Long Vương Trở Lại

Chương 170: Tín ngưỡng



Đường Sở Sở cảm thấy tình cảm của mình và Giang Thần có hơi bình yên, tẻ nhạt.

Cô bắt đầu khiêu khích Giang Thần.

Cô không biết rằng, mỗi một lời nói của cô có lực sát thương lớn như thế nào đối với anh.

Giang Thần, người ở trên chiến trường oai phong lẫm liệt, bây giờ chỉ vì một câu nói của cô mà bại trận.

Giang Thần nuốt nước miếng: “Đẹp, đẹp lắm.”

Đường Sở Sở đỏ mặt, cô nói: “Vậy còn không mau ôm em đứng lên.”

Lúc này Giang Thần mới phản ứng lại, anh nhanh chóng ôm lấy Đường Sở Sở ra khỏi bồn tắm, bước ra ngoài phòng khách rồi tiến vào phòng ngủ, anh đặt cô xuống giường.

Đường Sở Sở lập tức kéo tấm trải giường lên, che đi thân thể mềm mại của cô, cô đỏ mặt, nhìn Giang Thần mỉm cười: “Cũng muộn rồi, mau ngủ thôi.”

“Ừm.”

Giang Thần khẽ “Ừm.” một tiếng rồi lên giường ngủ.

Còn Đường Sở Sở thì quấn chăn quanh người, mặc kệ Giang Thần.

Cô làm cho Giang Thần nóng như bốc hỏa, cũng mặc kệ không dập lửa cho anh.

Cơ thể Giang Thần không phải không có cảm giác gì, nhưng anh đành mạnh mẽ chịu đựng chứ không ép buộc cô.1

Màn đêm, yên lặng không một tiếng động.

Ngày hôm sau Giang Thần thức dậy từ rất sớm.

Còn Đường Sở Sở vẫn còn đang say giấc.

Giang Thần đi vào phòng khách trên phòng tổng thống lấy điện thoại ra, anh bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp cho người trong quân khu buổi trưa sẽ gửi một ít thuốc lá và rượu đặc biệt từ quân khu đến cho nhà họ Hà.

Nói chuyện điện thoại xong, anh nhàm chán ngồi nghịch điện thoại trên ghế sô pha.

Một lúc sau Đường Sở Sở cũng bước ra.

Cô đã mặc lại quần áo rồi.

Nhưng tóc tai vẫn còn bù xù, khuôn mặt ngái ngủ vô cùng đáng yêu lại có chút mê người.

“Chồng ơi.”

Cô xoa xoa huyệt thái dương rồi ngồi xuống sô pha.

Giang Thần nói: “Vợ ơi, bây giờ vẫn còn sớm, em vào ngủ thêm chút nữa đi.”

Đường Sở Sở lắc đầu, cô mở di động ra nhìn thấy tin nhắn báo số dư tài khoản mà hôm qua ngân hàng gửi.

Giang Thần ghé người sang, nhìn vào số dư của cô, anh giả vờ kinh ngạc kêu lên: “Ồ, vợ à, đúng là có hai tỷ thật sao, chúng ta phát tài rồi, chúng ta thật sự phát tài rồi, sau này trở về thành phố Giang Trung, chúng ta đi mua biệt thự thôi.”

Đường Sở Sở nhìn sang Giang Thần, cô trừng mắt nói: “Anh mơ cũng đẹp lắm, số tiền này em muốn dùng để xây dựng sự nghiệp, mở rộng Vĩnh Thái, có hai tỷ này rồi Vĩnh Thái sẽ nhanh chóng phát triển thôi.”

“Chồng ơi…”

“Ơi.”

“Chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao nhà họ Hứa lại đưa tiền cho em sao?”

Giang Thần cười nói: “Chắc chắn là cậu Giang thần bí kia chứ còn ai, cậu Giang thần bí kia tặng em nhiều quà như vậy, chắc chắn do anh ta biết Hứa Áo ép em uống rượu, nên tức giận rồi bắt Hứa Vinh đến quỳ xin lỗi.”

“Nếu anh biết sao anh lại không tức giận?”

Giang Thần cười nói: “Chuyện này có gì mà anh phải tức giận chứ, đến cả nhân vật lớn còn yêu thích vợ của anh, chứng tỏ vợ của anh quá tài giỏi, có thể lấy được em là phúc ba đời của anh, anh vui mừng còn không kịp nữa, sao lại phải tức giận chứ.”

“Hừ.” Đường Sở Sở cong môi, nói: “Anh còn không biết vươn lên, em sẽ đá anh đi, đi tìm cậu Giang thần bí kia đấy.”

“Vợ ơi, đừng mà, anh đang tiến bộ mà, anh đã đi tìm việc rồi, đúng rồi, anh còn chưa nói với em anh đang làm việc ở đâu…”

Giang Thần lấy thân phận quản lý ở Thời Đại Khoa ra nói: “Em xem, anh đang làm ở Thời Đại Khoa mà, anh làm chức vụ quản lý luôn đấy.”

Đường Sở Sở trừng mắt.

Cái gì mà làm chức vụ quản lý chứ, mấy chuyện này cô biết rất rõ.

Nhưng mà có thể làm việc ở Thời Đại Khoa đã là chuyện rất tốt rồi.

“Tập đoàn Thời Đại Khoa là tập đoàn rất lớn, anh phải cố gắng lên.”

“Được, được mà, vợ đã dặn như vậy, anh nhất định sẽ làm việc thật tốt, vợ à, đừng đá anh đi có được không?”

Đường Sở Sở cong môi: “Cái này phải xem biểu hiện của anh thế nào, em đi trang điểm đây.”

Cô đứng dậy tiến vào phòng rửa mặt, chải đầu.

Giang Thần thì dựa vào ghế sô pha, anh lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Khoảng thời gian này qua đi vô cùng thoải mái.

Đường Sở Sở trang điểm rất nhanh.

Sau đó hai người rời khỏi đây, đi đến nhà họ Hà.

Thời điểm trở về nhà họ Hà đã là chín giờ sáng.

Hôm nay là mừng thọ của bà cụ, tuy không phải đại thọ nhưng nhà họ Hà cũng được coi là gia tộc lớn, những người có quan hệ thân thích đều đã đến đông đủ.

Hôm qua đều là con cháu thân thiết trong nhà của nhà họ Hà.

Còn ngày hôm nay, tất cả mọi người đều đã đến rồi.

Hà Huỳnh Đồng có bốn người con, hai người là con gái.

Ngoài ra còn có ba người cô và năm người ông.

Khuôn viên nhà họ Hà vô cùng náo nhiệt.

Giang Thần và Đường Sở Sở trở về, nhất thời trở thành tiêu điểm chú ý của không ít người, mọi người nhỏ giọng thảo luận, nói cái gì cuối cùng Hà Diễm Mai cũng đã phất dậy, có thể ngẩn cao đầu với mọi người rồi.

Hà Diễm Mai đi tới, bà ta giận dữ quát mắng: “Giang Thần, cậu làm gì thế, kéo con gái của tôi đi thâu đêm suốt sáng.”

Đường Sở Sở giải thích: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến Giang Thần mà, đêm qua con uống chút rượu, nên đi thuê phòng bên ngoài.”

“Dì Mai, hôm qua là con mời Sở Sở đi ăn cơm.” Hà Thần đứng dậy cười nói: “Sở Sở không biết uống rượu, hôm qua uống hơi nhiều, dì đừng mắng em ấy.”

Lúc này sắc mặt Hà Diễm Mai mới hòa hoãn lại không ít.

Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát chạy đến, dừng ở trước sân.

“Là lão nhị gia Hà Xán tới.”

Mọi người đều đứng dậy đi chào đón anh ta.

“Bố, mẹ, ông nội, bà nội…”

Một người thanh niên khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi mặc đồng phục bước xuống xe, chào hỏi mọi người.

Đường Sở Sở đứng bên cạnh Giang Thần, cô nhỏ giọng nói: “Đây là cậu hai tên Hà Xán, hiện giờ là đội trưởng đội đặc công, trong tay nắm rất nhiều quyền lực, là niềm hãnh diện của nhà họ Hà.”

“Ừ.”

Giang Thần nhẹ nhàng gật đầu.

Tuổi còn trẻ như vậy đã được lên làm đội trưởng đội đặc công, cũng không tồi.

Đường Sở Sở lại nói: “Ông ngoại cũng từng là người làm cách mạng, có rất nhiều học trò. Em nghe mẹ nói, thời còn trẻ thành tích tốt nhất của ông ngoại đã lên đến cấp cục trưởng rồi, cấp bậc của cục trưởng chắc chắn cũng rất cao.”

“Ừ, chắc là vậy đấy.” Giang Thần trả lời cho có lệ.

Hà Xán được mọi người chào đón, anh ta nhanh chóng bước vào trong viện ngồi xuống.

Một đám người vây quanh anh ta.

Hà Huỳnh Đồng và bà cụ Hà ngồi bên cạnh anh ta.

Giống như đứa cháu này làm cho nhà họ Hà vô cùng hãnh diện.

“Xán này, dạo này công việc của con có thuận lợi không?”

“Ông nội, dạo này công việc của con vô cùng thuận lợi, hơn nữa, con còn có tin tốt muốn nói với ông.”

“Hả?” Hà Huỳnh Đồng vô cùng hứng thú hỏi: “Có tin tốt gì thế?”

Ánh mắt tất cả mọi người trong nhà đều đổ đồn trên người Hà Xán.

Hà Xán nói: “Ông nội, ông biết không, Tiêu Dao Vương phái một đội đặc biệt đi đến quân khu chính của cả nước làm bộ đội đặc công. Trong hàng vạn quân nhân chọn ra một ngàn quân tham gia huấn luyện trong ba tháng, sau khi hoàn thành khảo hạch, sẽ trở thành một bộ đội đặc biệt. Mà người lần này tham gia huấn luyện cho bọn con là… Ông nội, ông đoán xem là ai?”

Hà Xán khẽ hỏi.

Hà Huỳnh Đồng nhanh chóng hỏi: “Là ai vậy, chẳng lẽ là Tiêu Dao Vương tự mình huấn luyện cho các con?”

Bà cụ Hà nghe vậy, bà ta cười đến sung sướng: “Xán à, con đúng là niềm hãnh diện của gia đình, còn có thể được gặp Tiêu Dao Vương.”

Hà Xán lắc đầu nói: “Ông nội, bà nội, không phải Tiêu Dao Vương đâu, mà là Hắc Long, là tổng soái Hắc Long của Nam Hoang.”

Nói đến Hắc Long, cơ thể Hà Xán không nhịn được sự kích động, anh ta run rẩy đứng dậy.

“Người này là thần trong quân nhân, là tín ngưỡng của quân nhân. Nhưng mà, Hắc Long có dáng vẻ như thế nào thì không ai hay biết, chủ soái Tiêu Dao Vương nói rằng, chỉ cần có thể được tuyển vào trong đội đặc biệt thì sẽ được nhìn thấy Hắc Long.”

Hà Huỳnh Đồng cũng từng tham gia cách mạng.

Lúc bà cụ Hà còn trẻ cũng từng làm việc trong quân đội.

Tuy rằng bây giờ bọn họ đã về hưu nhưng làm thế nào bọn không biết đến Hắc Long được.

Còn người nhà họ Hà đa số đều là quân nhân, đương nhiên truyền thuyết về Hắc Long không ai là không biết.

“Anh Xán, anh thực sự có thể sẽ được gặp Hắc Long sao?”

“Người này chính là chiến thần bảo vệ quốc gia đấy, nếu không có Hắc Long, đất nước chúng ta đã sớm rơi vào tay giặc rồi.”

“Đến nằm mơ tôi cũng muốn được nhìn thấy Hắc Long.”

Trên mặt đám con cháu của nhà họ Hà tràn đầy sự hâm mộ.

Hà Xán kích động nói: “Đúng vậy, để có thể được gặp Hắc Long, thời gian tiếp theo con phải cố gắng tham gia huấn luyện, được gia nhập vào đội đặc biệt sau đó được nhìn thấy Hắc Long thật sự. Nghe nói thực lực của tổng soái Hắc Long là có một không hai, còn có khả năng chữa bệnh độc nhất vô nhị.”

Mọi người bắt đầu trò chuyện về Hắc Long.

Chỉ có Hà Tâm yên lặng liếc nhìn Giang Thần.