Long Vương Trở Lại

Chương 83: Nói chuyện không hợp liền ra tay



Người đàn ông chạy chiếc xe BMW X5 tên là Mao Nam.

Đại ca của anh ta cũng có chút tiếng tăm, còn có một bang hội cũng coi như là có cấp bậc trong giang hồ.

Nhiệm vụ của anh ta chính là lái chiếc xe BMW X5 này đi săn mồi, tìm đối tượng ở sân bay, trạm xe lửa và bến xe.

Một khi phát hiện được đối tượng từ nơi khác đến, trông có chút nhan sắc là bắt đầu dụ dỗ. Chỉ cần lên xe là bị trúng chiêu ngay.

Một khi đối tượng lên xe, Mao Nam sẽ lấy chai nước đã tẩm thuốc mê trước đưa cho người đẹp uống, cô ta sẽ mệt mỏi muốn ngủ. Sau khi làm xong xuôi rồi, sẽ quay clip lại uy hiếp, sau đó gửi tặng cho bang hội, kiếm tiền cho đại ca

Mao Nam nhìn ngó Hà Tâm một cách tỉ mỉ. Hà Tâm là cô gái có nhan sắc xinh đẹp nhất trong số những cô gái nằm trong tay anh ta, người con gái như vậy một khi ra sân sẽ có thể hét giá trên trời, có thể kiếm được nhiều tiền, vậy thì đại xa sẽ khen thưởng anh ta. Anh ta sẽ càng có thêm nhiều lợi ít, phải tóm được, nhất định phải tóm được.

Mao Nam bước xuống xe, tướng mạo của anh ta cũng coi như là đẹp trai. Anh ta mặc một bộ vest trắng, tay đeo đồng hồ Rolex, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng. Nhưng, những thứ này đều là đồ giả cả, mua để làm bộ, dụ dỗ lừa gạt mấy cô thiếu nữ không hiểu sự đời thôi.

Mao Nam bước đến cạnh Hà Tâm, nở nụ cười ôn hòa, nói: "Người đẹp, lần đầu đến Giang Trung à, không quen sự đời, dù mua bán không thành cũng chẳng sao. Anh sinh ra và lớn lên ở đây, là người Giang Trung chính gốc, anh có thể làm hướng dẫn viên cho em."

Nói rồi, anh ta vỗ vỗ vào xe của mình: "BMW X5 hàng cao cấp nhất. Nhà của anh cũng không có bao nhiêu tiền, có năm căn nhà trong thành phố, còn có một căn biệt thự ở ngoại thành. Gia đình có mở một công ty, tiền vốn cũng có mười mấy tỷ thế thôi."

Mao Nam bắt đầu khoác lác. Đó là tuyệt chiêu của anh ta. Lần nào sử dụng cũng hiệu quả. Bất kể là cô gái nào nghe được những lời này cũng đều động lòng.

Nhưng mà Hà Tâm vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, cô liếc nhìn anh ta một cái và mắng: "Nghe không hiểu tiếng người hả? Cút ngay cho tôi."

Mao Nam không ngờ rằng Hà Tâm này lại khó chơi đến thế.

Anh ta nói nhiều như vậy mà cô vẫn không có chút dao động nào.

Hắn ta lanh lẹ lên xe cầm lấy chai nước khoáng đưa đến: "Người đẹp, uống ngụm nước nhé."

Chính vào giờ khắc này, lại có một chiếc xe trờ đến, đó chính là một chiếc xe Audi trăm triệu. Một người đàn ông anh tuấn đẹp trai bước đến, chào hỏi với Hà Tâm: "Tiểu Tâm."

Hà Tâm nhìn qua, không tự chủ được mà nhíu mày lại, gương mặt tỏ vẻ bất mãn, cô ta nhàn nhạt nói: "Sao anh đến đây, mẹ tôi nói với anh à?"

Người đàn ông cười nói: "Dì nói hôm nay em đến Giang Trung, kêu anh đặc biệt đến đây đón em. Lên xe đi, anh đã đặt một bàn ở Mĩ Vị Hiên rồi, chúng ta đi ăn cơm trước."

Hà Tâm nhìn dáo dác xung quanh, Giang Thần vẫn chưa đến.

Cô nghĩ ngợi rồi gật đầu.

"Nhóc con, mày là ai?" Mao Nam nhất thời nổi giận, con mồi mà anh ta nhìn trúng còn chưa về tay đã bị một tên Trình Giảo Kim hớt tay trên.

Người đàn ông chạy chiếc Audi tên là La Phong.

Anh ta là bạn học chung đại học với Hà Tâm, theo đuổi cô rất nhiều năm rồi.

Anh ta rất biết cách lấy lòng mẹ vợ tương lai, thường xuyên đến nhà họ Hà ở thành phố Lâm để tặng quà cho mẹ của Hà Tâm. Nhờ vậy mới biết được hôm nay Hà Tâm sẽ đến Giang Trung, cho nên đến đón trước.

Anh ta vừa nhìn thấy Mao Nam liền chau mày lại,và hỏi: "Anh là ai?"

Mao Nam ưỡn thẳng người lên, nói: "Nhóc con, mày nghe cho kỹ đây. Tao tên là Mao Nam, đại ca của tao là Chung Phong ở khu Đông, biệt hiệu là Chó Điên, người trong giang hồ gọi là Phong ca."

Nghe vậy, sắc mặt của La Phong đột ngột thay đổi, vội vàng rút điếu thuốc đưa qua, vẻ mặt kính cẩn: "Thì ra là người của Phong ca. Xin lỗi, tiểu đệ có mắt không thấy Thái Sơn."

Mao Nam đón lấy điếu thuốc, vẻ mặt đắc ý. Ở mỗi một tấc đất trong giang hồ, chỉ cần nói đến tên của đại ca anh ta, người bình thường đều sẽ cung kính như nhau.

La Phong tự tay châm thuốc cho Mao Nam. Hà Tâm vốn đã định cùng đi với La Phong rồi. Bởi vì suốt bao nhiêu năm nay anh ta vẫn luôn theo đuổi cô, còn nhiều lần đến nhà cô, mẹ của Hà Tâm rất thích La Phong.

Lần này, trước khi Hà Tâm đến đây, mẹ của cô ta đã nhắc nhở nhiều lần, nói rằng nhà họ La có rất nhiều gia sản ở Giang Trung, nói La Phong có tiền đồ thế nào.

Cô ta cũng đã suy nghĩ, thử kết giao xem sao. Ai ngờ rằng La Phong lại không có tiền đồ đến vậy.

Mao Nam phà khói ra, mắng mỏ: "Tao đã nhắm trúng cô gái này rồi, cút ngay."

"Chuyện này..."

Gương mặt La Phong lộ vẻ lưỡng lự.

Anh ta theo đuổi Hà Tâm rất nhiều năm, mắt thấy cơ hội sắp đến rồi. Nhưng Chó Điên không phải là người dễ đụng vào, là người trong giang hồ, có mấy trăm tên đàn em dưới quyền, nếu như đụng phải Chó Điên, nói không chừng nhà họ La của anh ta cũng sẽ gặp tai ương.

"Còn không mau cút đi..." Mao Nam giậm chân đuổi.

"Dạ, dạ, tôi cút ngay đây."

Sau khi cân nhắc lợi và hại, La Phong đã thỏa hiệp.

Một cô gái thôi mà, không đáng phải đắc tội với Chó Điên vì Hà Tâm. Nếu như Chó Điên ghi thù thì nhà họ Lăng của anh ta phải gà bay chó chạy. Anh ta xoay người liền bỏ đi.

"Hà Tâm?"

Lúc này, có một giọng nói truyền đến.

Giang Thần dựng xe xong, nhìn thấy Hà Tâm đang đứng bên vệ đường, anh lấy bức ảnh ra đối chiếu một chút, sau khi xác thực không nhận nhầm người rồi mới bước qua, cất tiếng gọi: "Hà Tâm, anh là Giang Thần."

"Anh chính là Giang Thần, đến nhà họ Đường ở rể sao?" Hà Tâm cũng nhìn Giang Thần.

Trước khi đến đây cô ta cũng đã nghe nói qua, nhà họ Đường tìm một người chồng cho chị họ Sở Sở, ở rể lại nhà họ Đường. Người này cũng coi như là có chút bản lĩnh, trị được vết sẹo trên người của Sở Sở, giúp cho Sở Sở trở thành đệ nhất mỹ nhân của Giang Trung.

Giang Thần mỉm cười, nói: "Đúng vậy, anh chính là Giang Thần, người ở rể ở nhà họ Đường đây."

Nói rồi, anh liền muốn bước tới xách vali của Hà Tâm.

"Nhóc con, ở đâu đến đây?" Mao Nam trừng mắt nhìn Giang Thần, tức giận nói: "Không thấy đây là người phụ nữ của tao à? Cút ngay, nếu không ông đây cho mày chết."

"Hửm?"

Giang Thần liếc nhìn Mao Nam một cái rồi nhìn sang Hà Tâm: "Em có quen biết anh ta không?"

Hà Tâm lắc đầu: "Không quen biết."

"Vậy thì cút đi."

Giang Thần cầm lấy cái vali của Hà Tâm.

Mao Nam sấn tới một bước, chặn lại trước mặt Giang Thần, tức giận quát: "Mày nghe không hiểu lời của ông đây hả?"

"Cút."

Giang Thần trầm mặt xuống, nắm chặt nắm đấm, giơ tay lên liền nện một đấm vào đầu Mao Nam, Mao Nam chỉ cảm thấy một cơn choáng váng trên đầu mình.

Anh ta vội vàng lùi xuống mấy bước, ôm chặt lấy đầu nằm vật xuống đất, cất lên tiếng kêu rên thảm thiết.

"Chuyện này?"

La Phong thấy thế thì trợn tròn mắt. Đây lại là người của Chó Điên khu Đông, sao có thể nói đánh là đánh chứ?

Nhưng sau khi Mao Nam bị đánh xong rồi, La Phong lại bước đến thêm lần nữa, cười nói: "Tiểu Tâm, anh đã đặt sẵn một bàn ở Mỹ Vị Hiên rồi, chúng ta mau đi thôi, anh đón tiếp làm tiệc tẩy trần cho em."

Tranh thủ lúc Mao Nam bị đánh, anh ta vội vàng đến đón Hà Tâm đi.

"Quen biết à?" Giang Thần lại liếc nhìn Hà Tâm thêm lần nữa.

Hà Tâm lắc đầu: "Không quen biết."

"Bing."

Giang Thần lại giơ tay lên ra thêm một đấm.

La Phong lùi về phía sau mấy bước, sau đó cũng ngã lăn ra đất.

Lúc này Giang Thần mới nở nụ cười thật thà chất phác, nhìn Hà Tâm nói: "Đi thôi."

Hà Tâm nhìn hai người đàn ông nằm liệt dưới đất không đứng dậy nổi thì há hốc mồm: "Chuyện này, chuyện này..."

Trước khi đến đây cô đã nghe nói về Giang Thần rồi. Biết được Giang Thần là lính xuất ngũ trở về, nhưng lại chịu khó chịu nhục làm việc nhà ở nhà họ Lăng, đánh không đánh lại, bị mắng cũng không chửi lại.

Đây là chàng rể vô dụng trong những lời đồn thổi truyền đến nhà họ Hà đây sao?

Chuyện này quá rõ ràng, nói chuyện không hợp ra tay mới biết anh hùng.

"Nhóc, nhóc con. Mày chết chắc rồi."

La Phong nằm dưới đất lồm cồm bò dậy, bưng lấy cái đầu đang còn choáng váng của mình, hung hăng mắng: "Anh, anh có biết tôi là ai không hả? Tôi là người của nhà họ Lăng, bố của tôi là La Ân, tổng giám đốc của công nghiệp dược phẩm La Thị, anh chết chắc rồi."

Mao Nam cũng bò dậy, anh ta lắc lắc cái đầu đang chóng mặt, giơ tay chỉ về phía Giang Thần: "Mày chết chắc rồi, đại ca của tao là Phong Ca của khu Đông, nhóc con mày đợi đó cho tao."

Nói rồi, anh ta lấy điện thoại ra: "Đại, đại ca. Em đang ở sân bay, gái của em bị cướp rồi, em còn bị đánh nữa."