Long Vương Trở Lại

Chương 155: Chuyên gài bẫy người ngoài



Giang Trung là thiên đường y học.

Giang Bắc ở ngay cạnh Giang Trung cũng đa dạng hiệu thuốc Đông y.

Giang Thần và Đường Sở Sở dạo quanh thành phố, rất nhanh sau đó đã đến hiệu thuốc lớn nhất Giang Bắc.

"Hiệu thuốc Đệ Nhất."

Hiệu thuốc rất lớn và được trang trí vô cùng sang trọng, ngoài cửa còn có những cô gái mặc đồng phục y tá đón khách.

Hai người đi vào.

Còn chưa qua cửa, đã ngửi thấy mùi các vị thuốc Đông y.

"Hoan nghênh quý khách."

Cô gái mặc đồng phục y tá ở cửa nở nụ cười thân thiện, rạng rỡ.

Một người bước lên trước, tiếp đón Giang Thần và Đường Sở Sở, cười hỏi: "Quý khách cần mua gì ạ?"

Đường Sở Sở nói thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi muốn mua sâm rừng."

"Vâng, mời đi lối này."

Dưới sự hướng dẫn của y tá, cả hai đến một quầy.

Trong quầy lấy ra rất nhiều hộp được đóng gói hoa lệ.

Mở hộp ra, bên trong tất cả đều là sâm, và đều toả ra mùi thơm nồng nàn, quyến rũ.

"Đây là nhân sâm được đào từ núi Trường Bạch. Nó đã hơn mười năm tuổi và giá hơn ba ngàn."

Tuy Đường Sở Sở không rành lắm. Nhưng cô biết giá càng đắt thì chất lượng càng cao..

"Có loại nào đắt hơn không?"

Nghe vậy, hai mắt nữ y tá sáng lên và hỏi: "Quý khách muốn mua loại sâm dao động trong khoảng nào?"

Đường Sở Sở nói: "Tất nhiên là càng đắt càng tốt."

“Vâng, mời hai vị theo tôi.” Y tá nghe vậy bèn hiểu rằng nay đã gặp khách sộp, cô ta đưa Giang Thần và Đường Sở Sở lên lầu hai.

Tầng hai là nơi cao cấp hơn.

Ở đây cũng nhiều người hơn tầng một.

Nhiều nhân viên mặc đồng phục y tá đang kiên nhẫn giới thiệu các loại thuốc Đông y quý có tác dụng tốt cho sức khỏe cho khách.

Sau khi đến tầng hai, một số sâm rừng quý giá được bày trước mặt Giang Thần và Đường Sở Sở với giá dao động từ mười ngàn đến một trăm ngàn.

Đường Sở Sở không nhìn ra giá trị thật sự bên trong, nhưng những thứ này quả thật quá tầm thường.

Cô biết rất rõ nhà họ Hà có gia thế cỡ nào, những thứ tầm thường như thế quả thật không đáng cầm trên tay.

Đường Sở Sở hỏi: "Còn loại nào quý hơn không?"

Y tá nghe xong bèn gật đầu: "Vâng, có."

Nói xong, cô ta nhanh chóng lấy ra một cây nhân sâm lớn và giới thiệu: “Đây là nhân sâm hàng trăm năm tuổi được đào từ núi Vu, giá là ba trăm tám mươi ngàn”.

Đường Sở Sở vẫn lắc đầu: "Vẫn quá tầm thường."

Nghe vậy, cô y tá bỗng không vui, nụ cười trên mặt cũng vụt tắt: "Anh chị lấy tôi ra làm trò tiêu khiển à?"

Nhiếu Tiểu Lệ lạnh lùng nhìn hai người.

Cô còn tưởng nay mình gặp đại gia, nếu bán được vài cây sâm quý thì công trạng của cô sẽ tăng lên.

Nào ngờ giới thiệu biết bao là thứ, nhưng hai người này chỉ nói suông chứ không mua.

Đường Sở Sở nói: "Đương nhiên là không, nhưng mấy này quá tầm thường là thật."

Tuy Đường Sở Sở không hiểu y thuật, nhưng dù gì cô cũng là người ở Giang Trung, nhà họ Đường cũng là một gia tộc theo nghề thuốc. Khách tặng nhân sâm cho Đường Thiên Long rất nhiều, cô cũng đã thấy qua rất nhiều loại nhân sâm, trừ giá cả ra thì những loại này quả thực rất tầm thường.

Nhiếp Tiểu Lệ nhìn Đường Sở Sở.

Dáng dấp kiều diễm, khí chất kiêu sa nhưng người đàn ông bên cạnh quả thực rất tầm thường.

Cô ta suy tư trong lòng: "Chẳng lẽ cô này bị mù?"

"Đợi đã."

Cô ta nói rồi xoay người rời đi.

Ngay sau đó, cô ta mang đến với một chiếc hộp gỗ, đặt nó lên bàn và mở ra.

Bên trong là một cây nhân sâm lớn có dính một ít bùn đất.

Hai mắt Đường Sở Sở sáng lên.

Gốc nhân sâm này có thể tạm chấp nhận.

Cô nhìn Giang Thần và hỏi: "Ông xã, gốc này thế nào?"

Giang Thần nhìn lướt qua và bình luận: "Nhân sâm này cũng thường thôi. Nhìn hình dáng và màu sắc, hẳn là sinh trưởng ở nơi đất bùn âm u, ẩm ướt, tạp chất khá nhiều. Nhưng được cái cũng có vài năm tuổi, ít nhất là ba trăm năm. Chẳng qua do môi trường sinh trưởng nên giá trị loại sâm này không cao, nếu đổi sang một môi trường sinh trưởng khác thì giá trị của nó có thể tăng ít nhất mười lần”

Nghe vậy, Đường Sở Sở nhìn y tá trước mặt và hỏi: "Còn loại nào tốt hơn nữa không?"

Nhiếp Tiểu Lệ nhìn Giang Thần bằng ánh mắt khinh thường: "Không biết thì đừng có nói bừa, cái gì mà ba trăm năm, cái gì mà mọc trong đất bùn âm u, ẩm ướt? Đây là sâm vương với năm trăm năm lịch sử, là báu vật của cửa hàng chúng tôi, trị giá ba triệu nhân dân tệ."

Giang Thần khẽ lắc đầu, anh cũng lười lý luận với người ngoài.

Anh kéo Đường Sở Sở đứng lên và nói: "Chúng ta đi chỗ khác xem."

“Ừ.” Đường Sở Sở gật đầu.

"Đứng lại…"

Nhiếp Tiểu Lệ hét lên.

Giang Thần dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.

Nhiếp Tiểu Lệ chỉ vào nhân sâm trong hộp trên bàn và nói: "Theo quy định của cửa hàng này, một khi đã mở hộp thì phải mua. Những hộp đựng nhân sâm này đều đã mở ra, để tôi tính xem…"

Cô ta lấy điện thoại ra và tính toán nhanh chóng.

"Tổng cộng là bốn triệu ba trăm sáu mươi tám ngàn nhân dân tệ, bớt số lẻ cho cô chỉ lấy bốn triệu ba."

"Ha!"

Giang Thần bật cười: "Chẳng lẽ mua đồ mà không được xem trước, gì mà liếc mắt một cái là phải mua, cửa hàng làm ăn kiểu quái gì vậy, gian thương à?"

"Em trai à, cậu nói đúng rồi đó, nhìn là phải mua."

Đúng lúc này, một người đàn ông từ xa đi tới.

Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, mặc sơ-mi đen và chỉ cài hai cúc, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng vừa thô vừa to, phía sau anh ta là hai người đàn ông vạm vỡ.

Nhiều khách hàng quay sang nhìn Giang Thần và Đường Sở Sở với nụ cười hí hửng.

Tất cả họ đều biết nay sắp có kịch hay để xem.

Người đàn ông đi tới, liếc nhìn hộp nhân sâm đã mở sẵn trên bàn và cười nói: "Quy định của hiệu thuốc Đệ Nhất chúng tôi là thế. Nhân sâm không được gặp ánh sáng, gặp sáng linh khí sẽ biến mất. Giờ cậu mở nhiều hộp như vậy, linh khí trôi hết rồi, tôi biết bán cho ai?"

“Anh ba.” Nhiếp Tiểu Lệ cung kính gọi.

Sau đó cô ta đứng trước mặt anh ba, ngẩng đầu nhìn Giang Thần và Đường Sở Sở bằng thái độ kiêu ngạo.

Cô ta đã sớm nhận ra giọng của Giang Thần và Đường Sở Sở không phả của người Giang Bắc, mà là của người Giang Trung.

Cho nên, khi đi lấy bảo vật của cửa hàng, cô ta đã thông báo cho anh ba-người phụ trách hiệu thuốc.

Hiệu thuốc Đệ Nhất do nhà họ Hứa mở.

Mà nhà họ Hứa lại gia tộc có tiếng tại Giang Bắc, đồng thời cũng là gia tộc tiêu biểu của Thương Minh Năm Tỉnh, thế lực cực lớn.

Anh ba này tên là Hứa Vi, anh ta là con thứ ba trong nhà nên được gọi là anh ba.

“Vớ vẩn.” Đường Sở Sở nhìn anh ba và lạnh lùng nói: “Cái gì mà linh khí, cái gì mà không thể gặp sáng, đúng là vớ vẩn, mấy người đang ép mua ép bán thì có. Tôi không tin giữa thanh thiên bạch nhật thế này, tôi không mua thì mấy người làm gì được tôi?"

"Ha ha..."

Hứa Vi cười lớn.

Tất cả những khách hàng xung quanh cũng bật cười, họ nhìn Đường Sở Sờ như thể vừa nghe chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

"Quý vị, quý vị nói xem quy định của tiệm có phải mở ra là phải mua không?"

"Phải."

Cả đám gật đầu.

Nghe vậy, Đường Sở Sở trầm mặc.

Giang Thần cũng nhìn Hứa Vi rồi thản nhiên nói: "Nếu tôi không mua thì sao?"

"Không mua?"

Sắc mặt Hứa Vi trầm xuống, anh ta khẽ ra hiệu với hai người đàn ông vạm vỡ phía sau.

Hai người đàn ông to cao hơn một mét chín, nặng hơn hai trăm ký bước tới và vung chặt nắm đấm.

Rộp rộp rộp

Các đốt ngón tay kêu lên.

Đường Sở Sở sợ hãi, vội vàng kéo Giang Thần nói nhỏ: "Anh à, xem ra bối cảnh của cửa hàng này không tầm thường, hay chúng ta mua đại đi, coi như lấy tiền mua bài học cuộc sống."

Giang Thần kéo cô nói: "Không sao, không việc gì phải sợ."

Anh tiến lên trước hai bước, nhìn hai người đàn ông vạm vỡ, và nhẹ nhàng nói: "Quỳ xuống ngay thì tôi còn thương tình cho mấy người một con đường sống."

"Hahaha..." Hứa Vi phá lên cười, như thể đang nghe câu chuyện hài hước nhất vũ trụ.

"Mày là đứa đầu tiên dám nói vậy với tao đó thằng nhãi. Tụi bây, đánh gãy chân nó."

"Tuân lệnh anh ba."

Những khách hàng khác xung quanh đều nhìn bằng vẻ mặt hóng hớt.

Hiệu thuốc Đệ Nhất khét tiếng là chuyên gài bẫy người ngoài. Nhưng không bao giờ lừa người địa phương, lúc tính tiền chỉ cần xuất trình thẻ căn cước địa phương, có thể sẽ được thêm ưu đãi lớn.

Hiệu thuốc Đệ Nhất chuyện gài người ngoài.

Nhiều người bị gài đến tán gia bại sản.

Nhà họ Hứa quá mạnh, những người từng bị gài chỉ biết khổ không nên lời, có muốn đòi quyền cũng hết cách.

Hai người đàn ông vạm vỡ đi về phía Giang Thần.

Nhiều người với vẻ mặt cười đùa, dường như đều nghĩ rằng sẽ thấy cảnh Giang Thần bị đánh tới tấp, quỳ khóc van xin.

Thậm chí, nhiều người còn lấy điện thoại ra định quay cảnh này rồi gửi cho đám bạn xem.

Ngược lại, Giang Thần rất điềm tĩnh.

"Nhóc con, quỳ xuống..."

Một người đàn ông to lớn vung tay định tát vào mặt Giang Thần một cú trời giáng.

Lực đánh quá lớn, trong phút chốc còn vang lên âm thanh chấn động.

Giang Thần vung nhẹ tay, chặn lại cái tát.

Ngay sau đó, anh nhấc chân, tung một cú đá vào ngực đối phương.

Cú đá tưởng chừng đơn giản nhưng lại ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, người đàn ông to lớn nặng hơn hai trăm ký bị đá văng xa mấy mét, đập người vào quầy và hét lên đau đớn

Yên ắng.

Bầu không khí yên ắng đến đáng sợ.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Giang Thần, trên mặt mọi người ai nấy đều hoảng sợ.