Loveless Marriage

Chương 10: Đến Bắc Kinh một chuyến



Được bế trong lòng Hàn Vỹ Phong ra khỏi hộp đêm tách biệt với không khí náo nhiệt phía sau cánh cửa. Lục Khuê ra sức kìm hãm cơ thể đang không ngừng nóng lên, khó chịu như bị kim châm.

Một góc áo sơ mi trước ngực anh cũng bị cô túm chặt đến nhăn nhúm trông khó coi hơn bao giờ hết. Gương mặt xinh đẹp sớm đã ướt đẫm mồ hôi, đôi lông mày liên tục cau lại.

Hàn Vỹ Phong nhanh chóng bế cô lên xe, đặt cô xuống ghế lái phụ. Bây giờ lòng ngực anh đã bắt đầu những đóm lửa của đợt kích tình đầu tiên do ly rượu đó. Khi tiếp xúc với cơ thể Lục Khuê từng tấc thịt trên người đều cảm thấy cái mát mẻ lan tràn áp chế sự nóng rang đang ngông cuồng chiếm lấy lý trí của anh.

Anh ngồi vào ghế lái, đưa mắt ưu phiền về phía người con gái đang không ngừng run lên bên cạnh, hơi thở gấp gáp vô cùng, hốc mắt sớm ngưng tụ một màn sương cô cố ngăn không cho nó rơi xuống. Giọng nói anh trầm khàn: "Bây giờ phải làm sao?"

Lục Khuê đưa tay nắm chặt lấy dây thắt an toàn trước ngực, quay đầu ánh mắt mông lung nhìn anh: "Mình không biết... Nghe nói tắm thì có thể..."

Đang nói giữa chừng thì cô bỗng nhiên im bặt, gương mặt thoáng chút giật mình. Vì đột nhiên bên dưới của cô bắt đầu co thắt không ngừng. Môi mấp máy nhưng khó thốt thành lời.

Hàn Vỹ Phong thấy vậy đập mạnh tay vào buồng lái, cau mày phóng xe đi nhanh nhất có thể.

Đây chính là lần đầu tiên họ bị chơi một vố lớn như vậy, việc không có kinh nghiệm xử lý là dĩ nhiên.

Trên đường đi hai người không biết đã vượt qua bao nhiêu là đèn đỏ, mới đến được nơi cần đến chỉ trong vài phút. Tuy trong xe luôn bật điều hoà nhưng cơ thể hai người liên tục tuông mồ hôi.

Vừa đến trước cửa biệt thự, Hàn Vỹ Phong đã mau chóng mở cửa xe cho cô, nhưng không thể bế cô như ban nãy được nữa mà đi quay người toang đi vào bên trong thì một tiếng bịch phát ra từ sau lưng. Anh quay đầu thì phát hiện Lục Khuê đã ngã quỵ phía sau, chân mềm nhũn ngay cả đứng lên cũng không được.

Hai tay chống xuống đất, lúc này cô mới biết bản thân đã run rẩy đến nhường nào.

Hàn Vỹ Phong bước đến, gượng ép không cho bản thân làm càng vớt vát chút kiềm chế cuối cùng bế cô lên đi vào trong.

May mắn anh không thực sự làm gì, để cô được đi tắm trước.

Sau nửa tiếng, Lục Khuê liên tục đứng dưới vòi nước lạnh băng. Cầu mong nó có thể ngưng lại phần nào tác dụng của thuốc.

Bước ra khỏi phòng tắm, Cô ngó nghiêng khắp phòng không thấy anh đâu trên người còn là áo sơ mi của anh có phần hơi rộng làm lộ ra cổ và xương quai xanh gợi cảm.

Vừa quay ra phía sau thì cô ngay lặp tức bị doạ cho hồn xiêu phách lạc, không biết Hàn Vỹ Phong đã đứng bên cạnh cửa phòng tắm từ khi nào. Gương mặt tối sầm, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo. Chiếc áo sơ mi trắng sớm đã thấm ước một mảng mồ hôi trước ngực, dính sát vào vòm ngực rắn chắc của anh, cúc áo còn bị anh mở bung một hai cái tùy tiện.

Xung quanh anh đều toả ra luồng khí nóng bừng bừng, nhưng khi nhìn vào lại khiến sống lưng Lục Khuê bỗng dưng lạnh toát. Không rõ là vì trên người còn đọng vài giọt nước chưa khô hay là vì nơi ấn đường của anh vô thức nhăn lại: "Cậu...còn không vào tắm, đứng đó làm gì?"

Cô vừa nói dứt câu, Hàn Vỹ Phong đột nhiên đứng thẳng người đưa cặp mắt khó xử nhìn cô. Đôi chân không tự chủ mà tiến đến tựa như một con sư tử bị bỏ đói lâu ngày.

Không kịp suy nghĩ được gì, chỉ trong vài giây ngắn ngủi cả cơ thể Lục Khuê va mạnh phải bức tường phía sau một cách thô bạo. Cô không màng đến tấm lưng đau nhói mà hốt hoảng nhìn anh, tay thì đã bị cưỡng chế đưa cao lên đỉnh đầu: "Leon! Mau buông mình..."

Chữ còn lại bị anh ép cô nuốt xuống bằng một bờ môi nóng rực. Cô ra sức vùng vẫy tách môi mình ra khỏi anh nhưng có kháng cự thế nào cũng không qua nổi bàn tay to lớn kia đang giữ chặt cằm cô, qua gần nửa phút sức cùng lực kiệt không thể chống cự được nữa đành để anh làm càng. Nụ hôn dần sâu hơn, Lục Khuê cau mày tức giận. Ngay sau đó xộc vào mũi là mùi máu tanh nồng, cô cắn anh.

Hàn Vỹ Phong không hề cau mày, trái lại tâm tình còn bớt điên cuồng hơn đôi chút. Đưa ánh mắt áy náy nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, hốc mắt sớm cũng bị anh làm cho tức đến trào nước mắt mà đỏ lên, thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Mình xin lỗi!"

Ngay giây phút Lục Khuê tưởng chừng Hàn Vỹ Phong sẽ dừng lại thì anh đã trực tiếp bế cô lên. Tư tốn đi về phía chiếc giường lớn, thấy vậy trong lòng cô le lói một nổi hoảng sợ không thể miêu tả thành lời. Trợn tròn mắt nhìn anh.

Cô biết anh đã kiềm chế rất nhiều mới có thể chậm rãi khoan thai như vậy, nếu không thì có lẽ cô đã bị xé xác thành trăm mảnh từ lâu.

Lục Khuê bị ném mạnh xuống chiếc giường lớn, cô hét lên một tiếng đau đớn, cố chống tay đỡ người định ngồi dậy thì cả cơ thể anh nhanh chóng giáng xuống. Cô thoáng chớp mắt thấy thứ gì đó xược qua má, ngay sau đó là hai cánh tay anh mạnh bạo chống lên bên tai cô.

Rất nhanh cả người đều bị áp chế nằm bên dưới. Nét mặt Lục Khuê bắt đầu hoảng sợ. Chống hai tay lên ngực anh, cố gắng đẩy ra nhưng vô dụng. Hàn Vỹ Phong quá cứng rắn, một chút xê dịch cũng không có.

Cơ thể ngày một tiền gần hơn mặc cho cô đẩy anh, Hàn Vỹ Phong hơi cuối đầu, cánh môi cả hai một lần nữa va vào nhau, Lục Khuê liền cảm nhận được mùi máu cực ít. Lần này anh không thô bạo, điên cuồng như khi nãy mà là dịu dàng chiếm lấy khiến cô dường như cũng bị tiết tấu của anh làm cho mụ mị đầu óc mà môi lưỡi cũng thuận theo.

Cánh tay Lục Khuê mất kiểm soát di chuyển từ bờ ngực đến cổ anh, nhẹ nhàng ôm lấy. Lúc này Hàn Vỹ Phong mới luyến tiếc rời môi, càng cuối đầu hơn hôn lấy cổ cô. Áo sơ mi đã bị bàn tay của anh dựt bung ra hết đến đáng thương, nhanh chóng trở nên xộc xệch từng tấc thịt vì thế không khỏi bị lộ ra.

Làn da trắng mịn khó giấu bị anh nhìn thấy hết. Hàn Vỹ Phong ngẩng đầu nhìn đóm hoa để lại trên cổ cô, rồi đưa mắt nhìn đôi mắt ngân ngấn nước của cô chỉ chờ chớp mắt một cái sẽ rơi ra: "Cậu có muốn..."

Nói muốn không muốn nhưng nhìn gương mặt khốn khổ chịu đựng của anh bây giờ cô cũng không đành lòng lắc đầu được. Giương mắt nhìn anh, thanh âm cực nhỏ: "Hình như thuốc có hơi mạnh...Mình cũng bị phát tán lại rồi."

Lời nói đó Hàn Vỹ Phong cũng ngầm hiểu được là thay cho lời đồng ý. Lục Khuê biết anh kiềm chế đến lúc này là quá giới hạn rồi, mặc anh xé toạc chiếc áo trên người cô ra.

Cô không còn nhớ nổi anh đã thoát y cho bản thân như thế nào.

Không một chút dạo đầu cũng không báo trước một tiếng, vật cương cứng của anh đã trực tiếp đâm vào bên trong cô.

Đau đớn tột cùng lần lượt ùa vào cơ thể Lục Khuê, cô há hốc mắt nước mắt không ngăn nổi mà rơi xuống đôi gò má hơi ửng hồng. Cô lấy một tay bịch miệng mình lại không cho bản thân nấc lên, tay còn lại ra sức cuộn lấy ga giường. Đôi lông mày khổ sở nhăn nhó. Hai chân co quắp cứng đờ theo. Ánh mắt đôi ba phần câm phẫn đan xen hối hận nhìn anh.

Hàn Vỹ Phong ngừng lại tất cả, không động đậy. Kéo tay cô ra, đan hai đôi tay vào nhau đè chặt như dồn nén sự kiềm chế ham muốn phía bên dưới vào đó.

Lúc này, Lục Khuê mới có thể khóc nấc lên. Phải, cô là yếu mềm như vậy, chỉ cần là đau đớn thân xác cũng có thể oà khóc điên cuồng như một đứa trẻ. Hàn Vỹ Phong thấy vậy, giọng khản đặt dỗ dành: "Làm ơn đừng khóc..."

Bên dưới anh cũng bị cô thắt lại ngày càng chặt chẽ đau đến nhói lên liên hồi.

"Không được...đau quá!" Lục Khuê vừa nói vừa lắc đầu, giọng đã nghẹn lại vì khóc. Cô nuốt nước mắt vào trong, nhìn chòng chọc người đàn ông trên người không còn một mảnh vải.

Anh cũng chẳng khá hơn, giống như trong cơ thể đang bắt nhốt một con thú dữ hung tợn chực chờ phóng ra. Đầu mày sớm bị anh cau có nhăn nhúm như tấm chăn. Hết sức chịu đựng, không còn kiên nhẫn để dỗ dành người con gái trong lòng. Trực tiếp cuối đầu lần nữa chiếm lấy cánh môi sắp bị cô cắn ra tan nát.

Bên dưới cũng đã ra vào chậm rãi để cô dần thích ứng với kích thước to lớn của anh. Hàn Vỹ Phong cảm nhận được một dòng chảy nóng ấm theo đà đâm rút mà tuông ra.

Bị anh khoá môi như vậy một lúc, Lục Khuê không thể phát ra âm thanh gì bởi vì chúng đều nghẹn lại nơi cổ họng. Khi Hàn Vỹ Phong rời môi, cô cảm nhận được là anh quyến luyến. Nhưng cô biết cái anh quyến luyến là dục vọng đang trào dâng chứ không phải cô.

Lục Khuê thừa nhận bản thân có chút tổn thương, từ tận đáy lòng như cuộn một dòng thác bất lực, cô không nuối tiếc giữ lại làm gì mà để nó một lần nữa rơi khỏi khoé mắt.

Cô lại một lần nữa khóc, nhưng lần này không một chút nức nở, không một chút uất ức chỉ lặng lẽ âm thầm. Cô cũng không còn bận tâm đến bên dưới anh đang luân động mạnh mẽ như thế nào hay dư âm tê tái còn vươn lại đã biến đi đâu. Mặc kệ tất cả, cô thuận theo quấn lấy cơ thể anh.

Ánh đèn lu mờ soi rọi hình ảnh hai con người miệt mài rơi vào cái gọi là hoan ái đầu tiên trong cuộc đời, cùng chìm vào thú vui xác thịt.

Sau một trận kịch liệt, người đàn ông thoả mãn, người phụ nữ mệt mỏi.

Dưới sàn gạch lạnh lẽo, quần áo vất tứ tung, hỗn độn.

Lục Khuê nằm bên cạnh anh, dáng vẻ yêu kiều, làn da vẫn còn ửng hồng lấp ló sau tấm chăn, mái tóc ngang vai được nhuộm một màu nâu sáng ướt đẫm mồ hồi dính vào hai bên gò má và trán, có chút rối bù. Mặc dù đã yên giấc nhưng nơi my tâm diễm lệ của cô vẫn luôn cau lại, trông vô cùng không thoải mái.

Hàn Vỹ Phong không ngủ, đưa mắt nhìn người con gái nằm quay lưng về phía mình rồi lại quay đi. Cuối cùng, vì trăn trở mãi không chợp mắt được anh đành rời khỏi giường, chỉ mặc tạm chiếc quần đùi trên người.

Quay lưng đối diện với giường nơi cô đang nằm, gương mặt trầm ngâm nhìn về một hướng ngoài cửa sổ. Ánh mắt suy tư khó diễn tả bằng lời...

***

Trải qua một đêm mây mưa đủ mệt. Khi mặt trời còn chưa mờ dáng Lục Khuê đã bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Quay đầu nhìn qua bên cạnh, không có ai. Một chút hơi ấm của người đàn ông đã cùng cô cạn kiệt sức lực đêm qua cũng không còn.

Cô chỉ ngửi được một mùi gỗ hoàng đàn quen thuộc cực nhạt trong căn phòng rộng lớn này.

Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng dịu dàng bên ngoài bắt đầu rọi lên gương mặt vô hồn của Lục Khuê. Lúc này cô mới khẩn trương ngồi dậy. Hôm nay mới thứ bảy, cô vẫn còn phải đến tập đoàn, hơn nữa với bộ dạng này mà bê trễ ở nhà người khác không tốt cho lắm.

Vừa bước được vài bước khỏi giường, chân ngay lập tức nhũn ra như bị ai rút không còn xương. Cô khụy người ngồi hẳn xuống nền gạch, gắt gao ôm lấy eo đang lên cơn đau điếng. Gương mặt từ không có sức sống biến thành chật vật, khó khăn áp chế nổi đau.

Thực sự tối qua anh đã quá mạnh mẽ rồi, nếu như không phải vì cô sắp ngất đi thì chắc chắn anh cũng sẽ không vì bất kì lý do nào mà dừng lại, đến khi hoàn toàn thoả mãn.

Một vài phút trôi qua, khi cơn đau không còn dữ dội nữa, đôi chân cũng dần cứng cáp hơn. Lục Khuê buông lỏng bàn tay đang ôm eo, chống lên bên tủ đầu giường. Nâng đỡ cả người ngồi trở lại trên giường.

Lục Khuê thở hắt một hơi, trong lòng thầm mắng Hàn Vỹ Phong khốn kiếp. Từ lúc thức dậy đến giờ, cô vẫn giữ một nghi vấn là không biết anh đã đi đâu. Còn ở lại biệt thự hay đã đến tập đoàn.

Đột nhiên, bàn tay đang đặt trên tủ của cô vô tình chạm vào một thứ. Cô quay đầu nhìn thì phát hiện ra một tờ giấy ghi chú nhỏ. Bên trên ghi to hai chữ xin lỗi ngắn gọn nhưng Lục Khuê chỉ nhìn chưa đầy hai giây, đôi con ngươi liền bị thu hút bởi dòng chữ ngay ngắn phía dưới:

Mình sẽ đến Bắc Kinh một chuyến!

______________________________

Vote đi mấy bàaa