Lớp Trưởng No.1

Chương 53



- A lô, ai thế ạ?

Tại một làng quê nhỏ nhắn thanh bình, tiếng những chú côn trùng vui tai rả rích vang lên dưới những khóm cỏ. Một người đàn ông vác những bao thóc từ trong kho tiến về phía chiếc máy xát lúa đặt ở giữa vườn, móc tay vào trong túi áo nhận điện thoại. Phía bên kia đầu dây là giọng nói nghẹn ngào của một người phụ nữ truyền đến, thi thoảng còn vang lên cả tiếng nấc nhè nhẹ. Người đàn ông sau khi nhận ra giọng nói của cô ấy, không giấu nổi vui mừng mà bỏ hết đồ đạc trên tay ở lại, vội vã chạy vào trong sân nhà.

- Thầy ơi, Hiền nó gọi điện về này!

Ông ấy một tay giữ lấy chiếc điện thoại, một tay đưa lên miệng vọng tiếng nói vào bên trong gian nhà phía dưới. Người cha già nghe thấy như vậy, hấp tấp chạy ra bên ngoài, nước mắt đã không tự chủ được mà lăn dài hai bên má.

- Cái Hiền, cái Hiền hả, đâu, đưa cho ta với!

- Đây này thầy! _ Người con trai nói với cha, rồi lại quay sang nói vào điện thoại _ Sao cô dùng số lạ thế? Cô nói chuyện với thầy nhé.

- Hiền hả con? Con thế nào rồi, có khỏe không, mấy đứa chúng nó cũng khỏe chứ? _ Giọng ông lão sụt sùi.

- Thầy ơi, mọi thứ đều tốt ạ, con có một tin muốn báo về với nhà mình.

- Sao thế con?

- Chồng con, anh ấy đã thực sự trở về rồi ạ!...

...

Tuần học mới bắt đầu, từ sáng sớm mọi người đã rủ nhau tới tận nhà Vĩnh, kéo cậu cùng đi tới trường, mặc cho cậu cứ luôn miệng từ chối với gương mặt ửng đỏ vì ngại ngùng. Lớp 12B vừa đi vừa cười nói với nhau rất vui vẻ, có lúc còn thi nhau xem ai thuộc nhiều bài thơ trong sách giáo khoa hơn, nhiều công thức toán học hơn hay thậm chí là cả tên của những hãng máy tính nổi tiếng, những nàng công chúa trong disney.

Chủ nhật vừa rồi, cả lớp vẫn tiếp tục làm theo kế hoạch cũ, tới quán cà phê Lee Lee và những địa điểm khác trong huyện làm thêm giúp đỡ Vĩnh. Tất cả cũng đã thống nhất với nhau sẽ giữ im lặng, không đề cập tới chuyện này với cậu nữa. Họ muốn đợi cho tới khi cậu có thể thực sự chấp nhận tình cảm của mình và tiếp nhận sự giúp đỡ ấy mà không còn lo ngại điều gì nữa.

Buổi trưa, vì mọi người muốn nói chuyện nhiều hơn với Vĩnh nên quyết định kéo cậu xuống căng tin của trường dùng bữa. Những cuốn tập với rất nhiều nét bút nắn nót khác nhau cũng đã được giao đến tận tay cho cậu. Vĩnh rất cảm động nhưng không biết bản thân nên nói gì, bởi vậy mà cả buổi sáng cứ ngập ngừng mãi.

- Ta đa, hãy khen ta đi hỡi các thần dân, nhờ có khả năng nịnh nọt đẳng cấp của ta mà bác đầu bếp thưởng cho cả lớp miễn phí xoài dầm nhé! _ Dương từ xa xách những chiếc túi lớn chạy tới.

- Đa tạ, đa tạ sếp.

- Nào mọi người cùng ăn đi!

Vĩnh nhìn những người bạn xung quanh, trong lòng lại khẽ thở dài. Mấy ngày vừa qua cậu đã suy nghĩ tới rất nhiều chuyện. Điều khiến cậu băn khoăn nhất bây giờ chính là số nợ cần phải trả trong tháng tới. Cậu đã quyết định tiếp tục che giấu đi chuyện này, bởi Vĩnh không muốn vì nó mà không khí vui vẻ trong gia đình gần đây lại trở nên căng thẳng.

Dạo này, Vĩnh bắt đầu suy nghĩ tới những gì mà lớp 12B đã làm cho cậu. Những lời mà Dung đã từng nói trước đây vẫn luôn in sâu trong tâm trí của cậu, khiến cậu cảm thấy áy náy. Cậu bỗng có ý muốn nhờ tới sự giúp đỡ từ Dương và những người khác. Vĩnh thực sự không muốn mọi người cảm thấy thất vọng khi những nỗ lực của họ không được đón nhận và trở nên vô nghĩa, nhưng cuối cùng lại không biết nên mở lời ra sao. Trong lòng cậu vẫn có một con đê vô hình nào đó chắn ngang, khiến cậu cảm thấy vô cùng bối rối.

- Cảm ơn các cậu! _ Vĩnh bất chợt lên tiếng.

Cả lớp nhìn nhau, im lặng trước ngữ khí có phần kì lạ của Vĩnh, nhưng rồi cũng nhanh chóng xua tay, xuề xòa cười nói.

- Hầy không có gì đâu mà, mấy kiến thức ấy chép nhanh lắm!

- Ừm...

- ...

- Thực ra là... tôi muốn nói tới chuyện các cậu đã ra ngoài làm thêm giúp đỡ, dù hiện tại việc ôn tập đang rất là gấp rút.

Mọi người im lặng nhìn nhau, gương mặt nửa có chút hy vọng, nửa có chút ảm đạm. Phải chăng cậu ấy vẫn sẽ tiếp tục từ chối tiếp nhận sự giúp đỡ từ họ? Nếu thực sự là như vậy, bọn họ đều cảm thấy rất buồn, nhưng cũng sẽ tôn trọng quyết định của cậu.

- Tôi... tôi vẫn giấu ba mẹ tôi về chuyện đó. Mặc dù ông ấy đã bắt đầu đi làm trở lại, nhưng tôi... _ Vĩnh ngập ngừng.

Dương đưa đôi mắt nhìn những người bạn xung quanh, mi tâm khẽ nhíu lại, bản thân vẫn chưa thực sự hiểu rõ những gì mà cậu vừa nói. Lâm ngồi bên cạnh nó khuôn miệng khẽ cong lên thành một nụ cười nhè nhẹ. Một lát, gương mặt các thành viên trong lớp 12B cũng lần lượt chuyển từ sững sờ, ngạc nhiên sang vui mừng, hạnh phúc. Cả lớp vỗ vai nhau cười lớn.

- Gì vậy? Sao mấy cậu lại cười? _ Nó vẫn ngậm miếng xoài trên miệng, đôi mắt ngờ nghệch làm người khác nhìn vào phải bật cười thảng thốt.

- Sếp bị gì vậy? Bình thường rất chi là sáng suốt, thấu hiểu tình người mà sao hôm nay lại ngốc thế? _ Sơn cười ha hả.

- Gì chứ? Tớ đâu có phải thiên tài, đâu phải cái gì cũng biết được. _ Nó bĩu môi.

- Ý cậu ấy là muốn cùng bọn mình tiếp tục cố gắng đấy, mặc dù vẫn còn ngượng ngùng. _ Lâm khẽ cốc nhẹ lên đầu nó.

- Thật hả?

Dương đứng bật dậy, miếng xoài trên miệng cũng bị nó thuận tay liệng luôn xuống nền đất. Nó cười hề hề gãi đầu vội cúi xuống nhặt lên cho vào thùng rác, sau đó liền cười rạng rỡ, bản thân không tự chủ được mà quay sang hỏi Vĩnh.

- Cậu thật sự đồng ý nhận lời giúp đỡ từ bọn tớ rồi?

- Ừ... ừm _ Vĩnh bị nó làm cho giật mình.

- Được, quyết định vậy đi, nhất định chúng ta sẽ hoàn thành số nợ đó trước thời hạn! _ Dương giơ nắm tay về phía trước, dáng vẻ tràn đầy nhiệt huyết.

***

Đầu giờ chiều, Trung đèo Huyên trên chiếc xe đạp màu bạc, hướng tới tiệm bánh mì Xu Xu gần trường học. Cả hai nhanh nhẹn vào bên trong, đeo lên mình chiếc tạp dề màu đỏ có in biểu tượng của quán, bắt đầu công việc quen thuộc. Trung tiếp tục nướng thịt như thường ngày, còn Huyên thì nhanh tay gói bánh lại cho khách. Mỗi tuần, cả hai lại giành ra ba buổi trống lịch cùng nhau tới đây làm việc, những buổi còn lại họ sẽ tới trường hoặc tự ôn tập ở nhà.

- Trung này, cháu ra đầu ngã ba nhận giúp cô mấy món gia vị để làm bánh được không?

- Anh Trung đang nướng thịt, để cháu đi cho ạ! _ Huyên lau tay vào chiếc khăn bên cạnh.

- Vậy nhờ cháu nhé!

Cô chủ quán mỉm cười nhìn cô gái dễ thương trước mặt, trong lòng quả thực rất yêu quý. Nhờ có Huyên mà không khí trong quán gần đây luôn rất vui vẻ, sự năng động, tươi trẻ và hòa nhã của con bé khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy yêu mến, khách ghé tới quán cũng vì vậy mà còn đông hơn so với cả lúc trước. Tiếc là Trung và Huyên chỉ đến xin làm ở đây có một tháng, mỗi tuần cũng chỉ có thể ghé qua ba buổi, những lúc thiếu vắng con bé, không khí của quán trầm đi thấy rõ.

- Chào quý khách ạ!

- Ô, em tưởng hôm nay cô bé kia có đến làm chứ, có mình cháu trai chị đến thôi à?

- Không, con bé ra ngoài kia nhận đồ giúp chị, lát nữa mới về. Mà nhé, ghé quán chị mua hàng mà không hỏi thăm được chị lấy một lời, chỉ hỏi nó thôi à? _ Cô chủ quán khẽ đùa.

- Ái da, chị nhé, đúng là hẹp hòi quá đi, em lúc nào chẳng quý chị nhất. Lấy cho em hai phần tam giác đầy đủ nhé!

- Haha...

Trung khẽ liếc nhìn về phía cô của mình, lòng lâng lâng, không giấu nổi nụ cười ngây ngốc trên gương mặt cùng với đôi má đã ửng hồng. Đúng vậy, Huyên là một cô gái rất tốt, hầu hết mọi người sau khi đã gặp qua nhỏ đều không giấu nổi sự quý mến. Nụ cười ấy trên gương mặt cậu lại không thể nào qua khỏi đôi mắt tinh tường của cô Hạnh, cô khẽ mỉm cười thích thú nhìn cháu trai của mình.

- Trung này, cháu có bạn gái chưa?

- Dạ?

Trung giật mình, phát hiện ra ý cười có phần tinh nghịch trong đôi mắt của cô, cậu bất giác chột dạ, nhanh chóng xoay người tiếp tục giả vờ nướng thịt, hai tai đã đỏ rực như trái cà chua cuối mùa.

Cô Hạnh thấy vậy ý cười lại hiện lên ngày một rõ hơn trên môi. Bọn trẻ ngày nay ngày một sống thoáng, như vậy cũng có cái tốt, lại có cái không tốt. Có rất nhiều mối tình của đám trẻ thời bây giờ đã không còn giữ được nét mộc mạc, chất phác của tình yêu khi xưa nữa, thay vào đó là sự biến chất và những sai lầm của tuổi trẻ, còn có cả sự lợi dụng trong tình yêu.

Nhưng khi nhìn vào Trung, cô cảm nhận được sự chân thành của thằng bé. Mặc dù nó thích Huyên, nhưng rất tôn trọng con bé, quan tâm con bé thật lòng, xấu hổ khi con bé khen ngợi và ngại ngùng khi con bé mỉm cười. Nó luôn ở bên cạnh Huyên nhưng không dám thổ lộ, giống y như ba nó hồi còn trẻ vậy.

- Cháu thích Huyên phải không?

Vị khách vừa rồi cũng đã rời khỏi quán, cô Hạnh sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, đặt vào trong chiếc hộp bên cạnh, tháo chiếc găng tay tiến về phía cháu trai của mình.

Trung đỏ mặt nhìn cô rồi lại cúi đầu lặng im nhìn ánh lửa nho nhỏ sáng lên bên bếp trước mặt. Cô Hạnh khẽ mỉm cười dịu dàng, đặt tay lên vai cháu, giọng nói vô cùng ấm áp.

- Cháu rất giống ba, ông ấy thích mẹ cháu rất lâu, nhưng mãi mới dám mở lời. Nếu cháu thực sự thích con bé thì hãy tỏ tình với nó, nhưng phải nhớ là giữ gìn cho Huyên, tôn trọng và cùng con bé tiến lên trong học tập, không được để việc học bị xao lãng.

- Dạ...

- Cháu về rồi ạ! _ Huyên từ bên ngoài nhanh nhẹn xách đồ vào bên trong.

- Cảm ơn cháu nhé, để cô đem vào trong kho.

...

...

- Chúng cháu chào cô ạ!

- Hai đứa đi đường cẩn thận nhé!

Huyên vẫy tay chào cô Hạnh trước khi lên xe cùng Trung trở về nhà. Con đường phố huyện ngập tràn ánh nắng chiều tà, quanh năm bao phủ bởi những tán cây xanh mát, có vài chồi non mơn mởn đã dần trổ sắc. Gió đầu hạ thổi tới mát dịu, một vài chiếc lá non múa lượn theo từng đợt gió, tiếng xào xạc từ chúng nghe vui tai lạ kỳ. Chiếc xe đạp của cả hai lăn bánh đều đều, chẳng mấy chốc đã tới trước cổng nhà Huyên.

- Anh Trung về nhé, em vào đây. _ Cô nhóc vội vàng.

- Huyên này, có phải lúc nãy em đã nghe thấy rồi không? _ Đôi mắt Trung sâu thăm thẳm.

Vừa rồi, Huyên đã cố che giấu đi chuyện này bằng cách nhận thêm nhiều việc và nói cười nhiều hơn với cô Hạnh, cũng cố tỏ ra là mình vẫn ổn khi ở trước mặt Trung. Vậy nhưng cậu vẫn nhận ra một chút lúng túng trong từng hành động của nhỏ. Chỉ là cô nhóc này trước giờ vẫn luôn rất vui vẻ hòa nhã, vì vậy mà khó ai có thể nhận ra mà thôi.

Huyên im lặng, hai tay khẽ nắm thật chặt, cả người cũng dần trở nên nóng bừng. Một làn gió nhè nhẹ thổi qua, làm cho những đóa hoa leo trước cổng rung rinh, tỏa ra một mùi hương dìu dịu lan tỏa vào với không trung. Cả hai cứ đứng lặng yên như thế, bất động một hồi lâu. Trung leo xuống chiếc xe đạp, đứng thẳng người nhìn Huyên, giọng nói trầm trầm chứa đựng rất nhiều cảm xúc.

- Huyên này, anh thích em!