Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 45: Trái tim nhỏ



Edit+beta: Diệp Hạ

Giang Hạo thật sự làm như hắn đã nói, đưa người đến tận cửa nhà.

Khi nói lời tạm biệt, Quý Trạch phất phất tay, liền xoay người đi lên cầu thang, nhưng mới đi vài bước lại không tự giác quay đầu, vừa vặn đối diện cùng Giang Hạo đứng cách đó không xa.

Giang Hạo mỉm cười, cư nhiên sờ soạng ngực một chút, sau đó vươn tay làm một hình trái nhỏ.

Quý Trạch bật cười, dời tầm mắt, nhỏ giọng than thở: “Quả nhiên có bệnh.”

Lại phất phất tay, mới xoay người như chạy trốn lên lầu.

Giang Hạo vẫn luôn nhìn cậu thẳng đến khi không thấy bóng dáng, mới thỏa mãn cười cười rời đi.

Quý Trạch về đến nhà, quả nhiên nhận được các loại câu hỏi của mẹ, có mắc mưa hay không, bị cảm sao, có cảm ơn người lớn của bạn học đàng hoàng hay không, về sau rời nhà nhất định phải nhớ mang ô, tránh phiền toái, rồi linh tinh rất nhiều.

Chờ nói xong, mẹ Quý yên tâm mới nói: “Vậy con đi làm bài tập, mẹ đi mua đồ hầm canh cho con uống. Đêm nay con phải về trường học, lại một tuần không có canh để uống.”

Quý Trạch ngoan ngoãn vâng dạ rồi về phòng của mình, kỳ thật bài tập cậu cũng đã làm xong, nhưng mà còn có thể làm chút đề ở ngoài, bổ khuyết chút.

Vùi đầu nghiêm túc làm một giờ, sau đó buông bút nghỉ ngơi mười phút. Cậu tùy ý nâng cằm, lấy một trang giấy nháp vẽ lên, vài nét bút vòng quanh phác hoạ ra hình dáng một thiếu niên, là bức vẽ chibi đơn giản, không có nhiều chi tiết, nhưng lại phóng đại đặc điểm của người nào đó, liếc mắt một cái là có thể nhận ra là ai.

Tóc ngắn đen thẫm, đuôi mắt khẽ nhếch, khóe môi treo một nụ cười trong sáng dịu dàng.

Quý Trạch cúi đầu nhìn tác phẩm của mình, không khỏi cong môi cười, tâm tình đặc biệt tốt.

Thật sự là không thể tin được.

Cư nhiên cùng một chỗ rồi.

Quý Trạch suy tư, chợt chỗ huyền quan truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, là mẹ cậu trở lại, hình như đang cùng ai nói chuyện. Cậu tò mò đi ra ngoài.

Mẹ Quý giương giọng nói: “A Trạch, bạn của con đến.”

Đứng ở cửa nhà đúng là Giang Hạo mới vừa tạm biệt không lâu.

Quý Trạch rất kinh ngạc: “Sao cậu lại…”

Giang Hạo cười nói: “Tôi đi mua thức ăn, vừa vặn gặp dì, dì biết tôi ở nhà một mình liền hỏi tôi muốn đến nhà ăn cơm hay không, tôi đương nhiên muốn nếm thử trù nghệ của dì nha, chắc chắn ăn rất ngon.”

Nói xong, dưới góc độ mẹ Quý không nhìn thấy, liếc mắt đưa tình với Quý Trạch.

Mẹ Quý nghe xong rất cao hứng, nhưng vẫn nói: “Nào có, đồ ăn dì nấu đều là đồ ăn gia đình bình thường, con đừng chờ mong quá nhiều.”

Giang Hạo làm bộ dáng bé ngoan, người đẹp trai nói năng lại ngọt, “Đồ ăn đơn giản ngược lại có thể khảo nghiệm trù nghệ người ta a, Quý Trạch không ít lần khen trù nghệ của dì, con đã sớm muốn nếm thử rồi.”

Mẹ Quý được nịnh làm cười như hoa, nói: “Được, các con đi làm bài tập, chờ dì nấu sẽ kêu các con ra.”

“Được, cám ơn dì ~ ”

Quý Trạch dẫn Giang Hạo vào phòng của mình. Giang Hạo tò mò đánh giá chung quanh.

Quý Trạch ngồi xuống, hỏi: “Cậu không về nhà sao? Sao lại…”

Giang Hạo ngồi xuống bên cạnh cậu, “Tôi định về rồi nha, nhưng nhất thời nhịn không được lại chạy tới.”

Mặt ngoài Quý Trạch rất bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại cực kỳ ngọt ngào, tựa như đã ăn một khối bánh ngọt lớn.

“Muốn làm cái gì? Tôi đưa ít bài thi cho cậu nha?”

Mặt Giang Hạo lại đau khổ, “Cậu nói giỡn, lần đầu tiên tôi tới nhà cậu, cậu liền cho tôi làm bài thi? Tôi thật vất vả mới làm xong bài tập.”

Quý Trạch cười, suy tư: “Vậy cho cậu mượn máy tính chơi game đi, chỉ cần cậu đừng làm ồn, nếu không tôi sẽ đi.”

Giang Hạo nhất thời bày ra một bộ “Cậu vô tình cậu lãnh khốc”, thảm hề hề mà nhìn cậu.

Quý Trạch thờ ơ cầm lấy bút làm bài thi, hoàn mỹ xem như không nhìn thấy.

“Ai, tôi muốn xem xem phòng cậu có gì chơi vui, có thể không?” Giang Hạo tiếc hận thở dài, cuối cùng vẫn là thua khoản học tập dưới tay tiểu yêu tinh này, thỏa hiệp.

“Ân.” Quý Trạch cúi đầu làm bài thi, thuận tiện không động thanh sắc mà giấu giấy nháp đi. Nhưng vẫn bị Giang Hạo mắt sắc phát hiện.

“Này là vẽ tôi?” Giang Hạo biểu tình đắc ý, giương cao mi, “Xem ra lúc tôi không ở gần cậu rất nhớ tôi a. Hiện tại chính chủ ngay trước mặt cậu rồi nè, muốn ôm một cái không, hay là hôn một cái?”

Quý Trạch dời tầm mắt, phi thường chột dạ. Đích thật là muốn hôn, nhưng vẫn có chút rối rắm, hơn nữa bây giờ là đang ở nhà mình, mẹ cậu lại ngay phòng bếp cách đây không xa.

Lúc cậu còn đang do dự, đỉnh đầu truyền đến tiếng Giang Hạo thất vọng thở dài, “Thì ra không muốn hôn a, ai, thật đau lòng.”

Lúc này Quý Trạch ngẩng đầu, muốn phủ nhận, lại không ngờ trên môi truyền đến xúc cảm mềm mềm. Giang Hạo đã sớm chờ ở đó.

Hôn xong, Giang Hạo cười tủm tỉm, nhu nhu đầu của cậu, “Thật đáng yêu.”

Quý Trạch: “…” Lại bị chọc ghẹo đến cứng họng.

“Bức tranh này tặng cho tôi đi.”

“Được thì được, nhưng mà đây chỉ là tôi tùy tiện vẽ, chờ khi khác tôi nghiêm túc vẽ một bức rồi tặng cho cậu.”

“Được a.” Giang Hạo có chút kinh hỉ, lại hỏi, “Vậy cậu muốn tôi làm người mẫu hay không? Cởi trần hay nude cũng đều OK nha.”

Cổ họng Quý Trạch ngứa ngứa, tâm mệt mà xua tay, “… Không cần.”

Vì sao có cảm giác mình đang nuôi một tiểu yêu tinh, chỉ là trò chuyện mà lại khiến cho cả người kiệt sức, giống như bị ép khô.

Giang Hạo thưởng thức bản thân bản chibi, càng cảm thấy mình thật đẹp trai, sau đó chợt nhớ đến cái gì, hỏi: “Bạn nhỏ, cậu có album ảnh khi còn bé không? Tôi muốn xem.”

“Có thì có…” Quý Trạch có chút do dự, dù sao ai khi còn bé mà không có chút lịch sử đen tối, không quá nguyện ý bị nhìn thấy.

“Ở đâu?” Giang Hạo hưng trí bừng bừng, phi thường muốn xem đoạn thời gian hắn không biết đến Quý Trạch.

“Cho cậu xem thì có thể, nhưng không cho phép phát biểu ý kiến dư thừa.” Trước tiên Quý Trạch đưa ra yêu cầu, nhìn hắn gật đầu đáp ứng mới nói cho hắn biết album ở đâu.

Vì thế, Giang Hạo ngồi bên cạnh xem album, Quý Trạch cúi đầu làm bài tập.

“Oa, khi còn bé người thật nhỏ.”

“Cái ảnh mặc váy này cũng là cậu?”

“Ha ha, ảnh lộ mông nè…”

Quý Trạch rốt cục nhịn không được, tiến lên che album lại, muốn cướp về, trừng hắn nói: “Không phải nói là không được đánh giá loạn sao.”

Giang Hạo nháy mắt, nghiêm trang chững chạc mà trả lời: “Tôi không có đánh giá loạn a, tôi đang đánh giá rất nghiêm túc, mỗi một trang ảnh chụp cậu đều rất xinh đẹp, ôm bình sữa, cởi truồng, thiếu răng cửa…Toàn bộ đều siêu siêu siêu đáng yêu, làm tôi muốn trộm ôm về nhà nuôi.”

Quý Trạch nhìn gương mặt suất khí anh tuấn của hắn, bộ dáng chân thành, thật không thể nói lên lời, trong đầu chỉ có một từ —— nhan sắc chết người(?).

“Miệng của cậu thật lợi hại.”

Giang Hạo bất mãn: “Là nói tôi miệng ba hoa sao? Nhưng lời tôi nói đều là sự thật, hơn nữa miệng này không chỉ biết nói ngọt, còn biết hôn cậu, muốn tôi chứng minh ngay bây giờ cho cậu xem không?”

Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Quý Trạch, giống như chỉ cần Quý Trạch dám nói không, giây tiếp theo hắn liền hôn xuống, hoàn toàn không cho thương lượng.

Quý Trạch đỡ trán, “Được được được, cậu nói cái gì cũng đúng.”

Vị nhà mình thật ngọt ngào, lại làm trời làm đất, nhưng mình nguyện ý sủng hắn, còn sủng đến thật cao hứng thì sao? Tiếp tục sủng.

Tâm tình Giang Hạo rất tốt, lại tiếp tục xem album, còn bất tri bất giác kéo Quý Trạch đến bên cạnh mình, cùng sóng vai xem. Hắn chán chết mà cầm tay Quý Trạch đặt trong lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve.

Tay Quý Trạch rất xinh đẹp, là đôi tay thích hợp chơi đàn dương cầm mà mọi người thường nói, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, màu da trắng nõn tự nhiên, như tác phẩm được điêu khắc tỉ mỉ.

Chỉ cần Giang Hạo đừng hở chút là nói ra mấy lời làm cậu cảm thấy giây tiếp theo trái tim sẽ nổ mạnh thì Quý Trạch vẫn chấp nhận một ít động tác nhỏ của Giang Hạo. Hơn nữa Giang Hạo nắm tay như vậy, gần giống như đang mát xa, không khó chịu, ngược lại rất thoải mái.

Ánh mắt Quý Trạch từ từ dời khỏi quyển album, chậm rãi dừng trên mặt Giang Hạo. Góc nghiêng anh tuấn, là bộ dáng được rất nhiều nữ sinh thích, cộng thêm tính cách tốt, dương quang trong sáng, có trách nhiệm, biết săn sóc người, trách không được nhiều nữ sinh thầm mến hắn như vậy.

Một người rất tốt, cậu rất thích, nhưng hai người lại cùng giới, thấy thế nào cũng không thể. Cho nên tại một khắc được thổ lộ kia cậu khiếp sợ, không thể tin được.

Quý Trạch nhìn hắn, đột nhiên mở miệng: “Khi nào thì cậu bắt đầu thích tôi?”

Giang Hạo ừm một tiếng, suy tư: “Nếu nhất định phải nói một thời điểm thì thật sự không rõ, đại khái là vừa nhìn thấy cậu liền thấy ưng, càng ở chung càng phát hiện cậu rất tốt, xem như lâu ngày sinh tình?”

Khóe môi gợi lên một độ cung, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người ở chung, tâm tình cực kỳ tốt.

Giang Hạo nhìn Quý Trạch cau mày, nhanh chóng nắm chắc trọng điểm, “Là cảm thấy việc tôi thích cậu không đủ chân thật?”

Quý Trạch gật đầu, “Ân… Bình thường nhìn cậu rất giống thẳng nam, đột nhiên nói thích tôi, thật cảm thấy đầu óc cậu hỏng rồi. Cậu nghiêm túc nhìn cho rõ ràng, tôi là nam.”

Giang Hạo bật cười, còn làm bộ làm tịch mà nâng cằm cao thấp đánh giá Quý Trạch, ánh mắt mang ý vị sâu sa, ngược lại đem Quý Trạch nhìn đến ngại, nhịn không được vươn tay đẩy mặt hắn ra.

“Không phải cậu kêu tôi nhìn nghiêm túc sao?” Giang Hạo nhíu mày, cười lưu manh, “Nếu không cậu vén quần áo lên chút, để tôi xem rõ ràng hơn, đặc biệt là phía dưới a, nam nữ bất đồng.”

Cố ý bày ra bộ dáng phi thường hứng thú, nhưng mà cũng không thể nói là hoàn toàn giả vờ.

Rõ ràng là một tầm mắt, lại mãnh liệt chân thật. Quý Trạch phản xạ có điều kiện kéo gối che lại.

Giang Hạo vẻ mặt đáng tiếc.

Một lúc lâu, hắn thu nụ cười, mím môi, có chút nghiêm túc.

“Tuy rằng tôi không thích nghe cậu hoài nghi IQ và EQ của tôi như vậy, nhưng cậu đã nói ra được cũng là một chuyện tốt. Để cậu tự mình đoán mò không bằng mở lời nói với tôi. Để tôi nói trắng ra, có thể tránh rất nhiều hiểu lầm. Nếu tôi sớm biết cậu không để ý đồng tính luyến ái, tôi cũng sẽ không nghẹn lâu như vậy cũng không dám với thổ lộ với cậu, làm lãng phí nhiều thời gian như vậy, rất đáng tiếc.”

“Hiện tại, trước hết cậu nghe tôi nói.”

Giang Hạo chậm rãi tới gần cậu, nắm tay cậu, tách các ngón tay cậu ra, cường thế đan vào, mười ngón chặt chẽ giao nhau.

Quý Trạch nhìn, có chút hoảng.

“Tôi cũng không phải ngốc tử, rất rõ ràng bản thân mình. Mới vừa chuyển trường lại đây, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy cậu rất xinh đẹp, giống như sẽ sáng lên trong đám người, sau này không tự giác chú ý cậu, không khống chế được ánh mắt hướng về phía cậu, lúc làm chuyện gì cũng sẽ vô duyên vô cớ nhớ tới cậu, nghĩ rằng cậu đang làm gì. Lần cậu bị bệnh kia, thật sự nói không chút khoa trương, tôi cảm thấy trái tim của tôi như ngừng đập. Trước kia cậu vẫn hỏi tôi sao chăn vẫn luôn ướt, như vậy thì có gì khó, đều do tôi đổ nước lên, chính là vì có thể gần cậu hơn một chút. Tôi cũng từng tự hỏi mình, tại sao lại thích cậu, nhưng tôi cũng không tìm được lý do, dù sao ở trong mắt tôi, cậu tốt hơn ai hết, chỉ là thích cậu, thích hết thảy của cậu.”

Quý Trạch nghẹn lời, nhất thời không biết làm sao, đứng lên, né tránh tầm mắt hắn, mặt đỏ gần như nhỏ ra máu.

Bình thường cười tủm tỉm nói chuyện chọc người, một khi nghiêm túc lại làm người ta không chống đỡ được.

Đầu óc Quý Trạch rung động, như nhìn thấy phía trước có một suối nước ấm áp, cậu đang không ngừng rơi xuống, càng hãm sâu, rốt cuộc không lên được, cũng không muốn bò lên.