Lớp Trưởng Siêu Quậy

Chương 39: Hiểu lầm được giải quyết



"Thiên...Thiên à...Đừng mà Thiên...Thiên....THIÊN..." Cô hốt hoảng ngồi bật dậy, gương mặt tiều tụy ướt đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập. Cô trông lúc này thật đáng thương, không còn vẻ hoạt bát đáng yêu hàng ngày nữa, nhìn cô như vậy anh thật sự rất đau lòng.

"Em tỉnh rồi, ăn chút gì đi" Nhẹ nhàng đặt bát cháo xuống, anh rất lo cho cô. Cô chưa từng vì một người đàn ông nào mà như vậy cả, có lẽ cô đã động tâm với người đó thật rồi.

"Anh Hai, Thiên về chưa anh?" Linh nhìn anh với ánh mắt mong chờ.

"Quỳnh đã cho người đi tìm rồi, em ăn chút cháo nhé" Anh bưng bát cháo nóng hổi lên, xúc một muỗng nhỏ đưa đến trước mặt cô.

"Vậy là chưa tìm được. Anh ấy rốt cuộc có thể đi đâu chứ. Thiên không hiểu rõ về cuộc sống bên ngoài, nhỡ anh ấy gặp chuyện gì thì sao...Không được, em phải đi tìm anh ấy..." Linh lẩm bẩm lắc đầu liên tục, lật chăn xuống giường thì bị anh ngăn lại.

"Em hôm qua đã tìm cả ngày rồi, cũng chưa ăn uống gì. Hơn nữa lại còn dầm mưa đến nửa đêm, em còn muốn đi đâu nữa hả? Ngồi xuống ăn ngay cho anh" Anh lạnh giọng quát.

"Hai..em..." Linh sợ hãi ngồi xuống, đôi mắt cũng đã đỏ hoe đẫm lệ.

"Ăn đi, ăn hết rồi em muốn đi đâu cũng được" Anh dịu dàng lau nước nơi khóe mắt cô.

"Ừm" Linh nhanh chóng cố gắng ăn hết bát cháo. Cháo nóng như vậy mà cô vẫn xúc miếng thật to nuốt xuống mặc cho miệng lưỡi của cô bị nóng đến sưng đỏ, anh trông cô vậy lại càng xót xa hơn cho cô em gái nhỏ của mình.

- -----------------------------

Tại một căn biệt thự khác.

Tiếng khóc kéo dài từng đợt từ một căn phòng trong biệt thự làm cho một số người lo lắng. Một người phụ nữ trung niên chạy đến trước căn phòng, nơi tiếng khóc đó phát ra.

"Cháu làm sao thế?" Bà dịu dàng hỏi. Bà đã nghe con gái của mình kể về tình trạng của chàng thanh niên này, cậu bé này đúng là rất tội nghiệp. Nhất là từ khi nhìn thấy cậu, bà đã có một cảm giác thân thuộc không nói nên lời.

"Hưc...hưc...Cháu...hưc...muốn Linh" Thiên quệt nước mắt nói.

"Ưm, được rồi đừng khóc. Cháu mau thay đồ tắm rửa đi nhé, sau đó xuống lầu ăn sáng. Rồi kể cho ta về cô bé đó, ta sẽ tìm nó giúp cháu" Bà dỗ dành Thiên.

"Ưm " Nghe nói có thể đi tìm Linh, Thiên rất vui, nhanh chóng làm những gì bà ấy dặn.

Sau khi thay đồ xong, bà rất bất ngờ. Thiên rất giống...giống người đó, tuy đã hai mươi năm qua nhưng bà không thể nào quên được người đàn ông đã thay đổi cả cuộc đời mình. Lẽ nào...không thể, làm sao có chuyện đó được chứ, người đó đang ở nửa bên kia của Trái Đất, làm sao có thể ở đây. Là bà nghĩ nhiều thôi, là nghĩ nhiều rồi.

Sau khi ăn no, Thiên cùng bà ra vườn hoa ngồi nói chuyện. Theo lời kể của anh, bà thấy tình cảm của hai người thật sự rất sâu đậm, cũng từ đó, bà biết được người con gái tên Linh mà anh hay nhắc tới là ai.

Đó chẳng phải đại công chúa của Qúy gia Qúy Ngọc Linh đó hay sao, và cũng là người đã cứu con gái bà từ sự việc lần trước, là người đã mang đến cho mẹ con bà một cuộc sống đầy đủ như hiện giờ. Có lẽ giờ cô rất lo lắng cho cậu, vậy tại sao bà không thể đưa Thiên về cho cô, Linh chính là ân công đối với gia đình bà.

Bà cũng hiểu được sự cố khiến anh bị lạc. Bà đã giải thích rất kỹ cho anh về người anh trai của Linh và anh em như vậy rất bình thường, cô cũng không bỏ mặc Thiên làm anh áy náy buồn rầu một hồi không dám về gặp cô. Hai người cứ như vậy nói chuyện rất hợp ý nhau cho đến khi con gái bà đi làm về, muốn đưa anh về nhà thì Thiên cũng vui vẻ đồng ý.

Còn bà nhìn lại bóng chàng trai ấy. Có lẽ...nếu con bà còn sống chắc cũng bằng anh nhỉ...

- -----------------------------

Biệt thự Nilanra

Tinh...tongk

Thiên bấm liên tục cửa chuông, không lâu sau một người giúp việc trẻ đi ra, thấy Thiên cô gái này thật sự rất vui. Người này về rồi thì những người giúp việc bọn họ dễ sống hơn, từ hôm qua anh mất tích, ai cũng nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt chủ nhân làm việc sợ mình phạm lỗi. Bây giờ bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Được mở cửa, anh chạy nhanh khắp biệt thự tìm Linh. Thấy cô đang đứng một góc trong phòng mình nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng lưng nhỏ bé được ánh trăng mờ ảo phủ lên. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy bờ vai ấy đang run lên từng đợt, xót xa anh chạy đến ôm trọn lấy cô, nỉ non gọi một tiếng "Linh".