Loveless Marriage

Chương 8: Mong chồng về nhà



Tại Sân bay quốc tế Bắc Kinh, trước cổng an ninh thấp thoáng hình bóng một cặp vợ chồng trung niên. Người phụ nữ đứng tuổi ăn mặc trang nhã tay kéo vali trong vẻ ngoài rất khí chất đang gọi một cuộc điện thoại. Tiếng chuông vừa vang lên đầu bên kia đã lập tức nhấc máy nhưng không có cơ hội mở lời trước, đành nghe người phụ nữ nói.

"Là mẹ đây, bố con cũng ở bên cạnh." Giọng Mộ Thục điềm đạm nói với người được cho là con trai của bà ấy. Đêm qua bà đã cùng chồng của mình bay từ Washington về Bắc Kinh. Là bay đêm nhưng vì quá nóng lòng mà không chợp mắt nổi dẫn đến mắt lộ rõ thăm quầng, thành ra khi vừa xuống mấy bay phải đeo một cặp kinh đen che đi thứ bà cho là khuyết điểm.

Đầu bên kia, Lăng Vũ Tước nghe được hết sức bất ngờ vì hơn ba tháng nay mẹ và ba anh cùng nhau đi công tác, không nghĩ họ lại về đột xuất mà không báo trước như vậy nên có phần ngỡ ngàng, cố gắng dò hỏi: "Bây giờ hai người đang ở sân bây đúng không?"

"Vừa đáp chuyến bay thôi nhưng con không cần qua đây đâu." Mộ Thục ngập ngừng một lát, cố suy nghĩ từ ngữ phù hợp mà nhẹ giọng như không: "Ba và mẹ là muốn xem phản ứng của con bé một chút."

"Làm thế nào mẹ biết con tìm được cô ấy?"

Mộ Thục trước giờ luôn biết rõ mọi chuyện của anh, cho dù anh làm gì đi đâu bà đều biết. Đến giờ Lăng Vũ Tước vẫn không hiểu rốt cuộc là bà có bao nhiêu tai mắt.

"Mẹ có bao giờ trả lời con mấy câu hỏi kiểu này chưa, con trai?" Bà cười tươi, đẩy gọng kính lên cao liền xuất hiện một gương mặt không hề có nhiều nếp nhăn như những người phụ nữ cùng lứa. Đơn giản là vì bà đã tốn không biết bao tiền của vào nó, không đẹp mới lạ đó.

Trong giây phút Mộ Thục định cúp máy thì giọng anh dè dặt không giấu nổi lo lắng trong đó, dặn dò bà ấy: "Đừng để ông ấy làm khó tiểu Y, con không dễ dàng gì mới đem được cô ấy về."

Mộ Thục vừa nghe xong liền cười khan, đưa mắt nhìn người đàn ông cũng đang nghe điện thoại bên cạnh: "Cái tên Lăng Sinh này mà dám làm con dâu của mẹ chạy mất thì cái mạng già của ông ta cũng không xong. Mà thôi, con tiếp tục họp đi. Hai người chúng ta về thẳng Trầm Sơn luôn."

Lăng Vũ Tước nghe bà nói mà trong mắt loé lên tia khó hiểu vì Mộ Thục vừa về nước liền nắm thóp hành tung của anh như vậy. Lăng Vũ Tước cười trừ, anh thật sự bái phục vị đại phu nhân này rồi.

Mộ Thục cúp máy, sau đó vài phút một chiếc xe Ferrari đen tuyền đỗ lại cách chỗ họ đứng không xa. Một chiếc xe sang trọng đắt tiền như vậy rất dễ gây chú ý, hơn nữa đi đón người ở sân bay bằng chiếc xe như vậy cũng chỉ có người dưới trướng Lăng Sinh mới làm. Mộ Thục kéo vali từ tốn đi đến chiếc xe, ngay sau đó có một người đi ra từ ghế lái. Nhanh tay kéo vali của bà và Lăng Sinh để vào cốp xe.

Cả hai người ngồi vào ghế sau xe cũng dần di chuyển, Lăng Sinh tuy là người đã ngoài năm mươi nhưng vẫn rất yêu siêu xe. Ông luôn sưu tầm và mua lại những chiếc xe hiếm trên thế giới. Chiếc Ferrari này đối với Lăng Sinh cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Lăng Sinh không quay đầu nhìn Mộ Thục, giọng trầm trầm: "Bà nói với nó như vậy chi bằng bảo nó mau mau phóng xe về nhà."

"Tôi bảo nó họp thì nó họp, còn muốn về nhà sớm bắt buộc phải đẩy nhanh tiến độ." Mộ Thục trước giờ luôn là nỗi e dè của Lăng Vũ Tước. Không biết bà làm gì chỉ cần nói một tiếng anh phải nghe theo. Điều này khiến Lăng Sinh tự thấy lời nói của bản thân không còn một chút giá trị nào. Mộ Thục nhìn biểu cảm Lăng Sinh trông khó coi liền đắc ý, vờ thấp giọng gỡ gạc chút sĩ diện cho ông: "Nè nè, đây không phải là một cách tăng hiệu suất làm việc của thằng bé sao?"

Lăng Sinh nghe bà nói vậy cũng ậm ừ cho qua.

***

Cửa phòng họp bị đẩy ra, Lăng Vũ Tước vôi vã bước vào. Nhân viên ai nấy đều nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, trước giờ Lăng Vũ Tước chưa từng xao nhãng vì những cuộc gọi bao giờ. Việc công ra việc công, việc tư ra việc tư. Thế nên không cần hỏi cũng biết, người trong cuộc gọi đó uy lực ra sao.

Ánh mắt Lăng Vũ Tước liếc nhanh qua sắp báo cáo trên bàn. Cố gắng tập trung nhất có thể vào cuộc họp. Ngồi ngay ngắn vào ghế.

Nhưng chỉ mười phút sau.

"Lăng tổng!" Thanh Du ngồi kế bên thấy Lăng Vũ Tước cứ ngồi thất thần gần nửa phút, mạnh dạn gọi anh vài lần.

Cả phòng họp đều chìm trong bế tắc. Phong thái thiếu chuyên nghiệp hiện giờ của anh là sao? Đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến. Lăng Vũ Tước nghe người khác gọi mình thì hoàn hồn, ngẩng đầu va chạm ánh mắt dò xét của mọi người liền biết bản thân đã phạm sai lầm, thấp giọng: "Xin lỗi, chúng ta tiếp tục..."

"Gặp rắc rối thì đi giải quyết đi, ở đây để tôi." Chưa nói hết câu Lăng Vũ Tước đã bị giọng nói của Lâm Bạch ngang nhiên chặn lại. Tuy vậy nhưng anh không những không lấy nổi một cái cau mày khó chịu. Trái lại trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Vũ Tước đứng dậy, giọng nói đầy từ tính như buông bỏ được vài phần nặng nề vang lên. Ánh mắt nhờ vã: "Trông cậy vào cậu." Vừa nói anh vừa vỗ vào vai Lâm Bạch, rồi không hề nán lại mà nhanh chân ra khỏi phòng họp.

Vài phút sau, vì đang là giờ nghỉ trưa nên nhân viên ra vào công ty không ít. Người ta đều nhìn thấy một chiếc Porsche phóng bạt mạng ra khỏi hầm xe của tập đoàn. Tiếng xe phát ra cao ngạo khiến người khác phải bịt tai vì độ hầm hố của nó.

***

Từ đêm hôm qua tới sáng nay, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà hình ảnh của Hàn Lạc Y đã được lan truyền khắp nơi một cách trịnh trọng nhất nhưng dưới danh nghĩa là Lăng phu nhân.

Sau hàng loạt thông tin ít ỏi đó, có người cho rằng hai người kết hôn vì lợi ích thương mại của tập đoàn đôi bên, cũng có người truyền tai nhau rằng cả hai thật sự yêu đối phương nên mới đến bên nhau. Hiện giờ quá gấp gáp để chứng minh cho điều gì. Hơn nữa Hàn Lạc Y, cô chưa chắc gì đã muốn thanh minh. Giấu nhẹm mọi chuyện để nó lắng xuống như chưa từng nổ ra không phải tốt hơn sao? Dẫu sao cũng chưa một ai thấy hòn đá rơi xuống dòng nước rồi chìm nghỉm trong ồn ào.

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

Hàn Lạc Y ra mở cửa thì thấy một người phụ nữ đứng tuổi mái tóc có vài sợi bạc là dấu hiệu của tuổi già. Trên tay người phụ nữ đó còn cầm một túi sách tối màu, hình như là đựng quần áo. Gương mặt bà ấy khá phúc hậu.

Hàn Lạc Y hay đọc trong tiểu thuyết thường có những tình tiết như mẹ chồng giả làm kẻ già thử lòng con dâu, không tin hôm nay chính bản thân mình được trải nghiệm, cô mấp máy môi hỏi: "dì tìm ai ạ? Nếu là Lăng Vũ Tước thì anh ấy giờ này còn ở tập đoàn. Hay bà vào nhà ngồi đợi, để cháu báo anh ấy một tiếng."

"Không cần không cần, tôi tên Châu Sa là quản gia được Lăng thiếu mời đến. cậu ấy nói với tôi tới địa chỉ này tìm Lăng phu nhân là được." Bà ấy xua xua tay lịch sự nói với cô.

Hàn Lạc Y nghe được liền gật gù tỏ vẻ hiểu rồi, nhìn cách bà ấy giới thiệu như vậy cô mới biết hoá ra bản thân tự nghĩ nhiều. Nhanh chóng mở rộng cửa, đứng sang một bên để Châu Sa đi vào.

Sau đó bà được Hàn Lạc Y sắp xếp cho một phòng riêng, đầy đủ tiện nghi: "Chắc là lâu ngày không có người ở nên hơi bám bụi một chút, dì chịu khó quét dọn giúp con nhé."

Ở căn biệt thự này, ngoại trừ phòng của cô và anh hay dùng để ngủ ra thì phòng nào cũng bám toàn là bụi. Hàn Lạc Y đã cố tìm một phòng ít bụi nhất lại còn gần phòng bếp, tiện cả đôi đường. Nhưng từ nhỏ cô chưa từng động vào mấy việc quét dọn nên bây giờ có làm cũng chỉ vướng tay vướng chân người khác, chi bằng để Châu Sa tự bà ấy làm.

Vài phút, Hàn Lạc Y cảm thấy bụng mình sắp dính cả vào lưng. Giờ cô mới biết việc mình không biết nấu ăn cũng là một hiểm họa lớn, lúc ở Thâm Quyến trong nhà đều có đầu bếp làm những món đối với dạ dày người khác thì rất ngon nhưng đối với dạ dày của cô không khác nào cỏ tươi hết. Còn khi đến Bắc Kinh thì mười ngày hết mười ngày anh đều làm bữa ăn cho cô, lạ là cô cũng ăn đến phát nghiện. Nhờ vậy mà tần suất uống thuốc của cô cũng giảm bớt.

Đột nhiên hôm nay lại không làm nữa, hại cô từ sáng sớm chỉ uống mỗi sữa tươi.

"Lăng thiếu nói với tôi cứ giờ này thì làm món gì đơn giản cho Lăng phu nhân. Chắc cô cũng đói rồi nhỉ?" Châu Sa vừa dọn dẹp xong đi vào phòng bếp thì thấy Hàn Lạc Y đang loay hoay làm gì đó. Bà ấy nhìn bộ dạng lúng ta lúng túng của cô thì nhanh chân đi vào, bảo cô ra ngoài ngồi đợi.

Đối với việc nhà việc chợ cô chỉ giỏi mỗi việc ăn. Sợ là làm hỏng tinh hoa ẩm thực nên đành ngoan ngoãn nghe theo.

"Làm phiền dì rồi." Cô vừa nói vừa kéo ghế ra định ngồi xuống thì chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Hàn Lạc Y thấy Châu Sa định ra mở thì lập tức nói: "Để con mở!"

Bà ấy gật đầu nhìn cô, biểu cảm này là sao? Không phải là sợ bà đi mở cửa xong thì quên làm đồ ăn cho cô đó chứ?

"Chào con!" Vừa mở cửa ra một giọng nói hớn hở của Mộ Thục liền vang lên khiến Hàn Lạc Y có hơi hoảng hốt. Cô liếc mắt nhìn sang bên cạnh là một người đàn ông trung niên, vóc người khá cao lớn tầm một mét tám mươi bảy. Vượt qua Mộ thục cả một cái đầu.

Hàn Lạc Y gật đầu chào hỏi hai người. Cô thầm trách không biết hôm nay ngày gì mà kéo tới nhà toàn là người cao tuổi, từ trước tới nay cô cũng chưa được cho là khéo ăn khéo nói trước mặt người lớn: "Cho hỏi hai người là?"

Cô ngó đến phía sau họ nhìn thấy một chiếc Ferrari sang trọng thì biết danh tính hai người họ đều không tầm thường.

"Ta là Mộ Thục mẹ của Lăng Vũ Tước, còn bên cạnh là Lăng Sinh chồng ta." Thì tức là ba mẹ chồng của cô chứ còn gì.

Mặt Hàn Lạc Y trong phút chốc trở nên xám xịt, trên đầu cảm tưởng như giăng đầy mây đen, sấm sét đùng đùng nhưng cô không biểu hiện gì quá nhiều. Tử tế mời họ vào nhà.

Từ nãy đến giờ Lăng Sinh vẫn không mở miệng nói một câu càng khiến tâm lý cô cảm thấy áp lực hơn.

Chỉ biết được tới đâu hay tới đó vậy.

Cả ba người ngồi xuống sô pha, Hàn Lạc Y lịch sự rót trà mời hai người.

"Ba mẹ đến nhà mà con chưa chuẩn bị gì để tiếp đón chu đáo, thật thất lễ quá. Hay là để con điện nói anh ấy một tiếng?" Hàn Lạc Y nhẹ nhàng nói, không đợi ai trả lời ngay sau đó đứng dậy đi gọi điện thoại nhưng liền bị Lăng Sinh từ tốn chen ngang.

"Không cần đâu, chúng ta đã điện thông báo từ sớm rồi. Nó về ngay ấy mà." Lăng Sinh vừa nói vừa đặt tách trà trên tay xuống.

Hàn Lạc Y cảm thấy mình tiêu thật rồi, ngay cả sự trợ giúp cuối cùng cũng bị cắt đứng bằng một câu nói.

Mộ Thục thấy cô đứng đơ ra đó cả ngày trời, nhanh chóng kéo cô ngồi xuống bên cạnh, trong lúc ánh mắt giao nhau bà cảm thấy có một tia lo lắng trong đôi mắt cô: "Mẹ biết con không mấy thoải mái về hành động đường đột của chồng con, trước nay nó vẫn luôn tùy tiện như vậy. Chẳng chịu thay đổi." Bà nắm lấy tay cô, vỗ vỗ vài cái.

"Bà ấy nói vậy có cái đúng cũng có cái sai. Đúng là nó tùy tiện thật nhưng đối với hôn nhân là chuyện quan trọng cả đời nó chắc chắn cũng đã suy tính kỹ lưỡng." Lăng Sinh ngồi đối diện ôn tồn nói.

Hàn Lạc Y quay đầu nhìn ông. Trong lòng cảm thấy được an ủi phần nào, xem ra hai người họ không thuộc dạng ba mẹ chồng khó tính với con dâu, nhưng mà: "Con và anh ấy trước giờ chưa từng gặp nhau, làm sao anh ấy biết đường mà suy tính?"

"Đừng đùa chứ! Có phải hai đứa giận gì nhau nên con mới nói thế đúng không?" Mộ Thục to mắt nhìn cô.

Hàn Lạc Y lắc đầu nguây nguẩy.

Mộ Thục đánh mắt nhìn Lăng Sinh, cả hai đều không thể hiện cảm xúc gì trên mặt. Bầu không khí trong mắt Hàn Lạc Y bỗng chốc trở nên vô cùng kỳ lạ.

Lăng Sinh nhìn gương mặt cô bị chiếm trọn bởi hoang mang mà cười nói: "Lo gì chứ? con cũng đừng quan tâm quá những lời ta vừa nói."

Lúc này, Châu Sa từ trong bếp bước đến, cuối đầu chào hỏi hai người, giọng điềm đạm: "Bữa trưa đã chuẩn bị xong. Vừa khéo mọi người đều ở đây hay là cùng ở lại ăn một bữa?"

Mộ Thục và Lăng Sinh đều không khỏi ngỡ ngàng vì trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm một người lạ, Hàn Lạc Y tinh ý nhìn ra liền giải thích: "Bà ấy tên Châu Sa, là quản gia được Lăng Vũ Tước mời đến sáng nay."

Hai người phụ huynh đều có chút bất ngờ le lói trong lòng. Vì căn bản là từ trước đến nay Lăng Vũ Tước rất không thích để người lạ bước chân vào Trầm Sơn.

Có lẽ lần này anh vì cô mà phá lệ.

"Đợi một chút nữa, nó cũng sắp..."

Giọng Lăng Sinh bị cắt ngang bởi tiếng đẩy cửa thô lỗ.

Người vội vã bước vào là Lăng Vũ Tước.

***

Tất cả đều ngồi trên bàn ăn. Mỗi người một cảm xúc nhưng có lẽ Hàn Lạc Y là khác lạ nhất. Cô vừa có chút ngại vừa có chút gì đó mông lung. Ngại là vì cô không biết tối qua bản thân đã ngủ mê đến thế nào mà phải để Lăng Vũ Tước thay quần áo cho mình, còn mông lung là vì câu nói khó hiểu của Lăng Sinh khi nãy.

Mộ Thục nhìn cục diện cả bốn người ngồi trên bàn ăn lại để một người phụ nữ đứng nhìn, trong lòng dấy lên chút khó chịu: "Châu quản gia cũng ngồi xuống ăn đi."

Dưới ánh nhìn sững sờ của hai người còn lại Mộ Thục ngang nhiên kéo Châu Sa ngồi xuống. Còn cô mượn cớ đi lấy chén đũa cho bà ấy nhầm tránh tình thế khó xử này một chút. Cả hai người Mộ Thục và Hàn Lạc Y phối hợp rất ăn ý.

Thấy thái độ Châu Sa hơi ngượng ngùng, Mộ Thục lên tiếng: "Không sao càng đông càng vui!"

Khi trở lại bàn ăn, Hàn Lạc Y đúng là đói thật nhưng cũng ăn không nổi.

Vài phút sau.

"Mút đũa không tốt!" Lăng Vũ Tước vừa nói vừa gắp một miếng thịt cho Hàn Lạc Y, nhìn cô nữa ngày cũng không chịu động đũa.

Hàn Lạc Y lắc đầu không đáp, rồi ngồi thẳng người lên vứt bỏ bộ dạng ưu tư ban nãy.

Lăng Vũ Tước ánh mắt ân cần nhìn cô, giọng trầm thấp: "Không hợp khẩu vị của em?"

"Không có, rất ngon." Cô cũng cười nhìn anh đáp.

Tất cả đều lọt vào mắt ba người kia. Mộ Thục và Lăng Sinh thầm mừng trong lòng vì cảm thấy họ thật sự quan tâm, yêu thương nhau như vậy.

_______________________________

Thì trường tui được đi học (offline) á mọi người, vì vậy nên có thể lịch đăng sẽ thưa dần để tui tập trung vào việc học á.

Tui không có bỏ truyện đâu mọi người yên tâm, dù có hai người hay một người đọc tui cũng sẽ viết nha<3