nữa.

“Mở công ty, nếu như thất bại, còn phải chịu trách nhiệm về khoản nợ vô cùng lớn. Bây giờ tuy rằng không có tiền, nhưng ít nhất không có nợ nần gì cả.”

“Đúng vậy.” Đường Tùng nói. “Mấy ngày trước không phải thời sự cũng đưa tin rồi sao. Mấy tháng trước công ty gì đó thành lập, chưa đến ba tháng đã vỡ nợ rồi, ông chủ nợ ba trăm triệu, bị nợ nần quấn thân, nhảy xuống từ sân thượng tầng mười tám, ngã đến tan xương nát thịt.”

“Ừ.” Đường Bác gật đầu: “Vẫn là làm việc giữ khuôn phép, đừng đi làm linh tinh gì đó.”

Giang Thần cạn lời.

Không dễ gì Đường Sở Sở mới dao động, bây giờ vừa nghe người nhà nói lại thấy sợ sệt rồi.

“Vậy trước hết cứ nghỉ ngơi một thời gian rồi lại nói tiếp.” Giang Thần cũng không nói gì nữa.