Long Vương Xuất Thế

Chương 10: Tôi là ai à?



Kiều Lăng lái xe, không nói một lời, Thẩm Thu Thủy cũng không nói nữa, có Tề Thiên ở bên cạnh, Thẩm Thu Thủy cảm thấy mình làm gì cũng không có hứng thú.

Kiều Lăng thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Tề Thiên ngồi một mình ở hàng ghế sau, lúc thì ngồi bên trái, lúc lại đổi bên phải, điều này khiến Kiều Lăng rất khó chịu.

Tề Thiên cũng không muốn làm như vậy, nếu anh ngồi ở vị trí lái xe, anh có thể nhìn rõ tình trạng của những chiếc xe theo dõi thông qua gương chiếu hậu, nhưng hiện tại anh chỉ có thể nhìn qua cửa sổ hai bên.

Chẳng mấy chốc, xe đã tới cổng khu dân cư.

Tề Thiên quan sát thấy, ba chiếc xe phía sau bắt đầu tăng tốc, đây là dấu hiệu bọn họ chuẩn bị ra tay.

Tên Thẩm Bằng Bân kia muốn giải quyết Thẩm Thu Thủy trước khi hắn ta trở lại Thiên Ngân, vì vậy chuyện này sẽ không bị kéo dài.

Tề Thiên hít sâu một hơi, quan sát hoàn cảnh xung quanh, chọn một nơi có thể dễ dàng hành động.

Xe chạy vào khu dân cư, khoảng cách giữa các biệt thự ở đây rất rộng, cũng ít người, là một nơi rất phù hợp để ra tay.

Ngay lúc xe sắp chạy tới trước cửa nhà thì một chiếc ô tô đột nhiên từ bên cạnh lao ra, trực tiếp chặn cả con đường trước mặt Kiều Lăng.

Kiều Lăng vốn đã rất khó chịu, vừa nhìn thấy có người chặn đường, cô ấy đang muốn nổi giận thì bỗng nhìn thấy một chiếc ô tô từ phía sau lao tới, chắn luôn đường lui phía sau.

Kiều Lăng vốn làm về điều tra tin tức, kinh nghiệm làm việc nói cho cô ấy biết rằng chuyện này có gì đó không ổn.

Ngay lúc Kiều Lăng đang suy đoán thì bất chợt có tiếng động cơ gầm rú vang lên, từ bên cạnh, một chiếc xe địa hình tăng tốc lao tới, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chiếc xe địa hình đang tăng tốc kia sẽ đâm bay chiếc xe mà ba người Kiều Lăng đang ngồi chỉ trong vài giây sau!

Sắc mặt Kiều Lăng đột nhiên thay đổi kịch liệt, hét lớn: "Thu Thủy! Nhanh lên! Xuống xe!"

Thẩm Thu Thủy ngồi ở ghế phụ còn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, thì Kiều Lăng đã cởi bỏ dây an toàn trên người cô, Thẩm Thu Thủy không có thời gian suy nghĩ, theo bản năng làm theo lời Kiều Lăng nói, nhanh chóng mở cửa xe, xuống xe, chân vừa bước xuống xe là đã bị Kiều Lăng kéo sang một bên.

Ngay giây tiếp theo sau khi Thẩm Thu Thủy bị Kiều Lăng kéo đi, chiếc xe mà họ ngồi lúc ban đầu trực tiếp bị đâm bay ra ngoài.

Chiếc xe địa hình đâm tới đột nhiên dừng lại, cửa của hai chiếc xe chắn đường ở phía trước và phía sau đều mở ra, từ mỗi chiếc xe bước xuống bốn gã đàn ông cường tráng, bọn họ che mặt, tay cầm đao, tất cả đều vây quanh Thẩm Thu Thủy.

Cây đao đã được mài sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

Ánh mắt Kiều Linh dán chặt vào những người này: “Thu Thủy, đứng ở phía sau tớ.”

Thẩm Thu Thủy hoảng sợ nhìn xung quanh, vô thức liếc nhìn chiếc xe bị lật, lại vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng Tề Thiên đang sải bước chạy về phía trong nhà.

Đúng lúc này, một tên cầm đao chém tới.

"Thu Thủy, cẩn thận!" Kiều Lăng hét lên, đá đôi chân dài của mình ra, cú đá trực tiếp trúng vào cổ tay của tên cầm đao, khiến lưỡi đao trong tay đối phương rơi ra.

Bản lĩnh của Kiều Lăng không tầm thường.

Tề Thiên chạy thẳng về phía biệt thự mà không hề quay đầu lại, từ lúc xảy ra chuyện, từ phản ứng của Kiều Lăng, Tề Thiên biết được người phụ nữ này có võ nghệ không tồi, ít nhất cô ấy sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn với những tên cầm đao ở bên ngoài, không mất nhiều thời gian thì đội an ninh của khu dân cư sẽ đến, mức độ an ninh trong khu biệt thự cao cấp này vẫn rất cao.

Bây giờ, đối với Tề Thiên, vẫn còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Tề Thiên đi tới sân biệt thự, cũng không có vội vàng đi vào, mà khi vừa vào sân cả người anh liền quay cuồng.

Trong khoảnh khắc Tề Thiên quay cuồng ra ngoài, một đám bụi bay lên từ nơi anh đứng, bên dưới lớp bụi là một cái hố hình viên đạn!

Động tác của Tề Thiên không chút do dự, sau khi quay cuồng, anh lập tức đứng dậy tăng tốc, vòng ra sân sau biệt thự, phóng thật nhanh, dùng chân đạp vào tường để mượn lực, đột nhiên tung người lên, hai tay dùng sức nắm lấy bệ cửa sổ của tầng hai.

Những động tác này uyển chuyển và trôi chảy, như thể đang thực hiện một buổi biểu diễn nào đó.

Tề Thiên tiếp tục di chuyển, hai tay dùng sức bám víu, bàn chân lại giẫm lên bệ cửa sổ lần nữa, chỉ hai ba động tác liền leo lên mái nhà.

Mái nhà hơi cong che khuất tầm nhìn của Tề Thiên, Tề Thiên không thể nhìn thấy, nhưng anh có thể chắc chắn 100% rằng có tay súng đang ẩn nấp sau phần cong lên của mái hiên.

Tề Thiên sở dĩ chọn từ sân sau biệt thự đi lên, mục đích là không để mình bị lộ ra trước họng súng của đối phương, nếu không thì dù mạnh đến đâu, trước họng súng cũng không có ý nghĩa gì.

Bầu không khí trên mái nhà đột nhiên rơi vào im lặng, hai bên đều ngầm hiểu mà che giấu bản thân.

Vài giây sau, Tề Thiên dẫn đầu tấn công, chân vừa bước ra, cả người nhanh chóng lao về phía đối phương.

Đối phương cũng cảm nhận được động tác của Tề Thiên, lập tức bóp cò.

"Pằng!"

Một tiếng động nhỏ vang lên bên tai Tề Thiên, ngay lúc tiếng súng vang lên, nòng súng đã áp sát vào tai Tề Thiên.

Mà tay phải Tề Thiên đang bóp cổ một người, người này mặc một bộ quần áo màu vàng đất, hoà vào màu sắc của mái nhà một cách hoàn hảo, nếu không nhìn kỹ, có lẽ sẽ không phát hiện ra có người đang ẩn náu ở đây.

Đây là một người đàn ông trung niên, bị Tề Thiên bóp cổ họng, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, ông ta không thể tin được là trên thế giới lại có người nhanh như vậy, ông ta thậm chí còn không kịp phản ứng thì tay người này đã vươn đến trước mặt.

Tề Thiên nhìn đối phương: “Ở trong lãnh địa Hoa Hạ mà ông có thể mang vũ khí nóng ra ngoài làm nhiệm vụ, ông thuộc thế lực nào?”

Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười khổ: “Cậu biết cũng nhiều đấy, nhưng cậu nên hiểu rằng, cậu không thể lấy được bất kỳ tin tức hữu ích nào từ miệng tôi đâu, tôi không giỏi bằng người khác thì tôi chịu, muốn giết muốn xẻo gì thì tùy cậu.”

Tay của Tề Thiên đột nhiên nắm lấy miệng đối phương, khiến người đàn ông trung niên không thể làm được động tác ngậm miệng, cắn răng.

Tề Thiên trở tay lấy súng từ trong tay đối phương: "Vân tay mài nhẵn, thế hệ Tây Bắc, cách thức này, còn có năng lực sử dụng vũ khí nóng, người của Thập Phương Hội."

Đồng tử của người đàn ông trung niên đột nhiên co rút lại, ông ta muốn nói nhưng không thể.

Tề Thiên khẽ mỉm cười: “Nhìn bộ dạng này, xem ra ông thật sự không thèm đếm xỉa tới quy tắc của Long Vương Điện.”

Tề Thiên nói xong thì tay vung ra ném người đàn ông trung niên này sang một bên, như ném rác rưởi.

Người đàn ông trung niên thoát khỏi sự kiềm chế nhưng không có lập tức lựa chọn trốn đi mà mở to mắt nhìn Tề Thiên: "Long Vương Điện!"

Tề Thiên cười lạnh: "Sao vậy? Đối với Thập Phương Hội các người, ba chữ Long Vương Điện đã không còn tác dụng nữa rồi phải không?"

Người đàn ông trung niên chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm trong miệng: "Không thể nào! Long Vương Điện không có khả năng tái xuất, cậu là ai? Cậu xuất hiện dưới cái mác của Long Vương Điện để phá hoại nhiệm vụ của tôi, mục đích của cậu là gì?"

"Tôi là ai à?" Tề Thiên búng ngón tay cái, một chiếc nhẫn vàng sậm vẽ ra một quỹ đạo trên không trung, rơi vào trong tay của người đàn ông trung niên.

Khoảnh khắc người đàn ông trung niên nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay, toàn thân ông ta bắt đầu run lên không thể kiểm soát.

"Đây... đây là... Nhẫn Thánh! Long Vương Điện! Long Vương Điện!"

Người đàn ông trung niên nhìn chiếc nhẫn trong tay như một kẻ điên, ánh mắt vô hồn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm ba chữ "Long Vương Điện".

Nhiêu đó đủ để thấy sự xuất hiện của chiếc nhẫn này tác động lớn vào tâm trí ông ta đến mức nào.

Tề Thiên liếc nhìn trận chiến đã kết thúc dưới nhà, bình tĩnh nói: “Nếu phá hỏng quy tắc, ông hẳn phải chết, nhưng Thập Phương Hội không có dũng khí đi phá vỡ quy tắc của Long Vương Điện, sau lưng các người là ai? Nói ra đi, biết đâu tôi có thể để lại một người sống cho Thập Phương Hội các người”.

Người đàn ông trung niên đột nhiên nhìn về phía Tề Thiên: “Ngài nói thật sao?”

Chỉ đơn thuần vì chiếc nhẫn này mà người đàn ông trung niên đã đổi xưng hô tôn kính với Tề Thiên.

Tề Thiên nhếch miệng cười: “Chuyện này thì ông không có tư cách bàn điều kiện với tôi!”

Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi: "Đông Đường!"

Tề Thiên chậm rãi gật đầu.

Người đàn ông trung niên đứng dậy, cung kính trao lại chiếc nhẫn trong tay cho Tề Thiên, sau đó dùng sức cắn răng, chất độc giấu sau răng hàm lập tức vỡ ra trong miệng.

Vài giây sau, người đàn ông trung niên ngã xuống đất, không còn sự sống.

Tề Thiên búng ngón tay: “Một người tới đây, xử lý sạch sẽ đi.”

Nói xong, Tề Thiên nhảy khỏi mái nhà.