Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 36: Tinh linh & Ma vương



Edit+beta: Diệp Hạ

(phần đối thoại ta-ngươi là lúc 2 bạn đang so deep với vai diễn nên mình để cho hợp ngữ cảnh chứ không phải là chưa edit nhaa)

Khi Quý Trạch thay xong quần áo đi ra, liền khiến toàn trường kinh diễm, thật sự giống như cả người phát sáng, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Cậu hoá thành Vương tử Tinh linh thật sự quá đẹp. Một đầu tóc vàng kim dài đến thắt lưng, đầu đội tán cây, trường bào hoa lệ rộng thùng thình, bên hông có đai lưng, vừa vặn vòng quanh vòng eo thon gầy. Nhìn từ xa có vài phần khí chất cao quý tao nhã của Tinh linh, nhìn kỹ sẽ thấy ngũ quan tinh xảo như họa. Ánh mắt xanh thẳm, giống như biển sâu, trong suốt không nhìn thấy đáy, hàng lông mi thật dài cũng mang màu vàng kim, hơi hạ mắt liền có thể thấy một mảnh nhỏ bóng râm. Dung mạo xuất sắc, đôi môi hồng phấn hơi hơi mím, trên mặt không có biểu tình gì, sống lưng thẳng thắn đứng ở kia, toả ra một cỗ khí tức đạm mạc không thể khinh nhờn.

Quả thực là Vương tử Tinh linh ngoài hiện thực!

Mọi người nhìn cậu, cư nhiên có loại cảm giác không chân thật, trong lúc nhất thời không nhớ tiến lên cho đánh giá hay nói gì, đều đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Quý Trạch đứng thẳng bất động, biểu tình càng mặt than, khí tức lạnh lùng càng ngày càng nặng, càng giống Tinh linh tộc phi nhân loại. Người không biết có lẽ sẽ cho rằng cậu cao ngạo không thích tiếp cận cùng người khác, nhưng trên thực tế, cậu đang triệt để ngây người, có chút chân tay luống cuống.

Đối mặt với một đám người, mọi người lại đều không nói lời nào, vẫn mãnh liệt nhìn chăm chú, làm cậu tự dưng khẩn trương lên.

Trước kia, Quý Trạch cũng từng cos qua, nhưng trang phục không hoa lệ như vậy, hình tượng cũng là bình dị gần gũi, mỉm cười ôn hòa, không cao lãnh giống lần này. Ngay từ đầu, còn có người lo lắng tinh linh cái gì, tương đối rầu rĩ, lấy gương mặt phương đông cos có thể có chút không được tự nhiên hay không, nhưng không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy, cơ hồ có người hoài nghi Quý Trạch có phải là con lai hay không.

“Quả nhiên siêu xinh đẹp, không biết nên hình dung như thế nào.”

Giang Hạo đột nhiên lên tiếng, đánh vỡ trầm mặc, cũng kéo Quý Trạch từ trong không khí kỳ quái ra. Hắn không dấu vết mà động đậy thân thể, đứng trước mặt Quý Trạch, che khuất tầm mắt mọi người.

“Quý Trạch, chắc là tổ tiên cậu có chút huyết thống ngoại quốc đi a, tóc vàng mắt lam, xinh đẹp cực điểm.” Một tay Giang Hạo khoát lên trên vai cậu, cố gắng nghĩ vài câu tốt đẹp ca ngợi cậu, nhưng đến lúc cần dùng đến sách vở mới ân hận trí thức mình còn thiếu, lần đầu tiên hắn hận vốn từ của mình sao lại nghèo nàn vậy, muốn biểu đạt với người mình thích tâm trạng kích động của bản thân lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Vành tai Giang Hạo phiếm hồng, biểu tình có chút quẫn bách, thật sự không hợp với bộ đồ trên người hắn.

Quý Trạch nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, đều là một mảnh màu đen. Màu sắc đại biểu cho Ma tộc chính là màu đen, màu hắc ám, màu càng hắc ám thì chứng tỏ cấp bậc càng cao.

Thân là Ma tộc cao cấp, trang phục Giang Hạo mặc càng thêm hoa lệ, tay áo rộng lớn, trên quần áo có hoa văn phiền phức, vạt áo cùng cổ tay áo đều có viền vàng tân trang, như nước chảy trút xuống, mơ hồ ánh quang. Ma tộc vốn tóc đen mắt đen, nhưng tóc Giang Hạo hơi ngắn, phải đội thêm tóc giả, bất quá đôi mắt hắn lại hợp bất ngờ, màu mắt hắn rất tối, đen trắng rõ ràng, con ngươi còn so với người bình thường lớn hơn một vòng, giống vết mực loang, thâm thúy âm trầm, khi nhìn chằm chằm một người, sẽ khiến cho người đó có loại cảm giác bị nhìn thấu.

Quý Trạch phút chốc càng khẩn trương.

“Học trưởng… Anh chắn bọn em!”

Đang chăm chú, đột nhiên trước mắt bị một người che mất, đương nhiên có chút bất mãn, thành viên câu lạc bộ đề xuất ý kiến, nhưng lại ngại Giang Hạo là tiền bối cao tam, không thể không lễ phép.

Giang Hạo một phen ôm chầm bả vai Quý Trạch, giấu ở phía sau, cố ý hung ác trừng mắt, tức giận nói: “Nhìn cái gì vậy! Tôi cướp người về, đương nhiên chỉ có tôi mới có thể nhìn, các cậu đi qua một bên đi.”

Phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn mà đuổi người, còn nói: “Lấy nước thánh lại đây mới có tư cách nói chuyện.”

Thành viên câu lạc bộ còn có chút ngơ ngác, chờ kịp phản ứng lại mới rõ hắn đang lấy tình tiết trò chơi mà nói giỡn, nhất thời cười, còn có người tùy tay cầm lấy chai nước trên bàn, trêu tức nói: “Đây, nước thánh cho ngươi, đem Vương tử Tinh linh của chúng ta trở về!”

Giang Hạo nhướng mày, diễn kịch đến nghiện, bắt lấy Quý Trạch đang mờ mịt phía sau, ôm chặt thắt lưng cậu không bỏ, “Lấy bình nước giá rẻ cho có lệ sao, các ngươi nghĩ ta đường đường Ma vương mà ngốc sao, ta rất khó chịu, ngươi có lấy nước thánh đến ta cũng không đổi, Vương tử Tinh linh chịu theo ta cả đời tại địa giới đi.”

Nước khoáng bị ném trở về, Giang Hạo ôm lấy Quý Trạch, làm nũng giống như con nít muốn ăn kẹo, sao cũng không chịu buông tay, chỗ nào còn có bộ dáng Ma vương tà ác khí phách, những người khác cũng cười rộ lên.

Học trưởng không có chút gì gọi là học sinh cuối cấp hết, giống y như con nít. Hơn nữa, hắn đứng một chỗ cùng hoa hậu giảng đường. Lại có cảm giác tương xứng, không có chỗ nào không hợp.

“Được được được, người là của ngài, ai cũng không đoạt được.”

Bị mọi người vây xem, Quý Trạch bị Giang Hạo ôm đang cực khẩn trương, mặt càng ngày càng hồng, giãy dụa cũng không được. Chờ khi Giang Hạo rốt cục buông ra, tay lại như dính keo mà nắm tay cậu, tự nhiên nhập vai, nháy mắt hỏi: “Vương tử Tinh linh có yêu cầu gì sao? Muốn cái gì ta cũng sẽ tìm đến cho ngươi.”

Quý Trạch co rút khóe miệng, “…Đứng đắn lại, đừng nổi điên.”

Giang Hạo cười hì hì, “Ta rất đứng đắn nha. Khó được Vương tử đến chỗ chúng ta làm khách, sao có thể không chiếu cố chu toàn, nhất định phải cho ngươi cảm giác thoải mái giống như đang ở nhà.”

Nghe hắn nói dối trắng trợn, Quý Trạch càng bất đắc dĩ, “Hình như...ta là bị ngươi bắt tới đi? Không phải tự nguyện đi?”

Giang Hạo lắc đầu, đùa giỡn mà thay đổi kịch tình, nói chân thành: “Đó là thủ hạ hiểu lầm ý của ta, bản thân ta thập phần hy vọng ngươi tới đây, nếu ngươi thích nơi này, có thể không quay về càng tốt. Đến đến đến, ta đặc biệt mà vì ngươi chuẩn bị chút thức ăn, ngươi nếm thử.”

Nói xong, không biết từ lúc nào túi áo có một hộp bánh su kem khéo léo tinh xảo, lấy ra đưa cho Quý Trạch, tươi cười sáng lạn.

Quý Trạch không biết nên bày ra biểu tình như thế nào mới tốt, cứng đờ nhìn Giang Hạo nhiệt tình nhét bánh su kem vào trong tay mình. Giang Hạo ngồi trên ghế, nhìn cậu đang đứng, cong môi cười nói: “Không có ghế, hay là…ngồi chỗ này?”

Hắn nhiệt tình mà vỗ vỗ bắp đùi của mình.

Bình thường phải che giấu tâm tư của mình, hiện tại có thể nhờ việc cos chiếm tiện nghi ngoài miệng, quang minh chính đại mà thân cận, Giang Hạo đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được. Nếu như là nam sinh khác, lời này nói ra đương nhiên là nói giỡn, nhưng Giang Hạo cười, thành phần nghiêm túc trong đáy mắt chiếm đa số, hắn là thật hy vọng có thể đến càng gần Quý Trạch, quan hệ phải thân mật hơn bất luận kẻ nào.

Quý Trạch nghẹn lại, đến mức trên mặt phiếm hồng, trường bào ngọc lập, mặt mày tinh xảo, bộ dáng xấu hổ cũng làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp.

“Cậu điên rồi sao?”

“Tôi rất nghiêm túc.”

Giang Hạo mở to mắt, đen trắng rõ ràng, bên trong đều là hình ảnh người thiếu niên thẳng thắn, Quý Trạch lại chống đỡ không được.

Mọi người nhìn hình thức bọn họ ở chung, chỉ cảm thấy thập phần thú vị.

Giang Hạo nhìn cậu vài giây, rất nhanh thu lại biểu tình trêu tức, ngoan ngoãn chừa ra một nửa chỗ ngồi, “Không đùa cậu, mau ngồi xuống đi, đứng lâu rất mệt.”

Môi Quý Trạch giật giật, vẫn là không nói gì. Đổi lại nếu như không phải lúc này, cậu sẽ cự tuyệt, nhưng xét trên dưới, hai người cùng ngồi chung một ghế dựa, cũng rất tốt rồi.

Cậu ngồi bên người Giang Hạo, cúi đầu mở hộp ra, đưa qua, “Cùng ăn.”

Trong hộp vừa lúc là hai cái bánh su kem, vỏ ngoài xốp giòn, tản ra vị thơm ngọt của bơ.

Giang Hạo phi thường khoái trá mà tiếp nhận.

Một Vương tử Tinh linh, một Chúa Tể Hắc Ám, ngồi trên cùng một cái ghế ăn bánh su kem ngọt ngào, bộ dáng ở chung cực kỳ hài hòa, thật sự diễn rất xuất sắc!

Hai đứa nhóc bị đồ ăn ngon hấp dẫn thì không nói, làm người khác chịu không nổi chính là, hai người ăn xong, miệng Quý Trạch dính chút bơ, Giang Hạo còn cười tủm tỉm mà nhắc nhở, Quý Trạch cầm khăn tay lau hai lần cũng không lau hết, Giang Hạo liền cầm khăn tay giúp cậu lau!

Tú ân ái ngược cẩu a!

Thật cho rằng quần chúng bị mù hết sao, đã nhìn thấy rõ ràng rồi, Giang · tâm cơ · Hạo cố ý chỉ sai chỗ, ánh mắt nóng như bóng đèn mấy ki-lô-oát, liệt miệng trộm nhạc!

Đến cùng ngày biểu diễn, bọn Quý Trạch hết tiết liền vội vàng đuổi tới trung tâm thay quần áo chuẩn bị.

Phía trước là câu lạc bộ đàn ghi-ta đang biểu diễn, khơi lên hứng thú xem náo nhiệt của mọi người, không khí sôi nổi.

Kế tiếp chính là câu lạc bộ hoạt hình, bọn họ đều đang chờ ở hậu trường. Bên ngoài âm nhạc trào dâng mênh mông, nơi này lại thập phần an tĩnh. Càng tới gần thời gian lên sân khấu, lòng càng khẩn trương gấp gáp hơn.

“Câu lạc bộ đàn ghi-ta được hoan nghênh như vậy, chúng ta có nhiều áp lực hơn rồi a.”

“Thứ tự biểu diễn lại sau câu lạc bộ đứng đầu, đối lập mãnh liệt, thật xui xẻo.”

Mấy thành viên mới vào có chút khẩn trương, nhất là trong đó một nữ hài lớn lên xinh đẹp, nhìn lén sân khấu một cái sau đó hoảng đến độ bắt đầu nấc cụt. Người bên cạnh gấp đến độ mấy biện pháp hít thở điều tiết đều thử một lần, còn có người cầm di động tra cách làm thế nào để hết nấc cụt, xoa bóp huyệt đạo vài cái mới thật vất vả dừng lại.

Trưởng câu lạc bộ nhìn mấy trường hợp này, trấn an nói: “Không cần quá khẩn trương, chỉ là một lần biểu diễn mà thôi, cũng không phải trận đấu, chúng ta gia nhập câu lạc bộ hoạt hình không phải là bởi vì mình thích sao? Có thể kết bạn với càng nhiều người cùng lí tưởng, đồng thời làm việc mình thích.”

Một đám thiếu niên có sở thích giống nhau cùng tụ tập lại, sắm vai thành nhân vật mình thích. Cùng va chạm, như đánh vỡ kết giới, trong mắt mỗi người đều loé loé, giống như phát sáng.

Quý Trạch nhìn mọi người loạn thành một đoàn, không khỏi cong môi mỉm cười, tâm tình khoái trá thỏa mãn.

Giang Hạo khoát tay lên vai cậu, cũng mỉm cười.

Nhìn nhau, tựa hồ ngầm hiểu trong lòng cái gì, là cảm xúc không thể dùng ngôn ngữ miêu tả. Chỉ biết là, sau khi tốt nghiệp nhớ lại hồi ức bây giờ, nhất định là phi thường tốt đẹp.

Thanh xuân của thiếu niên, hào hoa phong nhã.