Loser

Chương 6



Chương 6

Triều Triều: "QAQ Biến thái nào? Ở đâu có biến thái?"

Huyệt thái dương bị gió lạnh đến phát đau, Tuế Hàn xoa nhẹ hai bên thái dương, bấm công tắc bật đèn.

Anh bình tĩnh xem lại lịch sử tin nhắn, đột nhiên không hiểu tại sao mình lại muốn nói chuyện này cho Triều Triều.

Gõ hai chữ, sau đó lại xóa đi, cuối cùng chỉ gửi đi một câu: "Không sao cả, đã về đến nhà."

"Lách tách."

Nước chảy ở bên ngoài mái hiên.

Sau một khoảng ngắn ngủi, tiếng mưa rơi cách lớn hơn.

Vừa về đến nhà liền mưa. Tuế Hàn thay dép lê, đi đến cửa sổ xem bên ngoài.

Dự báo thời tiết cũng không báo trước, không biết mây đen phủ kín trời khi nào, mữa càng lúc càng to, trên đường không còn nhiều người lắm, nước mưa lạnh như cắt da.

Hơi lạnh từ cửa sổ tràn vào, Tuế hàn duỗi tay kéo cánh cửa sổ, chuẩn bị đóng cửa sổ lại, đột nhiên thấy ở đầu đường có một bóng người đang chạy về phía bên này.

Đóng cửa sổ, kéo rèm cửa màu trắng lại, anh đi vào trong phòng: "Tiểu Ái."

AI: "Có tôi đây."

"Phát bài Loser."

Tuế Hàn đi vào trong phòng tắm bật nước nóng, đi vào phòng bếp đun một ấm nước sôi. Nhạc vừa vang lên đồng thời có tiếng gõ cửa.

Anh rời khỏi phòng bến ra bên ngoài xem, nhìn thấy cánh cửa nhà mình không chắc lắm đang hơi rung. Nhớ đến chàng tai lúc nãy dầm mưa chạy về phía bên này, anh cảm thấy có gì đó bất thường.

Vào phòng bếp cầm con dao chặt, Tuế Hàn đi được hai bước, thấy không ổn lắm, quay lại đổi thành cái cán bột mỳ. Đi đến sảnh cửa, nhìn thấy ô đang treo cạnh tủ giày, anh lại vứt cán bột sang một bên, cầm lấy chiếc ô.

Cầm phần cán chiếc ô, Tuế Hàn mới hỏi người ngoài cửa: "Ai đó?"

Giọng nói bên ngoài bị nước mưa ngấm làm do rét run: "Anh ơi, em không mang theo ô, không về nhà được, có thể cho em mượn ô được không?"

Hai ngày nay nhiệt độ giảm, trời lại đang mưa, bây giờ đang buổi tối, nếu để cậu ta đi không về có thể sẽ bị cảm mất.

Tuế Hàn do dự, mở cửa ra, đưa ô cho chàng trai, ánh mắt không tự chủ nhìn qua người đối phương.

Mặc dù đội mũ lưỡi trai, mái tóc màu vàng bị ướt nhẹp dính trên mặt, áo khoác bóng chày bị ngấm nước đang nhỏ từng giọt nước, quần jean màu xanh nhạt bị ngấm nước thành xanh thẫm.

Lông mi bị dính nước, chàng trai nhận lấy ô, đôi mắt cong cong, cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh."

Giọng nói vẫn hơi run.

Đối phương bung dù, xoay người đi vào trong màn mưa.

Khi đóng cửa, Tuế Hàn đụng vào túi áo, nghe thấy tiếng xạo xạo của vỏ kẹo.

Hai giây sau, anh lại mở cửa: "Này, cậu..."

Chàng trai quay đầu lại.

"Có muốn vào ngồi một lúc không?"

Lời đã nói, muốn đổi cũng không kịp. Tuế Hàn nhấp môi, nhỏ giọng nói: "Trời lạnh như này, cậu như này đi về sẽ cảm mất."

Do dự một lúc, chàng trai quay lại.

"Tôi đã bật nước nóng." Nhìn đối phương đang đóng ô, Tuế Hàn đi vào bên trong, nói: "Đợi mười phút có thể đi tắm rồi."

Anh đi vào bên trong rửa một ly nước, qua cửa kính trong suốt nhìn thấy chàng trai bỏ mũ xuống, đang đứng ở trong phòng khách.

Chân chàng trai rất dài, tầm 1m85, mái tóc màu vàng ướt một nửa, nước trên người đang rớt xuống, rất giống một con cún bự màu vàng bị ướt.

Lấy nửa ly nước sôi nóng, lúc quay đầu lại phát hiện chàng trai đã đứng ở trong bếp, tay anh run lên, suýt chút nữa làm rơi ly xuống đất.

Đối phương nhìn anh hỏi: "Em tắm xong mặc quần áo của anh à?"

"Ừm." Tuế Hàn trả lời ngắn gọn, đưa ly nước qua, "Tôi đi lấy quần áo sạch cho cậu."

Đợi đến khi anh tìm được một bộ quần áo cũ, bên trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy.

Tuế Hàn lấy cây lau nhà ra lau vết nước trên sàn nhà, ngồi đợi trên ghế sopha, mở wechat, ấn vào avatar của Triều Triều.

Lúc nãy chàng trai đeo khẩu trang và đội mũ, chỉ nhìn được một bên mặt, Tuế Hàn lại không mang kính nên nhìn không rõ.

Lúc vào nhà bỏ mũ xuống, nhìn kiểu tóc có vẻ không giống trong ảnh nhưng ngoại hình lại có vẻ không khác lắm, đặc biệt là đôi mắt đào hoa xinh đẹp.

Anh xem lại lịch sử tin nhắn, nhìn thấy tin nhắn gửi định vị của mình.

Chàng trai này không phải là Triều Triều đó chứ?

Tiếng nước vẫn chảy không ngừng trong phòng tắm, Tuế Hàn cảm thấy hơi khát, tiện tay cầm ly nước trên bàn uống.

Một lúc sau mới nhớ ly nước là của đối phương đã uống.

"..."

Yên lặng một lúc, Tuế Hàn cầm lấy ly thủy tinh vào phòng bếp rửa lần nữa, đổi sang ly mới.

Lúc đi qua phòng tắm, cửa đột nhiên mở ra, hơi nước nóng thoát ra. Anh theo bản năng dừng chân, nhìn về phía đó, chàng trai dùng khăn lau tóc, bọt nước chảy dọc theo cổ xuống xương quai xanh, làm ướt một vùng viền cổ áo.

Đối phương nhìn ly nước trong tay anh, duỗi tay đưa lên miệng: "Cảm ơn anh."

Sau đó Tuế Hàn nhìn thấy đối phương đặt môi lên đúng chỗ mình vừa uống.

Tuế Hàn cứng đờ người.

"Anh sao thế?" Chàng trai hỏi, "À, không có gì." Anh rời tầm mắt, chỉ về phía sopha, "Tôi để quần áo ở chỗ kia."

Liếm môi một cái, chàng trai đột nhiên nhăn mày: "Nước này..."

Đàu ngón tay Tuế Hàn run lên.

"Sao lại ngọt thế nhờ." Cậu cười tươi, "Anh cho đường vào sao?"

"..."

"Sao sắc mặt anh lạ thế?" Chàng trai hỏi tiếp, đến gần hơn, hơi nước phả lên người anh.

Tuế Hàn thấp hơn cậu nửa đầu, cảm giác áp lực, theo bản năng lui lại một bước, lăc đầu nói: "Không sao, cậu nhanh đi mặc quần áo đi."

"Được."

Chàng trai rất cao, nghe lời, đi đến ghế sopha mặc áo thun dài tay màu trắng, quần ngủ dài ở nhà, lại còn ngửi ống tay áo nữa.

Rất giống một con Golden.

Tuế Hàn thở mạnh, nhắm mắt không dám nhìn.

Chàng trai nhìn sang.

Tuế Hàn mím chặt môi.

Nếu là Triều Triều, bây giờ anh không muốn biết. Lúc nãy mới nói với người ta gặp biế thái, bây giờ lại gặp mặt trực tiếp, rất là xấu hổ.

Yên lặng một lúc, trên trời đột nhiên xuất hiện chớp nhoáng, sau đó là tiếng sấm ầm ầm.

Tuế Hàn tắt nhạc, đi đến bên cửa sổ: "Hình như mưa càng lớn hơn."

Chàng trai ngồi xếp bằng trên ghế sopha, nhìn theo anh ra bên ngoài, lông mĩ rũ xuống, không biết đang nghĩ gì.

Quay về ghế sopha, Tuế Hàn lấy hộp thuốc lá, với tay lấy bật lửa, quen tay bật lửa châm thuốc, ánh lửa chiếu sáng một bên gương mặt gầy của anh.

"Anh, cái này có dễ hút không?"

Chàng trai nhìn anh hỏi.

Trong thoáng chốc, Tuế Hàn cảm thấy bản thân như đang dạy hư trẻ nhỏ. Anh đưa điếu thuốc ra xa, ho khan một cái, suy nghĩ, trực tiếp gạt tắt thuốc: "Không có gì tốt cả."

Chàng trai nhìn anh cười, nói: "Anh thích ngọt sao?"

"Không hẳn."

Lấy kẹo trong túi ra, xé vỏ bên ngoài, ngửi được mùi việt quất thoang thoảng.

Anh bỏ kẹo vào miệng, dựa lưng vào ghế, đút hai tay vào trong túi, hỏi: "Nhà cậu xa không?"

Chàng trai nhìn ra bên ngoài nói: "Rất xa."

"Vậy thì tối nay cậu về như nào?" Tuế Hàn ấn điện thoại xem thời gian, "Bây giờ không có xe buýt, xe công nghệ cũng khó đặt."

"Không biết nữa." Chàng trai cúi đầu, biểu tình có chút buồn, "Đi về đến nhà chắc mất hai tiếng."

"Hai tiếng?"

Từ lúc anh gửi định vị đến khi đối phương xuất hiện chỉ mất mười phút, nếu nhà cậu xa như vậy, chắc chắn không phải Triều Triều.

"Ừm." Chàng trai gật đầu nói, "Đi bộ mất hai tiếng, ngồi nửa tiếng xe buýt là về đến nhà, vốn dĩ có thể ngồi chuyến cuối cùng về nhưng bây giờ không kịp nữa rồi."

Vẻ mặt đối phương không giống nói dối.

Tuế Hàn nghĩ, nói: "Nếu không thể về thì đợi ngày mai tạnh mưa rồi về."

Ánh mắt chằng trai sang lên: "Được ạ!"

Tuế Hàn: "?"

Cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

Anh nói tiếp: "Nhưng chỉ có thể ngủ ghế sopha, nhà tôi không có phòng trống."

Đối phương gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế sopha.

Tuế Hàn vào phòng lấy chăn đệm ra, ném quần áo ướt vào máy giặt. Mặc dù bị ướt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chất vải rất tốt, hẳn là rất đắt.

Dánh người chàng trai, cùng với hành động có thể nhận ra bối cảnh gia đình.

Cắn nhẹ kẹo, vừa ngậm kẹo vừa quay về phòng khác, thuận miệng hỏi: "Cậu có đói bụng không, chỉ có mì gói thôi, muốn ăn không?"

"Được ạ được ạ." Chàng trai nói.

Lúc ăn mì, Tuế Hàn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đối phương dùng dĩa cuộn tròn sợi mì rồi mới đưa vào miệng, giống như đang ăn mỳ Ý.

Anh thấy hơi buồn cười, cúi đầu uống hai thìa nước dùng, nói không rõ: "Cậu đã từng đăng ảnh lên mạng chưa?"

"Hả?" Chàng trai suy nghĩ nói, "Có, weibo của em có 30.000 người theo dõi."

Vẫn tính là người nổi tiếng trên mạng.

Thời buổi ngày nay có nhan sắc đúng là lợi thế không nhỏ, huống hồ còn là con lai, Tuế Hàn cảm thấy không bất ngờ lắm.

Nhưng mà anh vẫn thấy, vừa ra ngoài ăn thịt nướng lại gặp được người trong avatar của Triều Triều không phải trung hợp.

Liếc mắt nhìn đối phương đang ăn mỳ, Tuế Hàn không hỏi lại.

Sau khi vệ sinh xong, trước khi đi ngủ, anh tắt đèn phòng khách đi.

Sấm chớp vang lên ầm ầm ngoài cửa sổ, mây đen ùn ùn kéo đến, thỉnh thoảng có tia sét lóe sáng, phản chiếu lên tấm rèm cửa, làm người ta liên tưởng đến cảnh phim kinh dị.

Tuế hàn đi đến trước ghế sopha, hỏi chàng trai đang nằm trong chăn: "Cậu sợ à?"

"Hơi hoi." Ánh mắt chàng trai chờ mong nhìn anh, "Em có thể vào trong phòng ngủ được không?"

"Giường của tôi rất nhỏ, không đủ cho hai người nằm." Tuế Hàn nói, "Nếu cậu sợ tôi để đèn nhé."

Đối phương lắc đầu, cúi đầu không nói.

Tuế Hàn đứng dậy rời đi, đột nhiên thấy đối phương nâng tay áo che đôi mắt xinh đẹp, nhẹ nhàng nói: "Anh ơi, quần áo anh thơm quá."

- --

Xin hỏi mấy bạn cao trên m75, không khí trên đó có trong lành hơn không 😥😥