Long Vương Trở Lại

Chương 164: Vô Cực Dược Ôn



Kim Tĩnh Ân giống Hứa Tĩnh đều xem thường Giang Thần, vừa mới gặp mặt đã liên tục chê bai anh.

Giang Thần chỉ cười khẩy.

Đường Sở Sở oán hận liếc nhìn Giang Thần, chuyện tốt thì không truyền ra ngoài chuyện xấu thì lan vạn dặm, cái danh vô dụng của Giang Thần đã truyền đến tận Giang Bắc rồi.

Cô ngại ngùng mỉm cười rồi nói: “Tĩnh Ân Giang Thần cũng không phải là đồ vô dụng, anh ấy khiêm tốn thôi, anh ấy biết y thuật, vết thương của tớ là do anh ấy chữa khỏi, ngay cả thần y Phương cũng không sánh bằng.”

Bây giờ cô chỉ có thể nói như vậy.

Mặc dù Giang Thần nói anh thực sự không biết y thuật.

Nhưng trước mặt người từng là bạn thân cô cũng không muốn mất mặt nên cố gắng giải thích.

Lúc này Kim Tĩnh Ân mới nhìn Giang Thần.

Nhưng cô ta cũng không đánh giá cao Giang Thần.

Bởi vì người biết y thuật ở Giang Trung quá nhiều, là một người Giang Trung mà không biết chút y thuật mới là chuyện kì lạ.

Cô ta cũng không coi trọng mấy lời nói của Đường Sở Sở, nếu anh thực sự giỏi y thuật hơn thần y Phương thì anh sớm đã nổi tiếng khắp nơi, bên ngoài cũng không đồn thổi anh là tên vô dụng.

“Đúng rồi, cậu cũng đến Bách Thảo Đường tham gia buổi đấu giá sao?” Kim Tĩnh Ân chuyển chủ đề.

“Ừm.” Đường Sở Sở gật đầu rồi nói: “Bà ngoại tớ mừng thọ nên tớ định mua nhân sâm rừng.”

Hứa Khung lập tức đứng lên, vẻ mặt anh ta vui vẻ: “Cô Đường, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi có quan hệ khá tốt với người phụ trách Giang Bắc của Bách Thảo Đường, lát nữa tôi bảo Bách Thảo Đường để lại cho cô một củ.”

“Vậy thì cảm ơn anh.”

“Đâu có, đâu có, cô là bạn của Tĩnh Ân thì cũng chính là bạn của tôi, ở cái đất Giang Bắc này không có ai dám không nể mặt nhà họ Hứa.”

Hứa Khung bắt đầu khoe khoang.

Khoe khoang sức mạnh của nhà họ Hứa ở Giang Bắc.

Giang Thần chỉ cười không nói gì.

Sau khi bọn họ trò chuyện một lát thì đi vào trong Bách Thảo Đường.

Bách Thảo Đường rất lớn, bây giờ vẫn chưa đến buổi tối nên buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu.

Nhưng Bách Thảo Đường đã trưng bày rất nhiều dược liệu quý, trong đó có không ít loại sẽ được bán đấu giá vào tối nay, trưng bày trước để mọi người biết giá trị và giá cả.

Giang Thần và Đường Sở Sở cũng tùy tiện đi dạo.

Không biết trời tối từ lúc nào, ở tầng thượng của Bách Thảo Đường.

Nhiều nhân vật nổi tiếng ở Giang Bắc đã đi vào trong.

Buổi đấu giá bắt đầu như đã định.

Tại nơi tổ chức hàng trăm gia tộc giàu có của Giang Bắc tề tựu đến đây, trong đó có rất nhiều người từ nơi khác đến, mục đích la để mua một loại dược liệu kéo dài tuổi thọ.

Trước bục đấu giá.

Một người phụ nữ mặc váy trắng với thân hình gợi cảm và vẻ ngoài xinh đẹp bước ra.

“Oa, là Phương Thốn Tâm.”

“Là Phương Thốn Tâm, cháu gái của thần y Phương.”

“Không ngờ người chủ trì buổi đấu giá hôm nay là cô ấy.”

“Người ta đồn rằng y thuật của Phương Thốn Tâm còn hơn cả thầy, được gọi là ữ thần y của Giang Trung.”

Người phụ nữ mặc váy trắng bước lên bục đấu giá, phía bên dưới lập tức vang lên những tiếng ồn ào.

Phương Thốn Tâm cầm micro nở nụ cười rồi nhìn về phía những người nổi tiếng nói: “Chào mừng mọi người đến với Bách Thảo Đường tham gia buổi đấu giá của Bách Thảo Đường lần này, buổi đấu giá lần này sẽ đấu giá rất nhiều dược phẩm đắt đỏ, không nhiều lời nữa, bắt đầu chủ đề tối hôm nay, tiếp theo đây vật phẩm đầu tiên bán đấu giá đêm nay là nhân sâm nữ hoàng ngàn năm.”

Nhân sâm nữ hoàng ngàn năm vừa xuất hiện mọi người đều im lặng.

Chuyện Bách Thảo Đường có nhân sâm nữ hoàng không phải là bí mật nữa.

Củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này rất có tiếng trong giới thượng lưu của Giang Bắc và Giang Trung nhưng vì giá quá đắt nên mãi chưa có người mua.

Khi giọng nói của Phương Thốn Tâm vang lên thì có hai cô gái trẻ gợi cảm đi đến mang theo một chiếc hộp rất đẹp, chiếc hộp có dài hơn một mét và có màu đỏ.

Phương Thốn Tâm mở hộp ra.

Bên trong là một củ nhân sâm dài hơn một mét có hình dạng giống như người.

“Oa, đây là nhân sâm nữ hoàng ngàn năm sao?”

“Tôi thậm chí đã có thể ngửi thấy mùi thuốc rồi.”

“Nghe nói giá trị sử dụng của củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này rất cao, kết hợp với một số dược liệu quý thì có thể điều chế ra bài thuốc chữa được bách bệnh.”

Phía dưới thảo luận sôi nổi.

Giang Thần cũng có mặt tại hội trường anh nhìn thấy nhân sâm nữ hoàng ngàn năm, anh nói với vẻ mặt hài lòng: “Ừm, không tệ, quả thực có lịch sử ngàn năm, không ngờ trong thành phố phồn vinh này cũng có thể thấy dược liệu thượng hạng như vậy.”

Đường Sở Sở không hiểu về thuốc nhưng cô rất kinh ngạc khi nhìn thấy một củ nhân sâm rừng to như vậy.

Trên bục đấu giá vang lên giọng nói của Phương Thốn Tâm: “Củ nhân sâm ngàn năm này là do ông nội tình cờ có được tám năm trước, đây luôn là vật báu của Bách Thảo Đường, tin rằng mọi người đã từng nghe nói giá bán đấu giá thấp nhất của nhân sâm nữ hoàng ngàn năm là một trăm triệu, mỗi lần tăng giá không dưới một triệu.”

Vừa nói xong hội trường có không ít tiếng thở dài.

Mặc dù những người ở đây đều là người có tiền nhưng họ vẫn bị sốc trước giá bán của nhân sâm nữ hoàng.

Một trăm triệu, quá phóng đại.

Rất nhiều người cảm thấy dùng một trăm triệu mua một củ nhân sâm không đáng cho dù đó là nhân sâm nữ hoàng.

“Các vị!”

Lúc này có một ông già ở phía trước hội trường đứng lên.

Người đàn ông đó tầm hơn sáu mươi tuổi mặc trang phục thời Đường màu xanh lam để tóc dài và mặc đồ kiểu cũ, ông ta nhìn mấy trăm người trong hội trường nắm chặt tay.

“Tôi là Đào Bạch, tôi muốn củ nhân sâm này mong mọi người nể mặt tôi đừng tranh giành.”

“Cái gì, Đào Bạch?”

“Đây là Đào Bạch sao?”

Không ít người cảm thán.

Giang Thần khó hiểu nhìn Đường Sở Sở hỏi: “Vợ ơi, Đào Bạch là ai?”

Đường Sở Sở chưa lên tiếng thì Kim Tĩnh Ân bên cạnh đã liếc nhìn Giang Thần với vẻ khinh thường: “Ngay cả Đào Bạch mà cũng không biết, anh là người học y sao?”

Giang Thần sờ mũi, học y nhất định phải biết Đào Bạch sao?

Đường Sở Sở giải thích: “Chồng, Đào Bạch cũng khá có tiếng trong giới đông y, danh tiếng không thua kém Phương Vĩnh Cát.”

“Ồ?”

Giang Thần cũng bắt đầu thấy hứng thú, anh hỏi: “Nói nghe thử.”

Đường Sở Sở nói: “Đông y đã được truyền lại năm ngàn năm, trước khi Phương Vĩnh Cát thành lập hội y học cổ truyền Trung Quốc thì có rất nhiều trường phái đông y. Bây giờ lấy hiệp hội y học cổ truyền Trung Quốc do Phương Vĩnh Cát làm chính thống nhưng vẫn có một số bác sĩ Đông Y kiêu ngạo không chịu gia nhập vào hiệp hội Đông y, bọn họ tự thành lập một trường phái, Đào Bạch là một trong số đó, ông ấy được biết đến với cái tên Vô Cực Dược Ông tiêu biểu cho người không thuộc trường phái nào.”

Giang Thần sờ mũi.

Anh không ngờ Đông y có nhiều thành tựu như vậy.

Hiệp hội y học cổ truyền gì đó chính thống, một mớ hỗn độn.

Lần này có rất nhiều người giàu đến để mua nhân sâm nữ hoàng ngàn năm.

Nhưng đấu giá còn chưa bắt đầu thì Vô Cực Dược Ông đã đứng lên muốn củ nhân sâm nữ hoàng ngàn năm này.

Những người giàu có này đều biết Đào Bạch, cũng không muốn đắc tội với người có y thuật cao nên đều từ bỏ ý định đấu giá.

Nhưng Giang Thần không nghĩ nhiều như vậy.

Đây là nhân sâm nữ hoàng ngàn năm khó gặp, sao anh có thể bỏ lỡ chứ.

Hơn nữa dùng nhân sâm nữ hoàng ngàn năm làm quà tặng Đường Sở Sở chắc chắn sẽ đẹp mặt.

“Một trăm lẻ một triệu.”

Giang Thần là người đầu tiên giơ bảng.

Hội trường đấu giá đang yên tĩnh vang lên giọng nói của anh.

Nghe thấy vậy mọi người đều nhìn về phía anh, vẻ mặt trở nên đặc sắc.

Đào Bạch đã nói muốn củ nhân sâm này.

Người này là ai mà dám ra giá?

Đây chẳng phải là đang chống lại Đào Bạch sao?