Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 33: Tôi...?



Edit+beta: Diệp Hạ

"Viết cho tôi?" Tay Giang Hạo bởi vì cố gắng áp chế cảm xúc mà run nhè nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Quý Trạch nóng đến kinh người.

Quý Trạch kỳ quái mà nhìn hắn, tâm tình lại khó chịu. Cao hứng như thế sao?

Cậu nhíu mày, tiếp tục nói: "Nàng tuy rằng viết cho cậu, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, nàng cũng đã từ bỏ. Hơn nữa làm lớp trưởng, tôi phải nhắc nhở cậu, hiện tại là giai đoạn trọng yếu của cao tam, đừng nghĩ nhiều cái gì đó, tập trung học tập đi..."

Giang Hạo càng nghe càng mơ màng, này cách ý nghĩ của mình vạn dặm rồi, hấp tấp nóng nẩy mà đánh gãy lời cậu nói, "Cậu đang nói cái gì? Cái gì nàng? Không phải cậu..."

Quý Trạch liếc hắn một cái, cũng không muốn nói thêm nữa: "Dù sao cậu lo học tập cho tốt là được rồi."

Nhưng Giang Hạo muốn làm rõ chuyện này a, hơn nữa hắn có loại dự cảm, hiểu lầm này rất lớn, lần này không hoá giải về sau hắn sẽ hối hận.

"Từ từ, đợi một chút, cậu nói là bức thư lần trước người khác đưa cho cậu, sau lại bị bọn họ làm rơi vào trong nước kia?"

"Đúng, không thì còn bức nào nữa?" Quý Trạch biểu tình hồ nghi.

Giang Hạo híp mắt. Cho nên nói, Chung Gia Đình kia không phải thích Quý Trạch, mà là thích mình, vậy tại sao...

"Sao giờ cậu mới nói? Không muốn tôi biết?"

Quý Trạch trong lòng nhảy dựng, mi mắt run rẩy rũ xuống, tự có chút bất an, "Tôi... Không, không muốn nói, là vì đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lá thư này nhìn không được rồi, tôi muốn để nàng biết chuyện này trước, muốn xem nàng sẽ làm như thế nào."

"Vậy cậu cũng không thích nàng, đúng không?"

Quý Trạch đang bất an biến thành kinh ngạc, lập tức lắc đầu, hiển nhiên không nghĩ tới hắn hiểu lầm như vậy "Không có a."

Giang Hạo cũng không quan tâm thư tình người khác viết cho mình, kết quả đều giống nhau, hắn chỉ biết cự tuyệt. Hiện tại phát hiện nguyên lai cái đó cũng chỉ là bị vài nam sinh trong lớp ồn ào làm hư, trong ngực tích một ngụm khí lớn. Nguyên bản còn lo lắng Quý Trạch đột nhiên đáp ứng đối phương hoặc là như thế nào, tâm rốt cục có thể buông xuống chút, còn lại, chính là bức thư Quý Trạch viết kia. Người khác thích, Quý Trạch có thể cự tuyệt, nhưng bản thân Quý Trạch thích ai, đây mới là điều Giang Hạo lo lắng nhất.

Hai mắt hắn đen kịt, nghiêm túc mà nhìn Quý Trạch, "Sáng hôm nay không phải cậu đang tìm một trang giấy sao? Tôi nhìn thấy, nhặt ở dưới sàn."

Trong nháy mắt, trái tim Quý Trạch cơ hồ nhảy tới cổ họng, cả người cứng như đá.

Cậu nghe được thanh âm run rẩy của mình: "Cậu...đọc nội dung bên trên chưa?"

"Rồi." Giang Hạo đáp rất kiên quyết.

Tim Quý Trạch đập càng nhanh, cảm giác mình sắp ngất.

"Cậu viết cho ai?" Giang Hạo nhìn cậu, không phải tò mò, mà là trịnh trọng, giống như học sinh đang chờ đợi thành tích thi tốt nghiệp, khẩn trương lại hoảng hốt.

Quý Trạch nuốt nước miếng, trong lòng hối hận đến xanh ruột, sao mình lại tay tiện đi viết cái lá thư kia, cũng không phải văn nghệ thanh niên gì, nhìn xem, hiện tại lớn chuyện rồi. Một khi bị phát hiện, chỉ sợ bạn bè cũng không làm được.

Cậu vẻ mặt đau khổ, khô cằn nói: "Tôi nói tôi viết cho Mã Khắc*. Tư, tư tưởng của hắn chiếu sáng thế giới cằn cỗi của tôi, cậu tin hay không?"

(马克: Karl Marx, thường được phiên âm tiếng việt là Các Mác; là một nhà triết học nhà kinh tế học nhà sử học nhà xã hội học, nhà lý luận chính trị, nhà báo và nhà cách mạng người Đức gốc Do Thái. Theo wikipedia)

Vẽ mặt Giang Hạo rõ ràng "Cậu coi tôi là đồ ngốc sao".

Nhưng cậu không nghĩ ra lý do gì khác a! Quý Trạch cúi đầu, hận không thể làm xuất hiện một cái lỗ cho cậu chui vào, đà điểu chôn sa* cũng được!

(Hội chứng đà điểu: hình ảnh con đà điểu chôn đầu xuống cát mỗi khi gặp nguy hiểm.)

Nghĩ không ra cái gì thì liền không giải thích, bướng bỉnh câm miệng không nói, ngược lại kiên cường: "Đó là đồ của tôi, nhanh đưa đây, hơn nữa tôi viết cho ai cũng không cần báo cáo với cậu, đây là chuyện của tôi."

Ngữ khí cường ngạnh kiên định, khí thế tràn đầy, đem cái gì chột dạ tất cả đều giấu đi!

Sắc mặt Giang Hạo có xu thế càng khó coi, như thể bị người hất một bát mực lên mặt.

"Lớp trưởng, cậu không phải nói phải học tập cho tốt, mỗi ngày hướng về phía trước sao? Làm bộ dáng nhi nữ tình trường này, cậu là chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn, ân?"

Âm cuối tận lực kéo dài, nghe có vài phần nguy hiểm.

Quý Trạch như không nghe thấy, kiên trì tiếp tục nói: "Nhanh đưa cho tôi!"

Giang Hạo câu môi cười, lãnh đạm đạm nói: "Nếu tôi nói không? Cậu có thể làm gì được tôi?"

Quý Trạch không lên tiếng. Bởi vì cậu thật sự không có cách nào, nhiều lắm chỉ có thể thừa dịp lúc hắn không để ý, tìm trong ngăn kéo hay túi xách của hắn, hơn nữa còn là ôm tâm tình vạn phần mất thể diện mà tìm. Vốn là tự mình viết cho mình nhìn, lại âm kém dương sai, thật sự đưa đến trong tay đối tượng viết!

Giang Hạo không buông tha, bắt đầu đoán cậu viết cho ai, "Vu Hoa Canh tính cách hoạt bát, phù hợp hơn phân nửa, nhưng lúc trước cậu nói nàng giống như em gái cậu, Trương Oánh Oánh cũng không phải, Diệp Nhưng có thể nhưng hơi an tĩnh, cũng không phải..."

Liên tiếp nói vài nữ sinh, nhưng lại nhất nhất phủ định. Mỗi cái tên điểm qua, tim Quý Trạch cũng đập bang bang theo, càng ngày càng hoảng, trực tiếp đánh gãy lời hắn, "Cậu ngồi cùng bàn với tôi, thời gian mỗi ngày ở một chỗ với cậu so với ai khác đều nhiều hơn, nếu tôi thích ai, cậu sẽ không phát hiện cái gì sao... Tờ giấy kia, chỉ là tôi tùy tay sao chép một đoạn trên mạng, không có ý gì khác!"

Ngữ khí vội vàng, sợ Giang Hạo không tin.

Giang Hạo nhìn cậu, suy tư một hồi lâu, mím môi, tựa hồ là miễn cưỡng tin tưởng. Bởi vì hắn đích xác tìm không ra người nào phù hợp, hơn nữa Quý Trạch nói mỗi ngày cùng hắn một chỗ, tâm không kịp đề phòng, bị những lời ngọt ngào này chạm vào, tâm tình thật tốt.

Quý Trạch chú ý ánh mắt của hắn biến hóa, ngay sau đó nói: "Vậy giờ có thể đưa tôi được chưa? Cậu là một nam sinh, không nên nhiều chuyện như vậy."

"Nhiều chuyện? Chuyện của người khác tôi mới không quan tâm, tôi chỉ là muốn biết chuyện của cậu." Giang Hạo vẻ mặt lý lẽ đương nhiên mà nói, đối diện với ánh mắt hoài nghi của Quý Trạch, lại bổ sung một câu, "Chúng ta là bạn tốt, không phải sao?"

Quý Trạch giật nhẹ khóe miệng, không biết là nên cao hứng hay mất mát, nhưng vẫn nhớ rõ vươn tay đòi đồ, "Đưa đây."

Giang Hạo: "Đưa cậu cũng có thể, bất quá tôi có một cái điều kiện."

Quý Trạch hồ nghi: "Cái gì?"

Giang Hạo lấy ra một tờ giấy, đứng lên, thẩy tới trên bàn cậu, một tay đè nặng, "Viết tên cậu lên trên."

"Muốn tôi viết tên làm chi? Tự tay viết tên có thể đại biểu rất nhiều chuyện, nếu tôi ngốc, cậu nói viết liền viết, chẳng khác nào bị cậu bán còn ngây ngốc giúp cậu kiếm tiền sao."

"Sách, thật cẩn thận." Giang Hạo cong môi cười, "Yên tâm, tôi làm sao có thể hại cậu, bán cậu tôi mới luyến tiếc, tiêu tiền mua đồ ăn cho cậu xong lại bán à? Nhanh viết nhanh viết, muốn lá thư kia hay không?"

Quý Trạch liếc nhìn hắn một cái, nắm bút tại một góc viết xuống tên của mình.

"Thực tốt." Giang Hạo vừa lòng mỉm cười, coi như bảo bối mà đem tờ giấy cất kỹ, bỏ vào trong túi quần.

Quý Trạch: "Đồ của tôi đâu?"

"Không phải mới vừa đưa cho cậu sao?"

Quý Trạch mờ mịt chớp mắt. Vừa rồi? Tờ giấy kia...

Giang Hạo cười tủm tỉm, hữu mô hữu dạng nói: "Chủ nhiệm không phải kêu cậu giám sát tình trạng yêu sớm ở lớp ta sao? Vậy ai giám sát cậu? Không bằng để tôi đến xem cậu, học tập cho tốt, mỗi ngày hướng về phía trước. Phong thư tình này tạm thời giao cho tôi bảo quản đi."

Quý Trạch bị hắn hết lần này đến lần khác già mồm át lẽ phải, hết chỗ nói rồi.

"Cậu thật...cái này gọi là lật lọng!"

Giang Hạo có lý luận của mình "Tôi cũng không phải không trả lại cho cậu, chỉ là tạm thời thay cậu bảo quản mà thôi, hơn nữa tôi còn chưa nói thời gian, hôm nay đưa là đưa, ngày mai đưa cũng là đưa, sang năm...cũng là đưa a."

Quý Trạch: "..."

Hít vào một hơi, cắn răng nắm bút trong tay vẽ loạn trên giấy một trận. Không quản nói như thế nào, coi như là an toàn vượt qua một kiếp, trước nghiêm túc nghe giảng bài.

Giang Hạo nâng cằm, nhìn góc nghiêng Quý Trạch một hồi lâu, đến khi Quý Trạch không được tự nhiên, lão sư trên giảng đài cố ý khụ hai tiếng, hắn mới thu liễm chút, quay đầu trở lại nghe giảng.

Kỳ thật ý nghĩ của hắn rất đơn giản. Nếu Quý Trạch nói thư kia không viết cho ai, vậy hắn coi như là viết cho mình cũng được, dù sao lời trên đó cũng thực hợp với hắn.

Tâm tình có thể nói là phi thường vui vẻ.

***

Sự kiện thư tình đi qua vài ngày, hai người Quý Trạch lại khôi phục trạng thái ở chung bình thường, việc này như không gây ảnh hưởng gì đến bọn họ.

Lên lớp, Quý Trạch đi làm công tác giao bảng biểu, đụng phải lão Điền nói chuyện với uỷ viên vệ sinh Lý Dao. Hôm nay là ngày "một tháng một lần tổng vệ sinh", nên an bài công tác, giống như chuyển chỗ ngồi, đều là học sinh viết xuống việc mình muốn làm, tiến hành điều phối lại.

Lý Dao cầm tờ giấy, hỏi: "Lớp trưởng, muốn làm cái gì? Tới trước điền trước a."

Quý Trạch: "Trừ bỏ lau bảng đen và đổ rác, cái khác đều được."

Một cái là rất nhiều bụi, một cái là rất thối. Cái nào cũng không muốn làm.

Lý Dao gật đầu, trừng mắt nhìn, "Được, để tôi giao cho cậu việc thoải mái chút."

Quý Trạch cong cong môi, "Cũng không cần như vậy, nhưng vẫn cám ơn."

Lý Dao phất phất tay "Tôi về lớp trước nha."

Giao bảng biểu xong, lão Điền lại công đạo nói mấy câu, sau đó Quý Trạch cũng trở về lớp học. Lý Dao tựa vào bên cạnh bàn, cùng mấy nữ sinh trò chuyện, lúc nhìn thấy Quý Trạch, nói: "Lớp trưởng, lúc nãy tôi còn chưa viết, tiện đường đụng phải Giang Hạo, hắn cũng viết hộ cậu, là lau cửa sổ, có thể chứ? Muốn đổi cái khác hay không?"

Quý Trạch: "Không sao, hắn đã viết, không cần đổi."

Trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, ăn đồ ăn vặt bổ sung năng lượng Giang Hạo ném lại đây một thanh socola, nói: "Đã về rồi, vừa rồi viết bảng phân công, tôi viết cậu cùng với tôi, đều là lau cửa sổ."

Quý Trạch xé mở đóng gói, gật đầu nói tiếng cám ơn, bắt đầu gặm socola, răng rắc răng rắc.

Giang Hạo cũng xé mở một thanh socola, răng rắc răng rắc.

Hai người cơ hồ làm cùng một lúc, đáng yêu một cách khó hiểu.

Ngoài cửa sổ mặt trời treo trên không trung, theo thời gian trôi qua di động, ánh sáng xuyên qua thủy tinh chiếu vào phòng học, mấy đồng học ngồi sau bị ánh nắng chiếu vào, có chút chói mắt.

Có người nói: "Kéo màn một chút."

Quý Trạch ngồi ở bên cửa sổ, đang muốn đứng lên kéo, Giang Hạo lại trước một bước, cánh tay dài duỗi ra, lướt qua Quý Trạch nắm một bên màn, chậm rãi kéo lại, che khuất ánh vàng rực rỡ. Vì động tác này, Giang Hạo cách Quý Trạch rất gần, cơ hồ đem Quý Trạch ôm vào lòng mình, cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy xoáy tóc nho nhỏ của Quý Trạch.

Nếu như có thể hạ thân xuống thì tốt rồi.

Trong lòng Giang Hạo nghĩ như vậy, nhưng không biết Quý Trạch bị hơi thở của hắn bao vây, tim đập thật là nhanh, sợ bị hắn phát hiện có gì đó không thích hợp.

- -----------------------

*Đời Tống, có vị quan một châu nọ tên là Điền Đăng 田登, do bởi tên của ông hài âm với chữ "đăng" 灯 (đèn), để tị huý, ông không cho phép những người bên cạnh khi nói chuyện nói đến bất kì chữ nào hài âm với chữ "đăng" 登. Nếu ai phạm phải kị huý, nhẹ thì bị đánh bằng trượng, nặng thì bị xử hình phạt. Những người không thận trọng phạm phải cấm kị nhiều vô số. Để tị huý, bách tính trong cả châu đành gọi "đăng" 灯 (đèn) thành "hoả" 火 (lửa), "điểm đăng" 点灯 (thắp đèn) nói thành "điểm hoả" 点火 (đốt lửa).

Năm nọ, tết Nguyên Tiêu 元宵 sắp đến. Phủ quan thắp đèn, dân gian đi xem đèn, thưởng đèn đã trở thành một tập tục mà ai ai cũng biết. Thế là nha môn phủ quan ngày hôm trước dán thông báo để bách tính biết đến xem. Lúc bấy giờ, người làm trong nha môn phủ quan cảm thấy vô cùng đau đầu, bất luận như thế nào, chữ "đăng" trên cáo thị không cách nào tránh được. Sau khi suy nghĩ nát óc, thế là anh ta quyết định theo lệ thường, đem chữ "đăng" đổi thành chữ "hoả". Bách tính trong toàn thành đọc được bố cáo "để tiếng thơm cho đời sau" như sau, trong tết Nguyên Tiêu:

Bổn châu y lệ, phóng hoả tam nhật

本州依例, 放火三日

Khi thông báo xuất hiện, bách tính nơi đó còn không hiểu, huống hồ người từ nơi khác đến, hoà thượng Trượng Nhị 丈二 càng vò đầu bứt tai, cứ tưởng là phủ quan định phóng hoả 3 ngày!

Đợi đến lúc mọi người cuối cùng hiểu rõ nguyên uỷ, ai nấy đều chê cười. Người ta không chỉ chê Điền Đăng là vị "phóng hoả châu quan", mà còn tức giận nói rằng:

- Đó là đạo lí gì? Chỉ cho châu quan được phóng hoả, không cho bách tính điểm đăng!

Đó chính là lai lịch tục ngữ "chỉ hứa châu quan phóng hoả, bất hứa bách tính điểm đăng."