Long Vương Trở Lại

Chương 68: Quỷ Kiến Sầu, đại ca Quỷ



Căn phòng bí mật dưới lòng đất này không lớn lắm, chỉ hơn năm mươi mét vuông.

Hai bên trái phải là tường đá, trước sau đều có cửa sắt.

Cửa sắt để vào cũng đã bị khóa.

Cánh cửa sắt phía trước đóng chặt, lại có một tấm rèm đen nên không thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau cánh cửa sắt.

Nhìn thấy cửa sắt khóa lại, Bạch Tố khẽ chau mày, nhìn về phía Giang Thần: “Đại ca Giang, chuyện này?”

Giang Thần nhẹ phất tay, nói: “Không sao, đợi đi.”

Ngay đến núi đao biển lửa anh còn vượt qua rồi thì chút thế lực cỏn con một vùng này sao phải lo lắng nữa chứ.

Giang Thần rất bình tĩnh, nhưng Bạch Tố thì lại căng thẳng không thôi.

Tuy cô ta cũng đã từng lăn lộn trong giới, nhưng cô ta là trộm mộ, chưa từng qua lại với những ông chủ lớn thế này.

“Đại ca Giang, anh Hắc, cái này, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta cũng toát ra từng giọt mồ hôi, bởi vì lúc đến đây, cô ta có thể thấy được nơi này canh phòng rất cẩn mật, có ít nhất cả trăm lính đánh thuê được trang bị đầy đủ.

Tiểu Hắc an ủi: “Không sao, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không cần đến đại ca ra tay, mình tôi cũng có thể giết ra ngoài.”

Nghe vậy, Bạch Tố cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Mấy người đợi trong phòng đá này tầm mười phút.

Mười phút sau, có giọng nói khàn khàn truyền từ tấm vải đen đến: “Là Tiểu Hắc do Bát gia giới thiệu đến đúng chứ?”

Tiểu Hắc nghe thấy giọng nói lập tức đáp: “Đúng vậy, Bát gia giới thiệu tôi đến đây.”

“Nói đi, muốn mua tin tức gì.”

Tiểu Hắc liếc nhìn Giang Thần.

Giang Thần mở miệng: “Cứ vậy mà làm ăn sao? Tối thiểu nhất cũng để chúng tôi ngồi chứ, còn nữa, ít nhất anh cũng nên lộ mặt chứ?”

Bị đưa đến phòng đá, ở đây còn không có ghế ngồi, Giang Thần đã buồn bực rồi.

Giờ Quỷ Kiến Sầu xuất hiện rồi lại không thấy người đâu.

Còn nói chuyện với anh qua một tấm vải đen.

Một giọng nói khàn khàn truyền đến, từ tấm màn đen phía trước: “Ở chỗ này của tôi, dù là bất kỳ ai đến cũng đều chỉ đứng, về phần gặp mặt thì không cần thiết, nói đi, muốn tin tức gì?”

Giang Thần nói: “Tôi muốn biết, mười năm trước nhà họ Giang bị diệt sạch ngoại trừ bốn gia tộc lớn còn có những thế lực ngầm khác cũng tham gia, tôi muốn danh sách tất cả những người tham gia, còn muốn biết người đứng sau màn là ai.”

Phòng đá trong phút chốc rơi vào trầm lặng.

Một lúc lâu sau mới truyền đến âm thanh: “Đây là tin tuyệt mật, đã bị phong ấn nhiều năm, tin tức này cũng không có ai tới mua, muốn mua thì giá mười tỷ.”

Giang Thần nói: “Không thành vấn đề, tôi muốn tài liệu trước.”

Bên trong tấm màn đen, có một tiếng hừ lạnh phát ra: “Ở chỗ của tôi, không có tiền lệ đưa tin tức trước, đưa tiền trước, đưa tiền rồi sẽ đưa tin tức, Quỷ Kiến Sầu tôi luôn là người rất có uy tín, nếu như tôi không có tin tức, tôi tuyệt đối sẽ không ra giá.”

Nghe vậy, sắc mặt Giang Thần trầm xuống.

Bạch Tố sau lưng chỉ cảm thấy có cơn ớn lạnh tràn qua.

Chỉ có Tiểu Hắc biết, Giang Thần tức giận rồi.

Khuya hôm nay, chỉ sợ nơi đây máu chảy thành sông.

Giang Thần từng bước đi lên phía trước.

"Đừng hành động thiếu suy nghĩ..."

Có tiếng quát lạnh truyền đến.

Ngay sau đó, mấy chục tên lính đánh thuê trang bị đầy đủ xuất hiện phía sau, những người này tay cầm vũ khí, vô số chấm đỏ nhắm thẳng vào ba người Giang Thần.

Giang Thần nhướng mày.

Kim bạc của anh đã bị lấy đi, không thể khống chế toàn bộ mấy chục người trang bị đầy đủ vũ trang trong nháy mắt.

Anh quay người, liếc nhìn Tiểu Hắc: “Trong thẻ có tiền không?”

Tiểu Hắc gật đầu: “Còn một ít, tuy không nhiều nhưng mười tỷ thì vẫn có.”

Giang Thần gật đầu: “Ok, giao dịch.”

Chợt, anh nhìn tấm vải đen trước mắt, nói: “Được, mặc cả xong, nếu như tin tức ông đưa cho tôi có bất kỳ vấn đề gì, vậy thì đừng trách tôi…”

“Haha, yên tâm, Quỷ Kiến Sầu tôi luôn giữ uy tín, tuyệt đối không hố khách hàng.”

Giang Thần hỏi: “Giao dịch thế nào?”

“Trực tiếp chuyển khoản.”

Giang Thần gật đầu: “Được.”

Lúc này, hàng chục tên lính đánh thuê phía sau mang theo vũ khí đi tới, đặt vũ khí trên đầu ba người bọn họ.

Ngay sau đó, tấm vải đen phía trước được vén lên, một người mặc đồ đen trùm đầu đi tới, mở cửa sắt.

Giang Thần nhìn quanh, phát hiện phía sau cánh cửa sắt là một căn phòng sang trọng, trên ghế sô pha trong phòng là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, hơi mập, mặc áo ba lỗ, trên tay có xăm hình rồng xanh, trên tay cầm hai quả óc chó nghịch.

“Đi.”

Lính đánh thuê sau lưng lấy súng đẩy đám người Giang Thần.

Ba người Gian Thần đi đến.

“Ngồi.”

Người đàn ông mập trung niên mặc đồ đen thâm độc đang nghịch quả óc chó trên tay chỉ về phía ghế sô pha.

Giang Thần liếc nhìn ông ta rồi ngồi xuống.

Hai người Tiểu Hắc, Bạch Tố cũng ngồi xuống bên cạnh Giang Thần.

Mặc dù họ đã ngồi xuống nhưng đám lính đánh thuê vẫn không rời đi, vẫn giương súng về phía họ.

Giang Thần nhàn nhạt hỏi: “Ông chính là Quỷ Kiến Sầu, bên ngoài đồn là đại ca Quỷ đó sao?”

Người đàn ông không đáp, liếc nhìn một người đàn ông đội mũ trùm đầu đang đứng phía sau anh ta.

Người này lập tức hiểu ý, lấy ra một cái laptop.

Người đàn ông mặc ba lỗ đen chỉ vào chiếc máy tính xách tay trên bàn, nói: “Ngân hàng Thụy Sĩ, chuyển khoản đi, chuyển khoản xong lập tức đưa tài liệu.”

Giang Thần lập tức nở nụ cười.

“Đại ca Quỷ, nhiều người cầm súng như vậy tôi dám chuyển khoản sao, lỡ như tôi chuyển khoản xong, ông lại đổi ý vậy thì chẳng phải tôi phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao?”

Người đàn ông trung niên mặc ba lỗ đen làm ra vẻ trấn an, nói: “Cái này thì cậu yên tâm, Quỷ Kiến Sầu trước nay không giở trò, tôi có thể đi đến ngày hôm nay, chính là dựa vào uy tín.”

Giang Thần xoay người, liếc nhìn sau lưng.

Vừa nhìn qua anh đã biết được sau lưng có bao nhiêu người.

Anh lập tức dựa vào ghế sô pha, bắt chéo hai chân, chân động đậy mấy cái

Tiểu Hắc thấy vậy thì hiểu ý ngay.

Sau khi Giang Thần dựa vào ghế sô pha xong, đáp: “Tôi cũng nghe nói đại ca Quỷ là người rất giữ uy tín, nhưng mà. tôi vẫn không yên tâm, thế này đi, ông đưa tôi tài liệu trước, tôi nhìn qua, xác định là thật xong thì sẽ đưa tiền.”

“Bộp.”

Quỷ Kiến Sầu vỗ một cái lên bàn.

Sau cái vỗ của ông ta, mấy tên lính đánh thuê phía sau Giang Thần lập tức tiến lên vài bước, dí súng vào đầu ba người bọn họ.

“Nhóc con, cần tôi nói mấy lần nữa đây, ở chỗ của tôi đưa tiền trước mới đưa tin tức, không có tiền lệ đưa tin tức trước.”

Giang Thần cười nhạt một tiếng, nói: “Làm ăn mà tự nhiên có thể cò kè mặc cả, trước đây không có, không có nghĩa là sau này không thể có.”

Anh và Tiểu Hắc tỏ ra vô cùng thong dong.

Hoa Hồng Đen không động đậy, bị người ta dí súng vào sau đầu, cô ta đến nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Trong khi đó, một căn phòng khác,

Một ông già khoảng sáu mươi tuổi, đang hút một tẩu thuốc, theo dõi camera giám sát.

Hình ảnh trong camera giám sát chính xác là hình ảnh phòng đá có Giang Thần.

Ông già búng tay.

Người đàn ông đứng đằng sau lập tức bước tới, kính cẩn gọi: “Đại ca.”

“Tra ra lai lịch của ba người này chưa?”

“Đại ca, tra rõ rồi ạ, người ở giữa là Giang Thần, mới đến Giang Trung cách đây không lâu, theo tài liệu thì anh ta từ quân Nam Hoang xuất ngũ trở về, nhưng mà cấp bậc không cao chỉ là một tên lính quèn, bây giờ ở rể nhà họ Đường.”

“Bên cạnh là Tiểu Hắc, mở một phòng khám ở Giang Trung.”

“Cô gái kia trước mắt chưa tra ra được tin tức gì, có lẽ là nhập cảnh phi pháp vào Giang Trung.”

Nghe vậy, ông già nhíu mày.

Một tên lính xuất ngũ trở về, một người mở phòng khám sao có thể đến mua tin tức nhà họ Giang bị diệt mười năm trước được.

Mấy người này không đơn giản.

Bị người ta dí súng vào đầu, vậy mà mặt không đổi sắc, còn nói nói cười cười.

Đây chắc chắn là những người đã trải qua chuyện lớn.

“Lão Bát giới thiệu sao?”

“Vâng đại ca.”

“Gọi điện thoại cho Hắc lão bát hỏi, hỏi xem lai lịch của ba người này.”

“Vâng.”